Yêu em rất nhiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Wonwoo và Seungcheol đang ngồi chơi game. Jun từ trong phòng đi ra đá chân Wonwoo, anh nhìn lên, Jun lắc cái điện thoại: "Mingyu nói cậu về ăn cơm."

Wonwoo không để tâm chơi game tiếp. Seungcheol hỏi: "Sao không trực tiếp gọi em mà gọi thằng Jun? Chú mày giận nó ha gì?"

Jun bĩu môi: "Gọi nữa nè."

"Hết ván liền về." Wonwoo mặt không đổi sắc. Jun cùng Seungcheol ngầm chắc chắn, giận dỗi rồi.

Cả hai không sai, giận thật. Nhưng không phải Wonwoo giận Mingyu mà là cậu giận anh.

Mingyu khoanh tay ngồi trên ghế nhìn Wonwoo vào nhà, nhàn nhạt nói: "Ăn cơm thôi."

Wonwoo không nói gì kéo ghế ngồi xuống, cầm đũa bắt đầu ăn. Một bàn ăn đầy đủ này hẳn một tay Mingyu làm hết đi, nghĩ tới đây anh hơi chột dạ.

"Anh đã xin lỗi rồi, giận hết một ngày từ sáng đến chiều không mệt hả?" Wonwoo vừa ăn vừa than vãn.

"..." Mingyu không trả lời.

Wonwoo ăn thêm chút nữa liền buông đũa đứng dậy.

"Ăn chưa xong anh muốn đi đâu?" Mingyu nhíu mày nhìn anh.

"Thấy sắc mặt em anh ăn không vô."

Lúc này Mingyu giãn chân mày ra, hoà hoãn: "Ít nhất cũng phải ăn hai chén cơm."

Wonwoo nhượng bộ ngồi ăn tiếp.

"Anh thừa nhận anh sai, nhưng em cũng thật thù dai. Anh bỏ một bữa thôi, đau một tí mà em làm như anh phạm tội tày trời." Anh khó chịu cực kỳ cái thái độ mặn không mặn nhạt không nhạt này của Mingyu, không nói thì sẽ nhịn tới tức chết.

"Anh nói em làm quá?" Mingyu nhướng mày: "Anh nghĩ đi mỗi lần anh đau dạ dày là mồ hôi lạnh đổ đầy ra, mặt tái mét. Anh bảo không nghiêm trọng?"

"Em dặn bao lần là nhất định không được bỏ bữa, hôm qua em hỏi anh còn nói dối em ăn rồi. Gần sáng thì đau chịu không nổi. Lần này may mắn không sao đi, lỡ lần sau viêm dạ dày rồi nhập viện thì sao?" Cậu buồn bực nói.

Wonwoo nhìn cậu, không muốn tiếp tục, thở dài bỏ về phòng.

Tối nay quyết định ngủ phòng mình, bây giờ ngủ chung có nước cãi lộn tới sáng. Rốt cuộc lúc chuẩn bị ngủ, Mingyu đến phòng anh, leo lên giường ôm anh.

Wonwoo nhíu mày: "Qua đây làm gì?" Ngộ ghê đã giận còn muốn ngủ chung.

"Có giận cũng không ngủ riêng, em chứ phải anh đâu mà hở cái là ngủ riêng."

Wonwoo hơi bực mình, hất tay cái tay đang ôm mình ra, ngồi dậy.

Mingyu hé mắt nhìn anh: "Anh muốn cùng ngủ hay cả đêm cùng nhau thức?" Giọng điệu uy hiếp rõ ràng.

Hai người cứ thế bốn mắt dòm nhau. Mingyu cuối cùng cũng chịu thua kéo tay anh: "Khuya rồi, em muốn ngủ."

Wonwoo lạnh lùng: "Nhưng tôi không muốn ngủ với cậu." Nói rồi bỏ Mingyu lại một mình đi qua ký túc xá khác.

Seungkwan nghe tiếng mở cửa phòng mà giật thót: "Anh làm gì mà xuất hiện ở đây giờ này?" Đang nằm lướt web nửa đêm thấy anh lù lù xuất hiện, Seungkwan còn tưởng gặp ma.

"Ngủ nhờ." Ngắn gọn súc tích, đẩy Seungkwan xích qua rồi nằm xuống.

"Có nhà sao không ở?"

"Gia đình lục đục."

"..." Phải hiếm lắm cậu mới nghe cặp này lục đục, không ngờ tới mức đi bụi vậy luôn.

"Anh qua phòng anh Jihoon kìa."

"Một giường không đủ ba người."

Seungkwan vẫn cố chấp: "Phòng ông Soonyoung trống chắc rồi."

"Anh thích ngủ với chú được không? Ngủ đi ở đó nhiều chuyện." Wonwoo trùm chăn kín đầu thể hiện sự từ chối tiếp chuyện.

Seungkwan trân trân nhìn cái người nằm kế bên. Không nhịn được nhắn tin cho Mingyu: "Anh Wonwoo đang ở chỗ em."

Tin nhắn rất nhanh được hồi âm: "Ừm." Ít ỏi đến đáng thương. Bạn Seungkwan ôm tâm tình kỳ hoặc mà chìm vào giấc ngủ.

Tuy vờ là không quan tâm nhưng Mingyu trằn trọc suốt một đêm. Lo là anh nhà giận thật, lỡ ảnh đòi ngủ riêng luôn, thế thì cuộc sống hạnh phúc của cậu kết thúc tại đây. Cũng sợ anh lại đau dạ dày thì sao, Mingyu cào tóc không yên.

Sáng hôm sau, Mingyu mang tâm trạng chán nản đến studio của Jihoon. Mở cửa ra thì thấy có Seungkwan, Jisoo, Jihoon và cả Wonwoo. Anh nhìn cậu đúng một giây rồi rời mắt.

Jihoon kinh ngạc: "Chú hôm qua thức trắng hay gì mà mắt như gấu trúc vậy?" Quần thâm rõ ra. Cậu gật gật cho có.

Mingyu đi tới ngồi xuống, Wonwoo vừa vặn dời ra cách Mingyu một khoảng. Ba người kia liếc mắt thăm dò tình hình.

Jihoon nhướng mày, giận à?

Seungkwan gật đầu, chứ gì.

Jisoo mở to mắt, chuyện lạ a.

"Jihoon, tối nay mượn phòng cậu." Wonwoo mắt không rời điện thoại nói. Mingyu khẽ nhăn mày.

Jihoon sặc nước: "Phòng mình không ngủ đi ngủ phòng bố mày. Qua ké người khác đi."

"Cậu ké Soonyoung nghe hợp lý hơn đó."

"Được thôi, thích thì chiều. Vợ chồng già mà bày đặt giận mấy chuyện vặt vãnh, ấu trĩ." Jihoon dùng câu ngày trước Wonwoo giáo huấn mình. Seungkwan nén cười, Jisoo híp mắt lại vui vẻ.

Wonwoo méo mặt không phản biện, đứng dậy. Ai ngờ do động tác hơi gấp, anh va cạnh bàn làm cái ly bằng sứ rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh. Những người khác đều chú ý về Wonwoo, anh theo quán tính ngồi xuống lượm mấy mảnh vỡ, liền không cẩn thận cắt trúng tay.

"A..." Wonwoo rên nhẹ một tiếng.

Mingyu lập tức kéo anh đứng dậy, cầm ngón tay bị cắt trúng của anh ngậm cầm máu, sau đó thổi thổi, khó chịu: "Anh sao lại bất cẩn quá vậy?" Wonwoo ngơ ngác im re.

Ba người kia bị chuỗi hành động này làm hú hồn, Jisoo giả vờ ho: "Mingyu đem Wonwoo đi băng bó đi, anh dọn đống này cho."

Phòng kế bên yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng hít thở của nhau. Mingyu tỉ mỉ rửa vết thương rồi băng lại. Miệng cậu lầm bầm: "Suốt ngày chỉ biết làm người khác lo lắng."

"Em hết giận chưa?" Wonwoo thốt ra một câu không liên quan. Mingyu ngẩn người nhìn anh. Anh tiếp tục: "Chưa hết thì tạm thời đừng gặp nhau." Anh rút tay ra khỏi tay cậu, đi ra ngoài.

Phải nói cái mặt của Mingyu y như cún con bị chủ bỏ rơi. Một lát sau Soonyoung mở cửa phòng, thấy bản mặt như muốn khóc của cậu, hỏi: "Chú mày làm sao đó?"

Mingyu không đáp, biểu cảm cực kỳ ủy khuất, rõ ràng mình giận trước, sao cái thành bị giận ngược lại rồi?

Tối đến Wonwoo thoải mái nằm trên giường thằng bạn chơi game, chơi chán rồi liền tắt đèn đi ngủ.

Anh ngủ chưa sâu thì có tiếng mở cửa, nghĩ là thành viên nào đó nên không phản ứng. Mingyu ngồi lên giường, nhẹ nhàng vuốt tóc anh. Mí mắt Wonwoo hơi giật, cái cử chỉ này quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn, anh mở choàng mắt.

Xác định là ai xong mới nói: "Em đến làm gì?"

"Em mất ngủ." Cậu nhỏ giọng.

Hai người nhìn nhau một lúc, Wonwoo phá vỡ bầu không khí im lặng: "Rồi em định nhìn anh thế này cả đêm."

Mingyu xốc chăn chui vào ôm anh, thì thào: "Em không còn giận anh nữa, anh cũng đừng giận em nha."

"Ai nói anh giận em?" Wonwoo né ra hỏi.

"Chứ anh không nói chuyện với em, không chịu ngủ chung với em, bỏ mặc em vậy, không giận chứ gì?" Cậu đáng thương nói.

"Cái thái độ mặn nhạt không rõ đó của em, anh chỉ muốn em hết giận rồi mình đàng hoàng nói chuyện, chứ không phải khó chịu ra mặt."

"Em không giận thì thôi, giận rồi là hoàn toàn đổi thái độ với anh. Anh không được quyền ý kiến à?"

Mingyu ôm ôm anh: "Em xin lỗi, em không nên nói chuyện cộc lốc với anh như vậy." Mingyu sợ gần chết, lỡ Wonwoo bỏ cậu thật thì làm sao, mới một đêm đã mất ngủ rồi nè.

Wonwoo thở dài: "Anh biết lỗi do anh, anh thành tâm xin lỗi rồi, em lại không hết giận."

"Wonu, anh có biết em yêu anh nhiều lắm không? Anh bị thương hay bị bệnh, anh đau một mà em khó chịu mười. Thấy anh không thoải mái em sẽ chẳng dễ chịu gì, từ nay về sau đừng hành hạ bản thân nữa được không, em xót." Mingyu nói như sắp khóc tới nơi, Wonwoo thì thần kinh có chút anti lãng mạn, không nhịn được bật cười.

Mingyu xụ mặt. Wonwoo đưa tay xoa đầu cậu: "Anh biết mà, anh sẽ cố gắng chăm sóc bản thân mình tốt. Đừng có làm cái mặt sầu muộn vậy nữa."

Mingyu ôm anh chặt, hôn tóc anh, rầu rĩ: "Lần nào cũng làm người ta không yên tâm."

Wonwoo ôm lại cậu: "Được rồi em yêu, lần nào em cũng nói y chang."

"Không ngờ có ngày giường của em lại làm hòa được một cặp khác ngoài chúng ta." Soonyoung khép cửa lại sau khi thấy hai người kia đang ôm nhau ngủ ngon lành.

"Em không biết gì cả, em bây giờ chỉ muốn ngủ." Jihoon ngáp lớn.

Soonyoung vui vẻ kéo cậu qua phòng mình, thế là lại kết thúc một ngày dài.

"Người ơi em có biết anh đã yêu em rất nhiều, chẳng cần những lý lẽ để nói nên câu tình yêu. Làm như không quan tâm nhưng anh thật sự nhớ em, muốn được chở che cho em những đêm lạnh về. Anh muốn nói yêu em rất nhiều." Yêu em rất nhiều – Hoàng Tôn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net