Chap 5( Kết)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh là thiên đường (Phần 5 và kết)

* Lần 5: em đã viết được lời trái tim

Đó là một ngày dài mệt mỏi nhưng Wooseok không thể ngủ được. Hôm nay là một ngày tồi tệ. WS thức dậy với cơ thể nặng nề hơn bình thường, đầu thì nhức như búa bổ, dẫn đến việc cậu gặp khó khăn trong việc luyện tập. Do đó WS bị biên đạo múa mắng.

Cậu ấy đã suy nghĩ về việc gọi điện cho Jinhyuk chỉ để trút giận nhưng cuối cùng WS đã không gọi. Lịch trình của Jinhyuk gần đây rất dày đặc, WS không muốn góp thêm việc cho Jinhyuk. Rồi ánh mắt WS nhìn về phía Seungwoo, người đang thở đều đặn trong giấc mơ trên chiếc giường đối diện cậu. SW hyung luôn nói với cậu rằng anh luôn sẵn sàng lắng nghe bất cứ khi nào Wooseok có vấn đề cần trút bỏ. Nhưng những ngày này, thậm chí chỉ cần nhìn vào mắt của Seungwoo đã là một nhiệm vụ khó khăn với WS. Sự hỗn loạn bên trong WS khiến cậu bỏ chạy bất cứ khi nào Seungwoo ở trong bán kính của cậu.

Wooseok cuối cùng lại chất chứa mọi thứ trong lòng.

Wooseok đã xoay người trên giường hàng giờ nhưng giấc ngủ vẫn tiếp tục lảng tránh cậu. Thất vọng, cậu quay sang vớ lấy điện thoại với hy vọng sẽ sớm chìm vào giấc ngủ.

Wooseok đang xem điện thoại thì cậu ấy cảm thấy chiếc giường lún xuống. Đèn tắt và cậu chỉ có thể cảm thấy tấm chăn được nâng lên và một cơ thể đang nằm bên cạnh cậu. WS quay điện thoại về phía kẻ đột nhập và thoáng thấy Seungwoo đang nheo mắt vì ánh sáng từ màn hình trước khi điện thoại của WS bị giật khỏi tay, toàn bộ căn phòng lại chìm trong bóng tối.

"Em sẽ làm mắt mình hỏng nặng hơn đó" Wooseok nghe mà không nhìn vào Seungwoo. SW với tay đặt điện thoại lên bàn. Sau đó anh ấy quay trở lại, ép mình vào Wooseok, người mà suy nghĩ hiện đang chạy một dặm mỗi giây với hơi thở của Seungwoo phả vào mặt cậu. "Tại sao em không ngủ?"

Wooseok cố gắng không nghĩ ngợi, cổ họng khô lại nén tiếng nuốt bọt trước khi trả lời, "Em không thể ngủ được."

"Tại sao?", giọng nói của Seungwoo trầm ấm, ngọt ngào, và cánh tay anh choàng qua người Wooseok đang khiến Wooseok cảm nhận những điều cậu không thể diễn tả thành lời. Nhịp tim của cậu ấy đang đập rất nhanh trong lồng ngực và Wooseok sợ rằng Seungwoo có thể cảm nhận được nó - có thể nghe thấy nó to như thế nào - và sẽ nghĩ về nó một cách kỳ lạ.

Nhưng Seungwoo chỉ siết chặt lấy cậu, hạ thấp người xuống để khuôn mặt anh ở trên vai của Wooseok trong khi cánh tay anh ấy vòng qua cánh tay ôm lấy Wooseok. Wooseok có thể cảm thấy môi của Seungwoo lướt nhẹ trên cổ cậu, mỗi giây trôi qua WS lại thấy khó thở hơn.

"Em, em không thể." Wooseok không thể tự tin nói nhiều hơn thế.

Seungwoo ngân nga câu trả lời của cậu và khẽ cựa mình, môi anh đặt một nụ hôn nhẹ lên cổ Wooseok. WS như mất đi lý trí, giống như một con tàu trống rỗng, cậu cho phép mình tan chảy trước Seungwoo. Quá xa để quan tâm đến bất cứ điều gì có thể xảy ra.

"Ngủ đi. Anh sẽ ở đây." Wooseok cảm thấy đầu của Seungwoo nằm trên ngực cậu. Cậu không còn có thể lo lắng thêm nữa, trái tim cậu vẫn đập như điên và Seungwoo phải nhận thức được điều đó ngay bây giờ. Thay vào đó, bàn tay WS tự di chuyển để khóa chặt Seungwoo. Mũi Seungwoo cọ vào xương hàm và ngực của Wooseok. Cậu ấy cảm thấy rất ấm áp - một cảm giác ấm áp rất tốt.

Byungchan và những thành viên cùng đội với Seungwoo trước cậu đã cảnh báo WS về những cái ôm của SW. Nhưng sau khi ra mắt cùng nhau và chuyển vào ký túc xá, cậu ấy đã trở thành nhân chứng hàng ngày về việc Seungwoo không có ý thức về không gian cá nhân đặc biệt nào đối với các thành viên trẻ tuổi. Nhưng WS chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành người nhận được sự ấm áp của Seungwoo. Sự tiếp xúc vật lý giữa hai người bao gồm những cái vỗ nhẹ vào vai, xoa đầu và một cái ôm - cho đến lúc này.

Tâm trí của Wooseok bị rối loạn và trống rỗng cùng một lúc. Cậu tự hỏi liệu đây có phải là hiệu ứng của việc được giữ trong vòng tay của Seungwoo.

"Wooseok." Tên cậu được nói nhẹ nhàng trên cổ, gần như lạc giữa những tiếng thở ra của cả hai và tiếng ngáy khe khẽ của Junho từ chiếc giường phía trên.

Tay của Wooseok đan trên tóc Seungwoo. Cậu cảm nhận từng lọn tóc mềm mại.

"Em biết là em có thể nói với anh về mọi thứ mà, phải không?" Seungwoo lại di chuyển, lần này đẩy mình lên đối mặt với Wooseok. Mặc dù chỉ có chút ánh sáng từ ánh trăng xuyên qua tấm rèm, Wooseok vẫn có thể thấy sự chân thành trong đôi mắt của Seungwoo.

Cậu gật đầu, phá vỡ giao tiếp bằng mắt trước khi cậu đánh mất chính mình. "Em biết, hyung."

Nhưng Seungwoo không cho phép, anh ấy đưa cằm lên để mắt họ gặp lại nhau. "Ý anh là không chỉ vì anh là leader của em". Đôi mắt của Wooseok dõi theo khi lưỡi của Seungwoo làm ướt môi cậu ấy. "Anh muốn ở đây vì em, Wooseok." Họ hôn nhau, từ lúc nào hai đôi môi quyện chặt lại. Không vội vàng mà chân thành, say đắm.

Wooseok chắc chắn đã phát ra tiếng rên và cậu thấy mặt mình đối diện ngực của Seungwoo. Trong một khoảnh khắc, mùi vải lanh và đào xâm chiếm các giác quan của cậu ấy và sự căng thẳng trong ngày như tan biến chỉ trong một tiếng rên rỉ.

Wooseok cuối cùng nhận ra đó không chỉ là những chiếc áo. Đó không phải là áo sơ mi, cũng không phải chất liệu cotton mềm mại, cũng không phải mùi hương mà cậu ấy đã gắn bó, mà là nơi trú ẩn an toàn và sự an tâm của cậu ấy trong những tuần qua. Người thật sự dang tay và là nơi ẩn náu của cậu là người đàn ông trước mặt WS, người đàn ông có giọng nói nhẹ nhàng và lời nói tử tế, người đàn ông với đôi mắt dịu dàng và sự vuốt ve nồng hậu, người đàn ông với cái ôm ấm áp nhất, nụ cười ấm áp nhất - Seungwoo hyung ❤️

Wooseok cuối cùng cũng viết được lời cho sự hỗn loạn bên trong ngực mình.

Wooseok ôm anh chặt hơn.

WS: "Hyung."

SW: "Hửm?"

"Ngay bây giờ, em đang mặc áo của anh"

Seungwoo cười và cơ thể anh rung nhẹ theo. Wooseok cảm nhận cơ thể cậu đang phản ứng lại sự di chuyển của Seungwoo.

"Anh đã nhận thấy" Seungwoo hạ chăn xuống và kiểm tra chiếc áo maroon mà Wooseok đang mặc. Răng anh cắn chặt môi dưới khi anh kéo chiếc áo ngay ngắn lên bụng Wooseok.

WS: "Và anh không phiền chứ?"

"Em có thể mặc tất cả chúng và anh sẽ không phiền." Seungwoo trả lời nhẹ nhàng và tim Wooseok lỗi thêm một nhịp, "Em nhìn thật đáng yêu khi mặc chúng"

Wooseok chiến đấu với sự thôi thúc muốn đấm thứ gì đó chỉ để truyền cơn sóng thần của những cảm xúc đang đe dọa nhấn chìm cậu từ bên trong. Cậu quyết định lấy một cái gối và vùi mặt vào nó. Wooseok có thể nghe thấy Seungwoo đang cười khúc khích trên gối trước khi nó được thay thế bằng một bộ ngực chắc chắn - Seungwoo lại ôm cậu.

Seungwoo: "Ippo, ippo, Wooseok"

Wooseok mỉm cười, cậu ấy có thể quen với điều này.

Cre: Kmjinhhyunjr
Trans: Mei
🐻❤️🐱
#Seungwooseok
#Seunseok
#Seuncat

Cám ơn các bạn đã đọc hết câu chuyện này. Đây là lần đầu tiên mình dịch truyện, chắc chắn sẽ không tránh được những sai sót. Mình mong các bạn sẽ thông cảm và góp ý để mình hoàn thiện hơn. Và Mei cũng sẽ dịch thêm các truyện khác về Seungwoo và Wooseok, nếu bạn nào có đề nghị truyện gì thì comment giúp mình nhé. Thanks ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net