Chương 3: Những nhiệm vụ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Severus bước vào Phòng Cần Thiết, đũa phép trong tay. Hôm nay, sẽ không còn chiếc tủ biến mất nào nữa. Hogwarts sẽ không sụp đổ từ bên trong. Nếu Chúa tể Hắc ám định chinh phục ngôi trường, hắn sẽ phải làm điều đó theo cách khó khăn hơn rất nhiều.

Ông nhắm mắt lại và thở ra.

Một trăm Tử thần Thực tử đã tràn vào Hogwarts, ào ạt tràn ra từ lối đi này. Chúng đã giết chết bất kỳ học sinh nào chúng bắt gặp. Sáu mươi bảy học sinh đã bị sát hại ngày hôm đó, và Filius cũng đã ngã xuống.

Chà, chuyện đó sẽ không xảy ra lần nữa.

Ông mở mắt ra, tập trung vào nhiệm vụ trong tầm tay khi những cảnh tượng của ngày hôm đó lặp lại trong tâm trí.

Đó là cuối năm thứ sáu của Harry - khởi đầu của sự kết thúc.

Tiếng la hét vang vọng khắp các hành lang, trẻ em chạy tán loạn, kinh hoàng khi những câu thần chú lướt qua đầu. Filius Flitwick lao tới, di chuyển quanh các học sinh để chặn đứng những kẻ xâm lược. Vội vã đuổi theo, Severus rẽ qua khúc cua và trông thấy vị thầy dạy bùa chú nhỏ nhắn đang tung ra những phép thuật tàn nhẫn. Bốn Tử thần Thực tử đã nằm bất động dưới chân ông, tan vỡ.

Severus hướng đũa phép vào chiếc tủ, đôi mắt đen của ông nhìn kỹ những nét chạm khắc tinh xảo dọc theo đường viền.

"Filius!" ông quát tháo, phóng ra những câu thần chú của riêng mình, cố gắng giúp vị giáo sư Bùa chú đẩy lùi Tử thần Thực tử để có thêm thời gian.

Thân phận của Severus đã bị lộ vài phút trước đó.

"Nhắm vào những bức tường!" Filius hét lên, ném một lời nguyền nổ mạnh lên bức tường cách ông vài bước chân và phía bên trái của ông.

Hiểu được kế hoạch của Filius, Severus ném thêm năm cú đánh tương tự vào các bức tường và trần nhà gần nơi Filius đã ném phát bắn đầu tiên, nhưng chưa đủ nhanh.

Vị giáo sư lớn tuổi đã chặn được hai trong số các lời nguyền phóng về phía mình, và né được bốn cú đánh khác, nhưng không thể tránh hoặc làm chệch hướng tất cả. Một lời nguyền -diffindo- xuyên qua lớp phòng thủ và đánh trúng ngực và cổ ông. Một vệt đỏ lóe lên.

Điều cuối cùng Severus nhìn thấy của Filius là hình dạng bị chém rách của ông đổ sụp về phía trước, trước khi đá và gạch từ trần nhà chôn vùi ông.

Phóng thích cơn thịnh nộ của mình, lửa tuôn ra từ đũa phép của Severus, những ngọn lửa đỏ rực bùng lên trong không khí trước khi cuồn cuộn hướng tới chiếc tủ đen cao và thiêu rụi nó với một sự trả thù mang tầm vóc của thần thánh.

Sảnh đã bị chặn, nhưng tiếng ầm ầm từ phía bên kia đống đổ nát cho Severus biết rằng đám Tử thần Thực tử vẫn đang đến.

Những lưỡi lửa uốn cong, Severus kéo cây đũa phép của mình về phía sau trước khi đẩy nó mạnh về phía trước và xuống dưới theo một đường sắc sảo, giải phóng cơn thịnh nộ vào chiếc tủ đang cháy.

Severus vượt qua Đại Sảnh Đường, xác của học sinh và Tử thần Thực tử nằm rải rác khắp nơi.

Ông gầm lên, điều khiển ngọn lửa đang bùng cháy trong cơn giận dữ khi tâm trí ông không ngừng tái hiện lại ngày hôm đó.

Cuối cùng thì Dumbledore cũng đến, cuộc tấn công vào Bộ Pháp thuật đã trì hoãn sự xuất hiện của ông.

"Severus! Lối này!" ông chỉ đường, thì đúng lúc bức tường sau lưng Severus nổ tung, hất ông bay lộn nhào về phía bên kia căn phòng.

Cố gắng gượng dậy, Severus quay lại và trông thấy Chúa tể xưa kia của mình đang đứng trước cửa. Albus bước lên, chắn giữa tên gián điệp bị thương và Voldemort.

"Tom."

"Đừng gọi ta bằng cái tên đó!" Chúa tể Hắc ám rít lên, vung vẩy cây đũa phép, một bóng lửa ma quỷ trỗi dậy trước mặt họ.

"Cút đi, Severus!" Albus ra lệnh trong khi ông đẩy lùi quái vật lửa đang lớn dần sang một bên bằng một làn sóng phép thuật trắng của mình.

Severus làm theo lời được bảo, liếc nhìn lại để thấy Albus uốn cong những ngọn lửa đen ngòm lên phía trên để liếm vào trần nhà, cố gắng tước đoạt quyền kiểm soát ngọn lửa khỏi Riddle.

Bùm!

Cảnh sắc trước mắt tối sầm.

Mồ hôi ứa ra trên trán, ông khuỵu gối và thổi phào trong một hơi thở gấp gáp.

Severus tỉnh dậy trong một bệnh viện dã chiến vài ngày sau đó. Ông được Albus cho biết rằng Hogwarts đã bị phá hủy hoàn toàn. San bằng. Mặt đất.

Ngọn lửa bùng lên và tan ra, cô đặc thành một thứ bé nhỏ thách thức, trước khi cả nó cũng bị dập tắt, để lại tro tàn của chiếc tủ phía sau.

Severus mỉm cười.

Ông sẽ có thể ngủ một giấc bình yên tối nay.

O o O o O

Harry cau mày trước cây bút lông cứng đầu không chịu nghe lời mình. Cứ như thể nó quyết tâm tạo ra những đốm mực to đùng trên mảnh giấy da dù cậu làm gì đi nữa. Cậu thở dài, nhớ lại những gì Giáo sư Snape đã nói - 'Học sinh đến từ thế giới Muggle ban đầu sẽ gặp khó khăn trong việc viết lách.'

Chà, ít nhất thì tất cả bài luyện tập này sẽ giúp cậu tránh được điểm Y sau này. Và tóm tắt những gì cậu đã đọc trong khi luyện tập quả là một giải pháp thiên tài. Giáo sư Snape thật tốt bụng khi giao cho cậu một nhiệm vụ có thể giúp cậu học được hai điều cùng một lúc.

Cậu đã đọc xong ba chương đầu tiên của tất cả các cuốn sách. Bấy giờ là đầu tuần thứ hai của tháng Tám và cậu biết ơn công sức mình đã bỏ ra trong thời gian này khi vào học.

Cậu rất thích cuốn sách Độc dược bổ sung. Tựa của nó là 'Sổ tay Hướng dẫn Nghệ thuật Pha chế cho Người mới bắt đầu: Thành phần'. Nó gợi cho cậu nhớ đến một quyển sách dạy nấu ăn, nhưng cụ thể hơn về việc các thành phần sẽ làm gì để tạo ra thành phẩm cuối cùng. Cậu tự hỏi liệu có thể kết hợp nấu ăn và pha chế để tạo thành một bữa ăn tuyệt hảo. Cậu sẽ phải nhớ hỏi Giáo sư Snape sau này.

Hai cuốn sách còn lại, được mua cùng vị giáo sư cũng đang dần thể hiện sự hữu dụng của chúng - 'Chăm sóc Rắn' và 'Kiếm soát Ma thuật bản năng'. Coral thỉnh thoảng cười khúc khích với một số điều trong cuốn sách về rắn, thấy thật buồn cười khi con người phải chịu bao nhiêu cực khổ để làm những điều họ tin rằng rắn ưa thích, trong khi loài rắn chẳng bận tâm cho lắm. Harry cảm thấy may mắn vì có thể trực tiếp hỏi Coral xem cô muốn gì, thay vì phải đoán già đoán non. Cuốn sách thứ hai ít đơn giản và rõ ràng hơn, nhưng ít nhất thì bây giờ cậu đã hiểu tại sao phép thuật không chủ ý của mình lại xuất hiện trong một số trường hợp và không xuất hiện trong một số trường hợp khác. Có khi cậu tự dạy bản thân cách triệu hồi phép thuật "không chủ ý" này và khiến nó làm những việc cậu muốn, khi cậu muốn. Lại một điều cậu quyết định sẽ hỏi Giáo sư Snape ngay khi tới Hogwarts.

Còn đối với các cuốn sách giáo khoa khác, Bùa chú và Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám trông có vẻ thú vị nhất, dù Biến hình nhìn cũng rất hay nhưng cậu lại chẳng mong chờ việc biến hình động vật chút nào. Điều đó có vẻ quá tàn nhẫn. Mặc dù, có lẽ cảm nhận này xuất phát từ việc cậu biết bị đối xử như một vật dụng sẽ ra sao.

Nhưng trên tất cả, cuốn sách cậu yêu thích nhất, chính là 'Nghệ thuật Xà ngữ'. Nó rất tuyệt vời, và cậu nóng lòng muốn bắt đầu thử nghiệm với Coral, và cô nàng cũng rất háo hức. Cuốn sách được viết bởi một người đàn ông có bạn là Xà khẩu. Nó không hề chứa phép thuật Xà ngữ, mà chỉ là những chia sẻ từ người bạn Xà khẩu của tác giả về phương pháp, cảm nhận khi thi triển Xà ngữ, và những giới hạn mà anh ta đã khám phá ra.

Cuốn sách là một nguồn đọc lý thú cho những ai tò mò về Xà ngữ phép, và là một hướng dẫn cho những người muốn tự học. Từ những gì Harry đã thu thập được đến nay, cậu hiểu rằng cậu phải nói điều mình muốn thực hiện bằng Xà ngữ, trong khi điều khiển phép thuật của bản thân hoặc của bệnh nhân. Ví dụ, nếu cậu muốn chữa lành một cánh tay bị gãy, cậu sẽ nói :Xương vỡ, liền lại:, và chữa lành sẽ được thực hiện (miễn là cậu cung cấp đủ lượng phép thuật vào vùng chữa trị).

Khi đọc cuốn sách, Harry biết rằng một khi mình thành thạo các kỹ thuật cơ bản của Xà ngữ phép, cậu sẽ có thể chữa bệnh cho người khác mà không cần dùng đến đũa phép! Tất cả những gì cậu cần là đôi tay và Coral cuộn quanh cổ tay mình. Cậu còn sẽ dần có khả năng chữa trị mọi loại bệnh tật, thậm chí là những căn bệnh thường không thể chữa bằng phép thuật và dược liệu. Cậu không rõ liệu có thể tình nguyện trong phòng y tế hay không, nếu trường có y tá. Mặc dù, tại sao lại không có được?

-Cốc-cốc-cốc-

Harry ngước lên và bắt gặp con cú đại bàng bên kia khung cửa sổ. Cậu nhanh chóng mở cửa cho nó bay vào. Hedwig vươn vai vẫy cánh.

Cậu gỡ gói hàng xuống, ngay lập tức nhận ra đó là gì. Liều thuốc độc dược hàng tuần đã đến. Cậu vẫy chim ưng tới uống nước từ bát của Hedwig. Cô không cằn nhằn, trái lại, còn giúp chú cú chỉnh trang lại bộ lông. Harry cố nén cười. Chắc chắn Hedwig đã thích chú chim ưng bảnh bao này rồi.

Lắc đầu, cậu quay sang gói hàng và mở nó ra. Ngay lập tức, cậu dốc cạn lọ thuốc đầu tiên, rồi nhanh chóng uống hai lọ còn lại, mặc cho vị kinh khủng của chúng. Cậu làm vậy bởi những gì vị giáo sư đã dặn trong lá thư đầu tiên cậu nhận được vào ngày 1 tháng 8...

Cậu Potter,

Đính kèm trong hộp là ba lọ độc dược mà tôi đã hứa và cuốn sách Xà ngữ: Nghệ thuật Xà ngữ.

Liên quan đến các lọ thuốc, cậu sẽ luôn uống lọ màu đỏ đầu tiên. Nó sẽ giúp cơ thể cậu hấp thụ chất dinh dưỡng từ thức ăn và thuốc uống một cách hiệu quả hơn. Lọ này được gọi là Độc dược Hấp thụ. Nó được đề cập trong chương 14 của sách độc dược của cậu.

Cậu sẽ uống lọ màu xanh ngay sau lọ đỏ. Nó là một biến thể của Thuốc Nước Sức khoẻ, nằm ở chương 19. Lưu ý nó không giống với Dưỡng Dược (Nutrient Potion).

Lọ thứ ba là một loại thuốc tôi gọi là Độc dược Chuyển hóa. Nó sẽ giúp dòng chảy ma thuật bên trong cậu lưu thông hiệu quả. Điều này giúp cậu hồi phục nhanh hơn và hỗ trợ phát triển cơ bắp.

Cứ chờ ba lọ độc dược này mỗi tuần và UỐNG chúng ngay khi nhận được! Tôi đã ếm bùa ứ lên các lọ thuốc nhưng ngay khi cậu chạm vào, bùa sẽ tự động phá giải. Độc dược càng mới sẽ càng có tác dụng. Hãy cố lờ đi vị khó chịu nhất có thể. Lợi ích mà nó đem lại vượt xa hơn nhiều dư vị để lại.

Giáo sư Severus Snape, Bậc thầy Độc Dược

Harry mỉm cười khi cảm nhận lại hiệu lực của các lọ thuốc.

Chúng mang đến cho cậu cảm giác no ứ đầy đặn, một cảm giác cậu đang dần học được là khi một người ăn đủ theo nhu cầu. Harry quyết định rằng đây là một trong những cảm giác dễ chịu nhất mà con người có thể cảm nhận, bất chấp lớp màng khó ưa đọng lại trên lưỡi.

Để gói thuốc qua một bên, cậu bóc mẩu ghi chú được cột trên đó. Một lần nữa, cậu trông thấy nét chữ của vị giáo sư mình.

Cậu Potter,

Tôi tin rằng cậu đã uống cả ba lọ thuốc rồi. Nếu chưa, UỐNG CHÚNG NGAY LẬP TỨC. Cậu cũng nên đảm bảo rằng nhà Dursley cư xử đúng mực, vì tôi vẫn chưa nhận được cảnh báo nào về sự thất trách của họ.

Hãy tiếp tục đọc sách và luyện viết với bút lông ngỗng. Tôi không thích kẻ lười nhác.

Giáo sư Severus Snape, Bậc thầy Độc Dược

Harry mỉm cười, cậu cảm thấy được an ủi một cách kỳ lạ khi vị giáo sư dành thời gian nhắc cậu tiếp tục chăm chỉ.

Nhìn lại bàn làm việc, chú chim ưng vẫn ở đó tận hưởng sự chiều chuộng của Hedwig, cậu quyết định thử viết thư hồi đáp.

Giáo sư Snape kính mến,

Con đã uống các lọ thuốc mà thầy gửi cho con. Con cảm ơn thầy.

Nhà Dursley không làm phiền con. Điều này thật tuyệt. Con đã đọc được rất nhiều bởi vì con không phải dọn nhà, nấu ăn, hay làm bất cứ điều gì!

Chà, con chuẩn bị đọc tiếp Nghệ thuật Xà ngữ đây. Cuốn này thật tuyệt vời! Cảm ơn thầy cho con mượn nó. Con sẽ học lấy tất cả những gì có thể và làm việc chăm chỉ như thầy đã bảo. Con muốn dỡ bỏ lớp khóa mà thầy nói rằng con đang phải mang.

Cảm ơn thầy vì mọi thứ! (Xin lỗi, con cố gắng không bộc lộ phấn khích quá.)

Harry Potter

Harry cắn môi trong khi đọc lại bức thư. Chữ viết của cậu đã tiến bộ so với tuần trước, nhưng cậu có cảm giác vị giáo sư sẽ không mấy hài lòng khi thấy cách mà độ đậm của một số chữ viết thay đổi thất thường. Nhưng hiện tại, đây là kết quả tốt nhất mình làm được rồi. Biết rằng mình không thể làm gì hơn, Harry gấp lá thư lại và quay sang chú cú đại bàng.

"Ngươi có thể mang bức thư này đến cho Giáo sư Snape được không?" cậu nhờ vả.

Cậu nhận được một tiếng hót khẳng định trước khi chú chim ưng ngậm lấy lá thư và bay ra ngoài cửa sổ.

:Con sẽ đọc sách tiếp tục chứ, Harry?: Coral hỏi, ngẩng chiếc đầu rực rỡ lên khỏi cổ tay cậu.

:Đúng vậy. Tớ hy vọng sẽ kịp đọc chương tiếp theo trước giờ ăn trưa:.

Coral rít lên để tỏ ý đồng tình.

O o O o O

Severus nhìn vào tiến triển của lọ Độc dược Chuyển hóa đang nấu cho Harry. Khuấy nhẹ, ông để tâm trí mình trôi theo dòng suy nghĩ.

Ông nên làm gì với thời gian rảnh của mình? Ông có thể làm gì để chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới, ngoài những gì ông đang làm? Có lẽ ông có thể khéo léo đề nghị một số hướng đi với Albus? Đúng thế, cách đó khả thi. Nhưng chính xác thì làm gì đây? Vẫn còn vụ của Sirius Black. Ông có nên mở cái hộp Pandora này ra không? Có nên tìm Remus Lupin trước?

Ông thật sự không biết.

Thành thật mà nói, Black không thật sự giúp ích mấy trong tương lai, và Severus không chắc liệu việc giúp anh ta sớm thoát ngục hai năm sẽ có ý nghĩa hơn không. Rất có thể việc đó sẽ gây ảnh hưởng đến những cố gắng của ông với Harry. Tất nhiên, để một người vô tội ở trong Azkaban là một việc mục nát. Ông cần m cân nhắc nhiều hơn về Sirius Black.

Ngược lại, Lupin, ít ra cũng mang lại một chút... tác dụng. Có lẽ ông có thể giúp người sói này sớm tham gia hơn vào cuộc đời của Harry, mang đến cho cậu bé một người lớn khác để tựa vào, và rồi để Lupin tự nhận diện con chuột. Như vậy, ông ta sẽ rút khỏi vũng lầy trước khi mọi chuyện vỡ lở và có thể lặng lẽ quan sát. Nhưng... đây thực sự là lựa chọn tốt nhất sao? Để con chuột đó ở gần Harry thêm bất cứ khoảng thời gian nào nữa liệu có là khôn ngoan? Cho phép nó thu thập thông tin về Harry để cung cấp cho Voldemort ư?

Hmm, suy nghĩ theo hướng đó... ông không thể để Peter Pettigrew cứ tiếp tục làm chuột cảnh của Ronald Weasley.

Ông dừng khuấy, đợi đạm chất phản ứng, vừa suy tính việc cần làm với Pettigrew.

Lắc đầu, quyết định dành thêm thời gian mổ xẻ vấn đề này sau, ông thừa nhận với bản thân một chuyện nghiêm trọng hơn đang cận kề.

Quirrell.

Gã sẽ quay lại lâu đài trong một vài tuần nữa, nên ông không còn nhiều thời gian để đối phó với gã, cũng như chuẩn bị cho Hiệu trưởng và các giáo viên khác.

Ông biết mình sẽ không thể tống khứ Quirrell. Voldemort quá giỏi trong việc ẩn nấp nơi sáng tỏ, và dù Dumbledore có thể nghi ngờ (như chính ông đã nghi ngờ, vào nửa sau học kỳ), ông ấy vẫn sẽ giữ gã giáo sư này lại để tiện theo dõi.

Giữ bạn ở gần, giữ kẻ thù gần hơn... Triết lý sâu sắc.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net