Phần 1: Năm nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Tôi vừa chân ướt chân ráo vào đại học XXX ở Seoul ( ko phải đại học Seoul, vào được đã phúc ba đời nhà tôi rồi), chưa kịp hưởng thủ những mối tình đầu ngọt ngào hay hương vị của sự tự do thì tôi đã cắm cằm vào học như một cái máy cày rồi. Mà kể cả không học đi chăng nữa thì tôi cũng lục đục chuẩn bị đi kiếm việc làm thêm để trang trải chi phí tiêu xài ( nói cách khác là nuôi trai trá hình). Vâng như đã nói, cuộc sống của tôi tẻ nhạt như thế đó, ai phàn nàn không?

     - Sao mày chăm thế? Thỉnh thoảng phải đi làm két bia chứ? Vào đại học rồi chứ có phải đi thi cấp 3 nữa đâu mày?

   Đó là những lời nói phát ra từ miệng   của một trong 2 con bạn chí cốt của tôi - Kim Ahn young - Con bé này thực sự là một đứa trẻ bốc đồng đúng nghĩa. Thậm chí sau khi ra trường, con bạn tôi còn để lại cho những học sinh khoá sau cả một kho tàng giai thoại. Thí dụ như trong giai đoạn nước rút của kỳ thi mà bạn bè năm châu xét là kỳ thi áp lực nhất Châu Á. Ở trên lớp, ngày nào nó không hoang hoắc cái mồm lên cười vì xem show SVT thì cũng là ngủ gà ngủ gật trên những trang giấy. Trước khi thi 3 ngày, nó chỉ lật lật mấy trang sạch, trệu trạo nhai từng chữ một trước sự ngỡ ngàng của các thầy cô cũng như bạn học. Thi xong, điểm của nó không những ngon ơ mà còn đậu cả trường đại học danh giá chỉ xếp thứ 2 sau Seoul (là trường của tôi). Lúc đầu, nó bị điều lên phòng hiệu trưởng đến tận 3 lần nhằm truy xem nó có gian lận hay không, thậm chí kể cả máy nói dối cũng đã được áp dụng nhưng tất cả kết quả đều chỉ ra rằng nó hoàn toàn trong sạch. Cái kết cho câu truyện này chính là các thầy cô giáo đành bỏ cuộc và chấp nhận rằng nó rất thông minh.

   Nói thật thì đến tận bây h, tôi vẫn không tin rằng nó ko sử dụng phương pháp gian lận nào cả.

    - Aida! Đúng là t khôgn lạ j m nhưng mới đầu kỳ mà? M ko cần phải nghiêm túc như thế đâu? Nhắc mới nhớ! Chúng mày trả t tiền vé đi! Bản cứng sắp về rồi đấy!

   Đó là Jung Sae ri, con bạn này thì tôi với nó chơi thân với nahu từ cái thời nối khố đến tận bây h nên cũng chẳng có j để nói ngoại trừ nó cũng mọt sách hướng nội như tôi. Ah tí thì quén! Nó còn là thiên tài đu giai nữa! Mặc dù thời điểm chúng tôi đu là giống nhau nhưng nó tỏ ra chuyên nghiệp hơn còn gà mờ như tôi đây rất nhiều. Gần như lần nào nó đi ticketing đều trúng  3 đến 4 vé... Mà toàn vị trị đẹp không các bạn ah! Khôgn những thế kho tàng goods của nó cũng đồ sộ không kém! Trong khi đối với nhiều người, album là cái j đó rất xa xỉ nhưng đối với nó, album chưa bao h là vấn đề! Mùa nào nó cũng quất đủ ver album, thậm chí cd concert của nó cũng toàn full bộ. Nếu nó là chaebol thì tôi cũng không bất ngờ nhưng đằng này nó kiếm được qua việc trở thành những người ticketing hộ. Thề chứ số lương của nó còn gấp 3 lần số lương của tôi
Đáng sợ!

   - T cũng chẳng muốn học làm j nhưng đây là bài thuyết trình của t. Không học có mà bốc cứt với ông giáo sư m ah!

  - Aiya... Số mày nhọ nhể! Thôi cố lên, sắp đc đi concert rồi... Cố gắng lên m.

     Tôi cười méo xẹo an ủi lũ bạn tôi đg thảnh thơi gặm sandwich... Đôi lúc tôi tự hỏi bản thân rằng tại sao tôi lại có đủ thời gian để chơi với lũ bạn này đc nhỉ.

   Sau ngày học vất vả ấy, tôi bèn vác xác về ktx bên ngoài trường với lũ bạn tôi. Bà chủ ở đó là một người rất dễ tính, không những thế bà còn là họ hàng xa của con Saeri nữa. Tồi tình gì tôi phải ở trong cái ktx vừa chật vừa gò bó ở trong trường.

    Haiza.... Đó là một ngày sơ bộ của tôi đó... Nhạt nhẽo nhỉ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net