Chương 2: Những cuộc trò chuyện (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Severus biết sẽ có những hậu quả mà ông phải đối mặt khi đến Hẻm Xéo và can dự với Harry như vậy. Vì thế, khi một yêu tinh gia dụng xuất hiện ngay khoảnh khắc ông đi bằng bột Floo từ Hogsmeade về phòng của mình, ông không hề ngạc nhiên.

"Thưa chủ nhân Severus Snape, thầy hiệu trưởng Dumbledore yêu cầu ngài có mặt tại văn phòng của thầy."

"Tất nhiên," ông nhẹ nhàng đáp lại. "Ta sẽ đến ngay."

Với một cái cúi đầu, yêu tinh Hogwarts biến mất.

Severus vội vã đến kệ độc dược của mình và lấy những lọ thuốc bổ dưỡng cho Harry trước khi triệu hồi cuốn sách về Xà Ngữ mà ông đã hứa với cậu.

"Mittens," ông gọi nhẹ.

-Póc-

"Vâng, thưa chủ nhân?" cô hỏi trong khi Severus viết vội một tờ giấy nhắn.

Mittens là một yêu tinh nhỏ bé, vì lý do gì đó, đã gắn mình với Severus. Cô bé từng là yêu tinh của Hogwarts, nhưng ngay sau khi Severus trở thành giáo sư, cô quyết định phục vụ ông và trở thành yêu tinh riêng của ông.

"Đặt những món này vào một chiếc hộp và gắn tờ giấy nhắn này lên đó. Sau đó, mang gói bưu phẩm đến chỗ Fury và nhờ nó chuyển phát kiện hàng này đến Harry Potter ở Surrey," ông nói, đưa các món đồ cho cô.

Fury là con cú đại bàng phương Bắc của ông, sống trong chuồng cú, vì hầm ngục không phải là nơi thích hợp cho cú mèo sinh sống.

"Vâng, thưa chủ nhân," cô đáp, phấn khởi. Severus không thường xuyên nhờ vả, vì ông không thích nhờ người khác làm những việc tự mình có thể làm được. "Nó sẽ được hoàn thành đúng theo lời chủ nhân yêu cầu."

"Cảm ơn, Mittens."

Cô bé cúi đầu và biến mất.

Severus đứng thẳng dậy và xoay người về hướng lò sưởi, chuẩn bị tinh thần cho những gì ông sắp phải chịu đựng.

Lần cuối cùng ông nhìn thấy Dumbledore... còn sống....

Severus hất tung suy nghĩ đó đi. Ông không thể để bản thân đắm chìm trong quá khứ. Nó đã không xảy ra trong dòng thời gian này - và nó sẽ không xảy ra.

Nhưng Severus không thể ngăn tâm trí mình nghĩ lại, những cảnh tượng của ngày hôm đó lóe lên dữ dội trong tâm trí như những thước phim. Ông phải chiến đấu với thôi thúc nôn khan trào ngược từ cổ họng. Không ai nên chết theo cách đó, đặc biệt là một nhà lãnh đạo như Albus.

Thở ra chậm rãi, ông sử dụng Bí thuật Bế quan, kiểm soát lại sự bình tĩnh và củng cố các bức tường tinh thần khi chôn vùi những ký ức đau đớn, kinh hoàng kia. Các sự kiện sẽ không lặp lại; ông thà chết còn hơn để điều đó xảy ra.

Tự tin rằng đã kiềm chế được bản thân, ông lấy một nắm bột Floo bước vào lò sưởi, biến mất trong ngọn lửa màu xanh lá.

O o O

Ông bước vào căn phòng với bầu không khí kỳ lạ, gần như xa cách với ông giờ đây. Đã hơn hai năm rồi kể từ lần cuối ông ở đây và nhìn thấy văn phòng này vẫn còn vẹn nguyên.

Ông nhìn về phía chiếc bàn, thấy vị Hiệu trưởng đang ký một số tài liệu.

"Thưa Hiệu trưởng, ông muốn gặp tôi ạ?" ông hỏi, nhẹ nhàng thông báo sự hiện diện của mình — dù biết rất rõ rằng Albus đã nhận thức được sự xuất hiện của ông.

"Ah, Severus! Đúng vậy, xin mời ngồi." Albus đáp, ngước nhìn qua cặp kính nửa vầng trăng. Đôi mắt ấy vẫn thân thiện như mọi khi, nhưng còn mang một ẩn ý khác. Bối rối, chăng?

Vị thầy độc dược làm theo y lệnh, ngồi xuống tư thế thẳng lưng như ông thường làm.

Đặt một chồng giấy sang một bên, Albus đưa ra bát kẹo. "Kẹo chanh chứ?"

Severus rất muốn lấy một viên, nhưng làm thế sẽ quá lệch lạc với tính cách của ông, có khi nó còn khiến Albus sốc đến mức đột quỵ. Ông lịch sự từ chối.

Giả vờ thất vọng, vị hiệu trưởng đặt bát kẹo trở lại sau khi tự mình lấy một viên.

"À, ta vừa có một cuộc trò chuyện thú vị với Hagrid vài giờ trước," ông cụ, thậm chí là ông rất cụ bắt đầu câu chuyện.

"Tôi có thể tưởng tượng ra," Severus đáp một cách cộc lốc.

"Ta rất thắc mắc, Severus à, tại sao cậu lại đến Hẻm Xéo vậy?" Albus tiếp tục, dửng dưng trước sự ngắn gọn của vị giáo sư trẻ.

Severus không trả lời ngay lập tức, suy ngẫm cách tốt nhất để xử lý tình huống này. Ông không thể nói với Albus sự thật, đó là điều chắc chắn. Cụ sẽ bắt đầu hỏi quá nhiều câu hỏi và nó sẽ làm phức tạp những việc tốt hơn nên được để yên cho Severus tự giải quyết.

"Tôi. . . khá tò mò," cuối cùng ông trả lời.

"Về Harry?" Mắt Albus thoáng lấp lánh tinh nghịch.

"Đúng vậy."

"Cho nên cậu mới tự mình đi gặp thằng bé? Nhưng tại sao cậu lại quyết định thay thế Hagrid và đích thân đưa Harry đi mua đồ dùng học tập? Cậu tò mò đến mức muốn dành trọn một ngày với thằng bé sao?"

Severus biết mình phải cẩn trọng từng bước. Ông phải làm điều này đáng tin. Vô cùng đáng tin.

"Lúc đầu, tôi chỉ đơn giản muốn đánh giá thái độ của thằng bé và rồi rời đi, nhưng khi nhìn thấy tình trạng thể chất và trang phục của nó. . . ." Giọng Severus trở nên tăm tối và nguy hiểm.

Albus nhanh chóng vươn người về phía trước, ánh mắt đầy lo lắng. "Xin hãy tiếp tục, Severus."

"Thằng bé nhẹ cân và khoác trên người bộ quần áo rách rưới, quá cỡ ít nhất ba lần so với vóc dáng của nó."

Mắt Hiệu trưởng mở to.

"Tôi cảm thấy tốt hơn hết là nên tiếp quản và đảm bảo mọi thứ không xấu hơn những gì tôi đã được biết."

"Cậu tìm hiểu được gì?" Albus hỏi, sợ hãi trước câu trả lời nhưng vẫn cần phải biết.

"Đủ để gửi cho thằng bé một vài lọ độc dược," Severus chế nhạo. "Tôi sẽ gửi cho nó ba lọ mỗi tuần để nó uống."

Albus thở dài, những nếp nhăn hằn sâu hơn khi ông cau mày. "Tệ đến mức nào?"

"Không có gì mà tôi không thể sửa chữa, nhưng nếu mọi thứ cứ diễn biến như vậy, năm sau vào lúc này tôi sẽ không thể nói điều tương tự."

Albus nhắm mắt trong nỗi đau hằn sâu khi mặc cảm tội lỗi, mạnh mẽ hơn cả một con Rồng sừng đuôi Hung bạo, dâng trào trong ông. Ông đáng lẽ nên lắng nghe Minerva, nhưng giờ đây đã không thể làm gì được nữa.

"Tôi đã có một. . . cuộc nói chuyện với nhà Dursley. Việc họ ngược đãi thằng bé sẽ không tiếp diễn. Cậu Potter từ giờ sẽ được ăn no và ngủ trên giường thật."

"Giường thật?" vị Hiệu trưởng hỏi trong hoảng hốt, mắt ông mở to khi một cảm xúc khác bùng lên từ chính trung tâm bản thể ông.

Phẫn nộ.

Thật không may, Severus không nhận ra mức độ tức giận đang ánh lên trong đôi mắt của vị trưởng bối, nên đã nhanh chóng trả lời. "Vâng, thưa ngài, cậu Potter đã ngủ trong một cái tủ suốt mười năm qua. Nhà Dursley chỉ chuyển cậu ấy vào phòng ngủ phụ sau khi nhận được lá thư đầu tiên," ông nói thẳng thừng, phải tự kiềm chế sự ghê tởm của chính mình cho đến khi nó ngay lập tức bị lãng quên trong tích tắc tiếp theo.

Ma thuật tuôn trào, và chỉ nhờ một thế kỷ sử dụng phép thuật đã ngăn cho mọi đồ vật của vị Hiệu trưởng vỡ tan một cách ngoạn mục khỏi bàn làm việc và kệ sách. Dù vậy, sự tự chủ của ông vẫn không đủ tốt và kệ sách ngay phía sau ông phát nổ, những trang sách giờ đây bay lượn khắp xung quanh ông trong một màn trình diễn sức mạnh cổ xưa đầy đáng sợ.

Albus nghiêng người về phía trước, cúi đầu khi cố kiềm lại phép thuật của mình — phép thuật vẫn đang gợn sóng xuyên không khí và khiến mái tóc và quần áo ông chuyển động trong một cơn gió rung động. Tay trái của ông đặt lên bàn, trong khi tay phải siết chặt thành nắm đấm đặt ở giữa ngực. Phượng hoàng Fawkes kêu lên đầy lo lắng và vội vàng bay về phía ông, đáp xuống vai trái trước khi hạ thấp chiếc đầu đầy lông của mình và vùi chiếc mỏ vào mái tóc trắng của người đàn ông.

Severus chết lặng.

Ông chưa bao giờ thấy người thầy của mình... giận dữ như vậy.

Các bức thư tuyển sinh của học sinh được gửi một cách tự động, và chỉ sau khi Harry không trả lời lá thư đầu tiên của mình thì McGonagall mới nhìn vào thông tin được viết trên đó. Lá thư đầu tiên mà bà nhìn thấy có ghi địa chỉ: 'Cậu H. Potter, Phòng ngủ nhỏ nhất, Số 4 Đường Privet.' Bà không hề biết về chiếc tủ, nên đã không thể báo cáo với Hiệu trưởng.

Trong tương lai của Severus, vị Hiệu trưởng biết rằng mọi thứ không hề tốt đẹp ở gia đình Dursley, nhưng không rõ mức độ tệ hại của nó. Ông đã nghi ngờ, nhưng vào thời điểm đó, chiến tranh đã nổ ra toàn diện và không có gì ông có thể thực sự làm được.

"Harry thế nào?" lão phù thủy thì thầm khi ông dần kiềm chế được phép thuật của mình, những tờ giấy giờ đây rơi xuống xung quanh họ.

"Về tinh thần ạ?" Severus nhẹ nhàng hỏi, hơi hồi hộp về khả năng gây ra một đợt bộc phát ma thuật không chủ ý nữa từ vị lão nhân trước mặt. Người thầy của ông vẫn chưa ngước nhìn lên, nhưng gật đầu một cách cứng nhắc, thôi thúc ông trả lời. "Vẫn ổn định và mạnh mẽ theo những gì tôi đánh giá được."

"Cậu. . . hài lòng với những gì cậu tìm thấy," Albus nhận xét, đôi vai ông thư giãn hơn một chút, nhưng giọng nói của ông để lộ sự ngạc nhiên khi ông ngẩng mặt. Phượng hoàng Fawkes đứng thẳng lưng hơn đôi chút, nhưng vẫn ở lại trên vai người bạn của mình.

Severus không phủ nhận lời nhận xét đó, nhưng chuyển chủ đề, quyết định nhanh chóng tránh xa vấn đề về cách đối xử của nhà Dursley đối với Harry. Ông không thích nhìn thấy Dumbledore nổi giận.

"Tôi phát hiện ra thằng bé là một Xà Khẩu," ông điềm tĩnh nói.

Lần trước tin này không làm vị lão nhân sững sờ, thì sao lần này lại làm ông bất ngờ được?

"Cái gì?"

Nếu tình huống khác đi, có lẽ ông đã cười nhếch mép trước vẻ bàng hoàng của vị Hiệu trưởng, nhưng hiện tại ông không thể tìm thấy chút gì hài hước, khi ông bắt gặp một tia sợ hãi trong đôi mắt xanh thường ngày lấp lánh kia.

Ngay giây phút đó, Severus biết mình phải thay đổi cách tiếp cận, và phải làm ngay lập tức. Rõ ràng, việc tránh xa đề tài về sự ngược đãi của Cứu thế Cậu bé như ông đã định không phải là một ý tưởng hay.

Ông giơ tay lên trong một nỗ lực trấn an người thầy của mình, đôi mắt đen tuyền khóa chặt ánh mắt xanh, cố gắng truyền đạt đến ông rằng mọi thứ không giống như ông đang tưởng tượng. Harry không phải là một con quái vật.

"Tôi đã hướng sự chú ý của thằng bé đến Xà ngữ phép và chắc chắn nó đang nghiên cứu cuốn sách tôi gửi rồi."

"Xà ngữ phép à? Thằng bé có... có hiểu những mối liên hệ mà nó mang lại không?" Albus hỏi, rõ ràng đang tìm kiếm dấu hiệu cho thấy Harry không phải một Riddle khác.

"Thằng bé biết mục đích của nó - chữa lành và bảo vệ. Thằng bé khá say mê và hy vọng rằng việc học nó sẽ xoa dịu nỗi sợ hãi của mọi người về món quà này. Thằng bé... giống như Lily vậy," ông nhẹ nhàng thừa nhận.

Vị Hiệu trưởng trở nên bình tâm hơn, đôi mắt ông lại lấp lánh, nhưng lần này là với sự nhẹ nhõm và vui mừng.

"Điều này dẫn tôi đến một vấn đề nhỏ đã phát sinh," Severus tiếp tục, giọng điệu của ông báo cho Albus biết rằng đó không phải là điều cấp bách khi ông phủi một sợi bông vải nhỏ trên tay áo đen của mình.

"Ồ?" Ông ngả người về phía trước trên ghế ngồi, phớt lờ những mảnh vụn sách báo xung quanh.

"Vâng. Tôi đã cho phép thằng bé nuôi một loài thú cưng đặc biệt – một con rắn san hô ma thuật nhỏ."

"Vì Xà ngữ phép sao?"

"Vâng, nhưng tôi đã không nghĩ đến việc Hagrid cũng kiếm cho thằng bé một con vật nuôi."

À, thực ra thì ông ta có nghĩ đến, nhưng Severus đâu cần phải nói điều đó cho Dumbledore.

"Ra vậy."

"Tôi đã nói với thằng bé rằng nó có thể không được phép giữ con cú mà Hagrid đã tặng, theo nội quy nhà trường, nhưng tôi sẽ bàn bạc vấn đề này với ông. Thằng bé đã sẵn sàng cho bất kỳ quyết định nào của ông đưa ra."

"À, ta thấy không có hại gì khi đưa ra một ngoại lệ cho cậu Potter, miễn là thằng bé đồng ý học Xà ngữ phép. Nếu Hội đồng quản trị biết về ngoại lệ được tạo ra cho thằng bé, họ sẽ muốn có một lý do thật thuyết phục để nó được chấp nhận. Ta không thể nghĩ ra lý do nào thích hợp hơn là việc một phù thủy trẻ học được một dạng phép thuật hiếm và nhân từ."

"Tôi cũng nghĩ vậy," Severus đồng ý.

"Ta tự hào về cậu, Severus," lão nhân đột nhiên nói, nhìn chăm chú vào ông. "Từ những lời nói trước đây của cậu về Harry trong mùa hè này, ta đã... lo lắng rằng cậu sẽ không đối xử..." Ông ngừng lại và thở dài, như thể xấu hổ với bản thân vì đã không đặt niềm tin vào gián điệp của mình.

Severus cúi đầu, giờ đây tự thấy hổ thẹn về cách cư xử trước đây của mình với con trai của James, biết rằng Albus đã có lý do chính đáng để lo ngại. Lần trước ông đã hành động rất dại dột. Sự tức giận của ông với James đã lấn át cả tình yêu dành cho Lily trong một khoảng thời gian dài, đến mức bị thực tế phủ nhận rằng Harry không phải là cha - hay mẹ của cậu ấy. Cậu chính là con trai của họ, đúng vậy, nhưng cậu vẫn là chính bản thân mình. Mặc dù mang nhiều đặc điểm tính cách khiến Severus nhớ đến Lily, chàng trai trẻ ấy lại là một trong những chiến binh mạnh mẽ và khôn ngoan nhất mà ông từng có vinh dự được sát cánh chiến đấu. Cậu ấy đã dần trở thành đồng đội của ông... và, có can đảm để nói ra điều này không nhỉ, một người bạn.

Vị hiệu trưởng nuốt khan trong cổ họng. "Những gì cậu nói với ta hôm nay... ta biết cậu phải khó khăn lắm mới có thể tìm hiểu trực tiếp chuyện này. Ta... hoan nghênh tinh thần tự chủ của cậu. Ta không dám chắc rằng mình có thể xử lý nó một cách cao thượng như thế."

"Suýt chút nữa thì không được rồi, thưa Hiệu trưởng. Và thực ra, chính cậu Potter là người đã ngăn tôi khỏi việc nguyền chú dì và dượng của cậu chìm vào quên lãng."

"Ồ? Làm sao vậy?"

"Cậu ấy cầu xin tôi đừng làm hại họ. Cậu thậm chí còn nói xin."

Lông mày của vị lão phù thủy nhướng lên, đôi mắt ông ướt lệ. "Thật phi thường," ông thì thầm.

Họ rơi vào một sự im lặng thoải mái, mặc dù có chút kỳ lạ.

"Severus?" Albus gọi sau một lúc.

"Vâng, thưa Hiệu trưởng?"

"Cậu nghĩ gì về cậu bé trong học kỳ sắp tới? Thành thực nhé?" Albus hỏi, đôi mắt buồn của ông ngầm bảo Severus rằng ông nên hoàn toàn trung thực với câu trả lời này.

"Thằng bé có..." Severus chắp hai tay vào nhau, một nụ cười phơn phớt trên môi. "...Tiềm năng lớn."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net