21. Phát súng trước khi nổ: Thượng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị cô lập trong một cá thể, ai có thể hiểu cho nỗi lòng của người đó?

Là nạn nhân trong những câu chuyện đầy sự hài kịch từ chúng bạn, ai đồng cảm được cho cậu ấy?

Câu trả lời là bồ tương lai!

Nhưng cuộc tình đầy trắc trở này vẫn chưa được phép lên sóng.

Vì sao ư?

Vì Kim Mẫn Khuê vẫn còn nghiệp để trả. Chứ cái ná trong lưng quần anh Vũ không thể nào gồng gánh được đâu!

"Đcm nó Thôi Hàn Suất! Mày có nôn đôi dép Gucci ra đây cho bố để mai bố bay qua Thâm Quyến kiếm người đẹp về tay không hả?"

Câu nói to đến độ vang từ tầng 3 toà xuống thẳng sảnh chính của chàng người mẫu cao mét 87 xém làm sàn nhà rung chuyển bởi độ tức giận của mình.

Chả là từ khi biết gia đình đông con Lý gia định cư lập nghiệp ở nhà ông Triệt thì cậu Kim đã quyết định tạm biệt ngôi nhà bốn tấm và cha mẹ mình mà sang đây an phận thủ thường anh em.

Ban đầu mọi thứ phải nói là hết sức tuyệt vời, buổi sáng thức dậy thì tắm nắng với Thạc Mẫn, trưa trưa lại vào bếp với thím Trương nấu vào ba món ăn, tối thì ngồi kéo mấy ván xì zách với cả nhà. Zui quá trời quá đất!

Nhưng khi gần đến lễ đính hôn của hai ông anh, đột nhiên trong lòng cậu Kim bỗng lạnh lẽo. Cậu nhớ cái bóng dánh mảnh khảnh khoác bên ngoài bộ vest lịch lãm ấy đến mất ăn mất ngủ. Anh Thành Hàn và bé Quang cũng thường an ủi cậu là từ từ duyên nó đến, hơi đâu mà nhớ nhung người ở xa thế làm gì.

Họ thì sao biết được chứ! Hãy nhìn thằng Xán đi, thằng Sam nó học bên Trùng Khánh cả năm trời mà cứ cách hai ba tuần nó bay sang Cáp Nhĩ Tân thăm Xán một lần. Tình yêu thì không tính tới địa lý hay thiên văn học gì cả, nó chỉ được tính khi trái tim trong lồng ngực dao động mãnh liệt mà thôi!

Nên là dù rất muốn chơi thêm vài bữa nữa với anh em nhưng trái tim này cần được anh ấy bảo trì rồi. Đành xách vali lên và đi thôi.

"Ông anh sao thế? Vé máy bay còn chưa đặt mà miệng đã lo đòi đồ rồi?"

Chủ nhân tạm thời của đôi dép Gucci gần 10 ngàn đô la thò mặt ra khỏi cửa phòng ngước đầu to giọng trả lời. Nghĩ sao đồ dô chân đi chưa sướng được bốn bữa đã bị đòi lại! Anh em đến thế là cùng.

Tệ!

"Tao có máy bay tư nhân, hôm sinh nhật ba tao mới tặng, oke?"

"Ê đây không phải nhà hoang chết chủ càng không phải cánh đồng bất tận bao la. Nên đcm chúng mày có nhỏ tiếng lại cho người già ngủ trưa không hả?!"

Phu nhân họ Duẫn bất đắt dĩ lắm mới rống to như vậy chứ phải ngày thường là anh thẳng tay kêu người giục hai đứa nó ra đường luôn cho đỡ tốn sức! Mẹ nó mình già rồi ngủ giấc có giấc không mà trong nhà hết đứa này tới đứa khác cái miệng cứ oang oang lên, nãy giờ mà đếch phải em anh là anh lấy dao cắt cổ từng đứa rồi á!

Lũ yêu quái đội lốt người thường!

"Vậy mai mốt anh bảo ông Triệt qua Mỹ kêu người ta thiết kế cửa chống ồn về mà lắp, tụi em cũng chẳng muốn mất giấc vào nửa đêm nửa hôm đâu! Hứ!"

Đáp to một tiếng rồi cậu Kim đóng sầm cửa nhanh chân chạy xuống phòng thằng Suất, đứng ngay cửa ra vào nói "Mày nhả nhanh đôi dép đây, đừng để anh phải dùng bạo lực"

"Mày làm anh kiểu đếch gì mà em nó mượn chưa đến một tuần đã đòi về rồi?" phía sau lưng đột nhiên xuất hiện giọng nói đầy bỡn cợt, vai cũng bị khoác một cánh tay đầy gân guốc.

Chẳng buồn hất nó Kim Mẫn Khuê trả lời "Ngày thường thì không cần trả cũng được nhưng mai tao bay rồi, đồ cũng lựa xong chỉ thiếu mỗi đôi này là đủ bộ. Mày biết tao bị rối loạn cưỡng chế mà, trật nhịp khó chịu lắm"

Để nói thì nó khá nặng đấy, mấy thứ linh tinh trong nhà đều do một tay anh ta sắp mà. Đến cái gối ôm lệch xíu cũng làm cho anh ta phát hoả. Cho nên nãy giờ nói năng nhẹ nhàng một phần là do nể tình anh em này thôi chứ tướng thằng Suất cậu ăn cái một, hừ!

Nhắc tới vấn đề bệnh của thằng bạn Thạc Mẫn chỉ biết thở dài, không đùa giỡn nữa cậu nói vào trong "Trả nó mai anh kêu Xán dắt đi mua đôi khác, bộ sưu tập mới của Burberry có đôi kia đẹp lắm"

Ừm dù sao cũng là mượn đồ người ta, đến lúc sống cho đúng lời ông bà dạy rồi: vật về với chủ.

Coi như chúng ta không có duyên, cưỡng ép làm gì tốn công tốn sức.

Phải cho họ ra đi thôi...

Nặng nề xoay người vào phòng nâng đôi giày 10 ngàn đô trên tay, lòng đau như cắt trao lại cho chủ nhân nó. Thái độ chuyên nghiệp ngoảnh mặt lau nước mắt tự dặn lòng: Burberry ơi, hãy chờ anh!

"Đm, sao chả không đi làm diễn viên luôn nhỉ? Làm người mẫu chi để anh Quang khinh quá trời, thấy lấy tâm lý đỉnh ghê luôn"

Phòng đối diện mở ra, đứng ở cửa là Lý Xán và Lý Trì Huân đang bình phẩm. Nói chung cũng không bất ngờ lắm chỉ là cảm thấy hướng đi của ông anh, thằng em hơi sai thôi.

"Phục A Quang thật, sao nó có thể chịu đựng được thằng nhóc đó nhỉ?"

Nghe anh trai thắc mắc, Xán nhẹ nhàng liếc ổng một cái em nói "Đừng ở đó mà chó chê mèo lắm lông, hai thì khác gì"

Dúi cù chỏ vào nó Trì Huân tức giận "Hai mày chỉ có tính khá cọc thôi nha mấy cái khác ngon lành. Dù gì thì hai mày cũng chả phải mấy bà thím zô thời kì mãn kinh!"

"Xà lơ, tính cọc không phải nằm trong phạm vi của 'thời kì mãn kinh' à?"

Chàng mẫu Kim tay nhận được đồ liền nghe phía sau có cuộc trò chuyện nên lẹ chân chạy lại, nghe đến đâu thì góp lời đến đấy.

"Mẹ em ở nhà lâu lâu cũng thế, hành ba với em mệt nghỉ luôn"

"Nói chi xa xôi vậy, vị tầng trên chính là điển hình cho việc thời kì mãn kinh đã tới. Buồn vui thất thường, cha Triệt vừa lo chuyện công ty vừa lo dỗ ổng. Nhìn chả xoay mà thấy thương"

Đóng cửa phòng mình, Hàn Suất vội vàng vào tham gia. Sống chung với Thành Hàn gần ba năm rồi, cậu không rành ổng quá thì thôi.

Mấy anh em vòng một hồi dụ Thành Hàn dạo này khó ở làm sao, khó chịu như nào, còn cái tính khó ưa không biết khi nào mới hết thì Trì Huân đột nhiên chen hàng câu khác.

"Hôm qua anh mày đi gặp ông chủ Trần của công nghiệp Hoàng Hải. Ban đầu là chỉ tính thông báo cho ông ta về dự định tiếp theo của cả hai bên nhưng đột nhiên ổng kéo tay anh lại hỏi về khu đất kia. Ông ta bày tỏ nếu Cảnh Thôi cấp cho ông ta một diện tích nho nhỏ thì mọi chuyện sau này sẽ toàn tâm toàn ý nghe theo lời sắp xếp của ngân hàng"

Hơn ba tuần ở đây, anh em Lý gia cùng Thuận Vinh mỗi người một tay giúp đỡ ông anh chèo chóng ngân hàng qua hoàn cảnh éo le này. Dù sao đối ngoại đối với anh em bọn họ hay Thuận Vinh là chuyện dễ xơi như uống cốc nước.

"Vãi cả lò, đất làm ăn mà làm tưởng đất từ thiện không bằng!"

"Ông Triệt cũng ngộ, chú Thôi kêu bán thì bán quách đi thiếu cha gì kẻ có tiền tư duy tốt ở Bắc Kinh này mà sợ rồi yểm hơn năm trời!"

"Tư duy tốt một đằng mà vận dụng tốt là một nẻo"

Sau lưng năm anh em là Thắng Quang đang từng bước một tiến tới, dừng ngay bên cạnh Hàn Suất tiếp tục "Cả Bắc Kinh ai mà không thòm thèm khu đất đó, từ khi chú Thôi giao toàn quyền cho anh Triệt thì lượng người dòm chỉ có tăng.

Như Xán nói, mấy kẻ vừa có tiền vừa có tư duy tốt thì ở Bắc Kinh thiếu gì nhưng cái quan trọng là tay họ có sạch hay không thôi.

Một kẻ tay bẩn thì sẽ biến một nơi sạch sẽ thành một đóng tro tàn, thứ mà anh Triệt kiếm chính là người có tâm hồn chính trực.

Cho nên hôm nay em tới là muốn thông báo cho ảnh về người có thể đáp ứng tiểu chuẩn đầy khắt khe ấy"

Mọi người năm mặt nhìn nhau, đm thật sự có luôn ấy hả?

Anh trai nào 'tốt số' dữ?

Thắng Quang cong khoé miệng lắc chân đi lên thư phòng không quên kéo theo bạn bồ đang sững người. Tới bậc thứ năm thì phía sau lục tục thêm vài đôi chân nối gót.

...

Ông cha ta ngày xưa thường nói "Con hư tại mẹ, cháu hư tại bà mà chồng hư là tại vợ".

Nhưng ông cha hình như quên thêm vào câu này "Điền Vân Vũ hư là tại Văn Tuấn Huy chiều bạn quá"!

Bạn đã bao giờ chứng kiến một tình bạn đẹp như bước ra từ trong truyện chưa?

Chưa thì mau lên ngó xem đã là lần thứ bao nhiêu chủ tịch Văn nương theo yêu cầu của bạn anh, phó chủ tịch Điền làm trâu làm ngựa rồi!

Bỏ qua luôn cả bé bồ xinh đẹp bên cạnh để hoàn thành mọi thứ mà cậu bạn thân nhờ vã.

Như mới vừa nãy, đoàn đội sáu người đang dạo quanh khu mua sắm phức hợp thì đột nhiên phó chủ tịch Điền kéo tay bạn thân chạy một mạch vào cửa hàng trang sức nằm sâu thiệt sâu trong khu VIP, chỉ tay năm ngón kêu Tuấn Huy đứng đó thấy bạn chốt xong là lại trả tiền.

Hồng Trí Tú cùng Lý Vân Nhã ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt, chị đẹp nghía đầu về phía Minh Hạo định coi thử cậu ấy có sắc mặt thì tự dưng ngơ ngác thêm lần hai. Ai giải thích dùm cô là tại sao bồ mình mua đồ đắt tiền cho bạn thân mà mình vẫn bình tĩnh lại gần lựa đồ dùm bạn thân bồ không?

Samuel không như hai người bên cạnh, cậu làm gì rảnh rổi để xem nhà ai cháy chi, cậu lo cho nhà mình là được rồi.

Nhẹ chân dạo quanh tiệm ước lệ thử cái này thì hợp với Xán nhất. Sau đó Sam dừng chỗ nơi có chiếc lắc tay được đúc từ vàng trắng, sai nhân viên đem ra cậu ngoắt bà chị đứng ngẩn người lại hỏi "Chị Nhã xem coi này có hợp với người có nước da trắng trắng không?"

Mơ màng theo dấu ngoắt tay Vân Nhã tới gần nhìn xuống chiếc lắc trắng, chỉ nghệch đầu thì thầm "Nếu trắng quá đeo vào sẽ không đẹp lắm, tưởng tượng thì giống chẳng đeo gì"

Cậu đăm chiêu, lại nói "Vậy bằng bạc hay kim cương tốt hơn?"

"Kim cương tốt hơn, dù sao mấy mẫu làm từ kim cương vẫn bắt mắt và sang trọng mà"

Sam gật đầu, quay sang hỏi nhân viên "Mẫu này nhưng là loại kim cương, có không?"

Cô nhân viên được hỏi liền hào hứng nói có, rồi sau đó xoay người vào trong cầm ra một chiếc hộp, giới thiệu "Đây là mẫu giới hạn của cửa tiệm chúng tôi, nó mới tới vào tháng trước"

Cầm chiếc lắc đính kim cương quanh thân, Sam tự dưng thấy hài lòng về bản thân cậu cười đưa nó cho nhân viên sảng khoái nói "Gói lại giúp tôi"

Khi đứng chờ lấy đồ bên cạnh cậu xuất hiện thêm người, Hồng Trí Tú thấy bên kia căng thẳng quá nên đành qua lánh nạn bên đây. Qua xong liền thấy hối hận, thằng nhóc này nó rắc đường mọi lúc ta ơi! Hai tháng trước đã mua một dây chuyền rồi, nay tới lắc full kim cương nữa!

Đm làm nhiêu dâng hết cho bồ mày đi, quỷ thê nô!

.

Bên trái quầy số hai. Quầy mua full box, cuộc chiến không hồi kết đã kéo dài hơn mười phút.

"Huy, ba bộ nữa thôi. Xin đấy"

"Không!"

"Cái đ!t! Tao lựa cho bé Hạo nữa mà!"

"Nhưng bộ đó rẻ hơn của mày"

"Đm, tại bé Hạo không muốn mua mắc hơn tao!"

"Vậy mày phải thuyết phục ẻm chứ"

"Tao nói muốn rách lưỡi mà bé nó không chịu! Mày chứng kiến mà!"

"Vậy sao mày hai còn ẻm một?"

"Vì cđmm tao muốn, OKE!"

"Vậy tại sao tao phải trả hết đống này trong khi bồ tao chỉ có một bộ?"

"Đm lương tao ai phát mà giờ mày hỏi tao sao mày phải trả hả?"

Vân Vũ đập bàn đứng dậy, anh thở hổn hển "Một bộ hay hai bộ là quyền của ẻm tao không xía vô được nhưng nếu em nó đã chịu mua thì mày phải chịu chi chứ!"

Cái dây thần kinh bên thuỳ não trái của Tuấn Huy nó giựt liên hồi, nãy giờ tưởng là cãi sắp thắng đó. Thằng bạn chốt hai câu cuối xong không biết nói tiếp sao luôn...

Mình vòng mình tính đủ đường cái cuối cùng mình lỗ 35 nghìn đô mà bồ mình hưởng đúng 12 nghìn?

Cái đm, bồ mình còn cười ủng hộ nữa mới đau...

Cuộc đời Tuấn Huy chưa thua ai, chỉ thua mỗi Điền Vân Vũ.

Má cay hơn ăn 10 trái ớt!

...

Thư phòng Thôi gia, xung quanh bàn tròn là những gương mặt mang đầy nét nghiêm túc.

Họ dường như rất tập trung, như kiểu đang chuẩn bị ra một quyết định táo bạo nào đó vậy.

"Em nói là đã kiếm ra người mà em cho là phù hợp với yêu cầu của anh à? Giỡn hay thiệt vậy?"

Thôi Thắng Triệt thật sự có sự bất ngờ ở đây, hắn còn nghĩ rằng mình phải giữ khu đất này tận hai ba năm nữa ai mà ngờ chưa đầy nửa năm cậu thư ký tài ba đã tìm ra người chuẩn theo yêu cầu của hắn chứ.

Thắng Quang gật mạnh đầu "Chuyện lớn đó anh, em xạo anh em làm con anh liền"

Bụp!

"Đm, sao bạn đấm em?"

Thôi Hàn Suất trợn trắng mắt "Bạn làm con ổng thì ai làm vợ anh?"

"???"

Jztr...

Má, nản dữ ông. Bỏ qua thằng bồ, Thắng Quang mệt mỏi xoa tâm mi em nói "Hôm qua em nghe ngóng được là có tận hai nhân vật lớn từ phương xa lặn lội đến Bắc Kinh, hình như gây ra chấn động lớn lắm"

"Ai cơ, anh ra ngoài cả ngày mà chả biết zợ?" Thuận Vinh hỏi.

Thạc Mẫn đối diện thấy ngứa miệng khịa dô "Ông ra ngoài gây họa chứ có ở đó nghe ngóng dùm ngân hàng. Người xưa có câu 'đi 1 ngày đàng học 1 sàn khôn'. Khôn thì không thấy đâu toàn phá là phá thôi"

Trừng mắt híp nhìn qua anh cãi "Ê phá là phá như nào mày! Nhờ ai mà ngân hàng tránh được mối nguy hiểm do cao ốc Kim Tiền chuẩn bị bày ra? Nhờ ai đưa tin mà ông Triệt phái người đi hành sự trước khi bị Cao Thịnh cướp mối? Mày nói chuyện nghe mắc cười quá, tao làm sao miễn tốt bổn phận tao thôi chứ!"

Kéo kéo tay áo Thạc Mẫn, Xán nhỏ giọng "Hôm qua ổng mới bị cho ăn bạt tai vì tội khen mất tự chủ nên giờ còn cay, ông bớt cái miệng ông lại dùm đi"

"Hừ!"

Thấy hai đứa chịu im lặng, Thành Hàn tức giận quát khẽ "Đùa chứ nhà này không có tiếng cãi chịu không được sao á? Người lớn đang ngồi sừng sững mà bên dưới chỉ chân chỉ tay lời qua tiếng lại như chốn không người. Riết rồi chẳng còn tôn ti trật tự mẹ gì hết. Bây ngon bây nhảy dô họng tụi tao bây đánh bài trong trỏng luôn đi"

Bực hết cả mình, miệng mồm thì bảo ông Hàn dạo này khó tính khó nết thế mà đếch nhìn lại xem coi bản thân làm gì để người ta phải lòi cái nết cọc của họ ra.

Thấy tình hình có vẻ sắp xảy ra cú nổ lớn, Kim Mẫn Khuê như người đứng mũi chịu sào cậu kéo mọi người lại vị trí đúng đắn.

"Vậy người em nói là ai?"

Thắng Quang ngả lưng ra sau ghế, hạ giọng.

"Văn thị, tập đoàn luôn on top 10 toàn quốc"

"..."

Chà.

"Còn người thứ hai?"

"Kim Khánh, xưởng dệt không có đối thủ ở Hàng Châu"

"..."

Xa xôi chưa kìa..


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net