All about you

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hôm nay cậu tắt hết điện thoại máy tính đi được không? Đừng xem bất cứ tin tức nào hết." Jeonghan khoanh tay dựa cửa nói.

Jisoo nằm sấp trên giường không nhúc nhích, dường như anh chẳng nghe bất cứ điều gì, cứ vô tri vô thức lướt trên điện thoại.

"Shua, tất cả chỉ là bịa đặt, mặc kệ hết đi." Jeonghan kiên nhẫn lặp lại.

Jisoo lúc này ngừng lại, trong giọng nói mang chút sự thất thần: "Tớ không ngờ có ngày phải đối mặt với loại chuyện này."

Anh lẩm bẩm: "Tớ còn chẳng biết nguồn cơn từ đâu."

Jeonghan tính phản bác thì một bóng người lướt qua anh đi tới bên giường. Seokmin cúi người lấy điện thoại ra khỏi tay Jisoo.

Cậu tắt nguồn đút nó vào túi quần mình.

"Anh xem mấy cái tin này làm gì?"

"Trả anh đi." Jisoo ngồi dậy nhìn cậu.

Seokmin nghiêm túc nhìn anh, mấy nay anh hốc hác hẳn ra.

Cậu xoa đầu anh: "Hết hôm nay em sẽ trả cho anh."

Jisoo ảm đạm gật đầu: "Tuỳ em." Sau đó anh lại chui về vỏ ốc của mình, đắp chăn qua đầu từ chối giao tiếp với thế giới xung quanh.

Jeonghan ngoài cửa chậc lưỡi: "Kệ cậu ấy đi, vài bữa nữa lại ổn thôi, cậu ấy là tuýp giỏi vượt qua khó khăn, không sao đâu."

Seokmin không muốn về nhà cũng chẳng thể ở lại với anh, cậu liền đến nhà của Wonwoo và Mingyu tá túc.

"Anh ấy không muốn nói chuyện với ai sao?"

Mingyu ngồi trên sofa cùng Wonwoo, người dựa vào vai anh, còn Wonwoo cuộn người chơi game trên điện thoại.

"Ê cậu có kinh nghiệm, cậu chia sẻ đi." Seokmin thở dài nói.

Mingyu liếc nhìn Wonwoo một cái, tay trái nắm tay phải của anh.

"Cậu muốn tớ chia sẻ gì, với tư cách đương sự chịu trận hay người nhìn đương sự chịu trận?"

"Cả hai đi."

Mingyu từ từ giải bày: "Với tư cách là đương sự, ngoài kia người khác hiểu lầm mình vì họ không biết, cũng không hiểu mình, cái đó chỉ là sự chỉ trích đơn phương. Nhưng nếu người mà mình yêu thương không tin tưởng mình, thì đó là tổn thương thật sự."

"Cái mình cần, đơn giản là sự tin tưởng và thấu hiểu. Không cần đứng ra bênh vực, ở bên cạnh là được rồi."

Wonwoo lúc này mới ngẩng đầu lên.

"Đôi khi sự tồn tại còn quan trọng hơn cả những lời an ủi sáo rỗng."

"Đúng vậy." Mingyu cầm tay anh lên hôn một cái chốc.

"Còn nếu là người nhìn đương sự, vẫn như câu nói ở trên, tồn tại quan trọng hơn những lời an ủi sáo rỗng."

Seokmin im lặng suy nghĩ một hồi rồi đứng lên ra về.

Nói chung cũng không thể ngồi đó ăn cơm chó, cậu phải về chăm sóc mèo nhà mình nữa.

Lúc vào ký túc xá, Jisoo đang ngồi trên sofa, TV ở chế độ Youtube đang chạy clip nấu ăn.

Cậu không tiếng động đi đến phía sau anh, vòng tay ôm lấy bả vai anh, cằm đặt trên đỉnh đầu, nói: "Anh muốn ăn gì không em nấu?"

"Anh chưa đói lắm."

Thế là hai người tư thế vẫn giữ nguyên, im lặng lắng nghe tiếng nấu ăn phát ra từ TV.

Seokmin bỗng cúi đầu hôn lên tóc anh, hai bàn tay nhéo nhẹ má anh, xoa xoa kéo kéo.

Làm một hồi cuối cùng Jisoo cũng phản ứng.

"Em làm sao vậy?" Trong tông giọng anh có pha chút sự bất lực.

Cậu lại gần hôn má anh, đem tóc cọ cọ cổ anh.

"Anh giận em hả? Vì em lấy điện thoại của anh?"

"Không có."

"Đừng bận tâm ngoài kia như nào, mọi người sẽ luôn bên cạnh anh. Đặc biệt là em, em sẽ không đi đâu cả."

Seokmin ôm chặt anh.

Jisoo chạm nhẹ vào cánh tay đang ôm lấy anh, anh ngẩng đầu, dịu dàng bảo: "Anh biết, anh không sao thật mà."

"Tối nay em ở lại với anh nhá."

"Ừm."

"Để em nấu gì cho anh."

Gì chứ nấu ăn là sở trường của Seokmin rồi. Jisoo tiếp tục dán mắt vào TV.

Cỡ nửa tiếng sau, Seokmin gọi anh.

"Anh Shua ơi!"

"Hửm?"

"Vào bếp nếm thử đi."

Jisoo bước vào nhà bếp, mùi canh đậu tương bay khắp nơi.

Seokmim cầm sẵn vá, cậu thổi thổi rồi đưa đến môi anh.

Jisoo không nghĩ ngợi nếm một ngụm, sau đó sắc mặt anh thay đổi trong phút chốc.

Nhăn mày rồi trợn mắt: "Mặn quá!"

Seokmin nín cười lại tủ lạnh lấy nước cho anh.

Nhìn gương mặt muốn cười lại nhịn của người yêu anh liền biết mình bị trêu.

Anh cười nửa miệng ngoắc tay.

"Em lại đây, lại đây!"

Gáy của Seokmin bị anh kéo lại gần, cậu không ngừng vùng vẫy, nhờ lợi thế tay dài của mình mà cậu đẩy vai anh, bắt hai tay của anh ra đằng sau khoá lại.

Nhanh nhẹn mổ một cái lên khoé môi anh.

"Em xin lỗi." Nhìn thì không thành thật lắm.

"Nêm lại đi."

"Dạ~~~" Lại hôn lên chóp mũi anh.

Trong lúc Jisoo ăn, Seokmin chỉ ngồi chống cằm nhìn anh lom lom.

Jisoo nhìn vào mắt cậu mà đột nhiên bối rối.

"Không ăn đi mà nhìn anh làm gì?"

Cậu mỉm cười nói: "Shua của em đẹp như vậy mà."

"Sến quá." Anh rùng mình.

"Anh Shua!" Cậu nhẹ nhàng gọi anh.

"Hửm?"

"Đừng có gì cũng chịu đựng một mình." Seokmin nắm tay anh: "Càng tỏ ra mình ổn là thật sự mình đang không ổn đấy."

Jisoo thở dài. Anh biết mọi người nhận ra được tình trạng của mình. Tự nhiên một ngày thức dậy, tin đồn trời ơi đất hỡi từ đâu rơi trúng đầu. Dư luận dậy sóng bàn tán rộn chuyện.

Có người tin, người thất vọng. Có người thờ ơ, người trung lập.

Hơn hết anh lo cho Carat phải lo lắng hoài nghi. Nhưng công ty muốn anh tin tưởng và giao lại cho họ, anh chấp nhận im lặng. Mấy lời công kích anh đọc được hết, dù có thế nào anh cũng phải nhẫn nhịn.

Thời gian này thật sự anh khó ngủ hơn, ăn uống cũng mất vị, chỉ số tâm trạng luôn ở mức tồi tệ. May mắn là còn các thành viên, còn Seokmin.

Jisoo nắm lại tay cậu.

"Cảm ơn em, anh không ổn, anh rất buồn, cảm thấy oan ức." Anh thở dài: "Không phải còn Seventeen và em sao?" Anh cười.

Seokmin ôm lấy anh, để đầu anh tựa bả vai mình.

Cậu chân thành nói: "Không sao đâu, dù có thế nào em cũng ở bên anh. Khi màn đêm đau thương buông xuống, em sẽ ôm chặt lấy anh và bảo vệ anh. Vì thế đừng lo lắng nha Shua của em."

Jisoo nhắm mắt lại, cảm thấy như trái tim đã được xoa dịu.

Anh ừm nhẹ một tiếng: "Anh yêu em!"

Seokmin nhanh chóng đáp lại: "Em cũng yêu anh!"

"Em sẽ ôm trọn lấy anh khi màn đêm đau thương buông xuống. Liệu anh có nghe được nỗi lòng của anh không? Xin anh đừng quên nhé." All about you - Taeyeon


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net