Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau Lâm Duẫn Nhi và Ngô Thế Huân lại cùng xuất hiện ở bệnh viện. Đi ngang qua Lục Hân Hân, cô hỏi Ngô Thế Huân: "Bác sĩ Ngô, tinh thần anh tốt hơn chưa?"

Ngô Thế Huân cười tươi lộ cả răng: "Tôi tốt rồi, cảm ơn y tá Lục đã quan tâm!"

Lâm Duẫn Nhi nhìn vẻ mặt của Ngô Thế Huân, chán ghét chửi thầm: "Tại sao lại đem cái vẻ mặt đó nói chuyện với cô gái khác chứ?"

Ngô Thế Huân đột nhiên nhìn Lâm Duẫn Nhi, thấy cô đang giận dữ nhìn mình chằm chằm, Ngô Thế Huân ngập ngừng hỏi: "Chị làm sao lại nhìn tôi như thế?"

Lâm Duẫn Nhi chỉ vào đồng hồ trên tay, tức giận lạnh lùng nói: "Cậu có biết mấy giờ rồi không? Sao không mau thay đồ rồi làm việc đi chứ!!"

Ngô Thế Huân mặt khó tin nhìn cô: "Nhìn chị lúc này xem! Không lẽ tôi không chở chị đi ăn món chị muốn là chị như thế sao?"

Lâm Duẫn Nhi đá vào mông anh: "Mau đi vào thay đồ."

Ngô Thế Huân nhăn mặt đi vào thay đồ. Lục Hân Hân nhìn cô, nửa muốn nói nửa không. Lâm Duẫn Nhi nhìn sang Lục Hân Hân, thấy cô sợ sệt liền dịu bớt đi cơn giận, vô tư hỏi: "Hôm qua... không có gì đáng lo đúng chứ?"

"Bác sĩ Pi đã tỉnh."

Lâm Duẫn Nhi ngạc nhiên: "Sao?"

"Tôi có bảo chị ấy đợi gặp bác sĩ Lâm nhưng chị ấy vẫn kiên quyết đi về!"

Lâm Duẫn Nhi gật đầu, hỏi thêm: "Bác sĩ Hàn và bác sĩ Từ như thế nào?"

"Bác sĩ Hàn thì vẫn ở phòng làm việc. Ngày mai anh ấy muốn nhập viện điều trị, anh ấy muốn chị giữ thứ này."

Lâm Duẫn Nhi cầm thứ đó lên, nghiền ngẫm rồi nói: "Sao lại đưa tôi điện thoại và tai nghe của anh ấy?"

Không lẽ...

Lâm Duẫn Nhi cảm ơn Lục Hân Hân rồi đi tìm Hàn Thiên Đức. Cô lịch sự gõ cửa phòng rồi bước vào. Hàn Thiên Đức ngồi trên ghế nhìn ra cửa sổ, quay lại nhìn cô. Lâm Duẫn Nhi cầm điện thoại của anh lên, nói: "Ý của anh là..."

"Đúng vậy. Tới ngày đó, cô hãy sử dụng."

"Tại sao lại không giấu chị ấy đến cùng?"

"Tôi không chắc sau ca phẫu thuật đó, tôi có thể sống, nên có vài lời muốn gửi lại cô ấy..."

Lâm Duẫn Nhi siết chặt điện thoại anh trong tay, mím môi...

.....

Lâm Duẫn Nhi vừa ra khỏi phòng Hàn Thiên Đức liền chạm mặt Ngô Thế Huân, cô nhíu mày nhìn anh. Ngô Thế Huân vô tội kể lể: "Chị khó chịu chuyện gì sao?

Ngô Thế Huân liếc mặt xuống điện thoại Lâm Duẫn Nhi cầm trên tay, hỏi: "Điện thoại của ai vậy?"

"Của bác sĩ Hàn."

"Sao ở trong tay chị?"

Lâm Duẫn Nhi đều đều nói: "Anh ấy muốn tôi sử dụng khi đến ngày phẫu thuật."

Ngô Thế Huân nghĩ ngợi một lúc rồi hoảng hốt nói: "Không lẽ là... lời từ biệt?"

"Cũng không chắc. Nhưng anh ấy không có hi vọng vào ca phẫu thuật này, anh ấy luôn nghĩ đến điều xấu."

Ngô Thế Huân thở hắt ra, hai tay chống lên eo: "Ý anh ấy là tôi và Từ Minh Hạo khó có khả năng cứu được anh ấy sao? Anh ấy làm tôi nổi máu quyết tâm!"

Lâm Duẫn Nhi vừa kéo anh đi vừa nói: "Tôi mong sự quyết tâm của cậu được đền đáp. Trước tiên hãy tìm Từ Minh Hạo nào."

Từ Minh Hạo nằm trên giường bệnh, anh bắt đầu mở mắt thức dậy, đầu còn khó chịu vẫn cứ quay mòng mòng. Anh nhìn xung quanh rồi tầm mắt chợt dừng lại.

Từ Minh Hạo nhìn Yoo Yeo Reum từ trên xuống, cô ấy nằm trên một ghế đệm nhỏ, nhưng với thân hình nhỏ nhắn, cô vẫn nằm vừa cái ghế đấy. Anh chằm chằm nhìn Yoo Yeo Reum.

Không lẽ, cô ấy chăm sóc mình cả đêm sao?

Yoo Yeo Reum vì bị ánh nắng chiếu vào nên nheo mắt lại rồi dần tỉnh dậy. Thấy Từ Minh Hạo đã đang ngồi nhìn mình, cô giật mình ngồi dậy, tay dụi mắt nhưng vẫn lo cho anh mà hỏi: "Bác sĩ Từ còn thấy chỗ nào không khoẻ không?"

"Không, tôi ổn. Tôi ngủ bao lâu rồi đấy nhỉ?"

Yoo Yeo Reum chỉnh lượng nước biển trên chai của anh, dịu dàng nói: "Anh đã chăm sóc bác sĩ Pi cả đêm, sáng hôm sau anh còn phải làm phẫu thuật dẫn đến huyết áp bị tuột."

"Vậy là tôi đã hôn mê hơn một ngày rồi sao?"

Từ Minh Hạo nhìn Yoo Yeo Reum ân cần chăm sóc cho bệnh tình mình, trong lòng thoáng ra một chút động lòng. Anh trực tiếp hỏi cô: "Cô có chấp nhận tôi không?"

Yoo Yeo Reum phì cười: "Anh nói gì đấy? Anh làm ở bệnh viện này lâu rồi mà, với lại tôi cũng đâu có cao chức gì mà có thể đuổi anh đi..."

"Ý tôi không phải thế!"

"..."

Từ Minh Hạo thở dài, kéo tay Yoo Yeo Reum một phát liền khiến cô ngồi xuống bên cạnh anh. Từ Minh Hạo đưa mặt lại sát mặt cô, thân mật hỏi: "Cô có chấp nhận làm bạn gái tôi không?"

"Bác sĩ Từ..." Mặt Yoo Yeo Reum đỏ lên, mắt không biết phải nhìn vào đâu trên khuôn mặt anh.

"Nhìn tôi này!" Từ Minh Hạo ra lệnh, Yoo Yeo Reum nghe lời liền nhìn thẳng vào mắt anh, không dám chớp.

"Có thể tôi không cao chức như bác sĩ Hàn, cũng không thông minh như bác sĩ Pi, có thể tôi cũng không giỏi bằng bác sĩ Ngô và cũng không nhanh nhẹn bằng bác sĩ Lâm. Tôi vốn dĩ hơi ngốc một tí, nhưng tôi có một thứ mà tất cả bác sĩ ấy đều không có..."

"..."

"Đó là, lời hứa có thể cùng cô, chăm sóc cô đến cuối đời..."

Yoo Yeo Reum mắt lung linh nhìn Từ Minh Hạo, cô cũng có một thoáng rung động. Yoo Yeo Reum không nhanh không chậm nói:

"Có thể anh không bằng họ, nhưng trong mắt tôi, anh vẫn là người tốt nhất..."

Từ Minh Hạo vuốt tóc cô, nhẹ giọng nói: "Cho nên... chấp nhận tôi nhé?"

Yoo Yeo Reum vẫn còn đang suy nghĩ thì Từ Minh Hạo đã mất hết kiên nhẫn, tay anh đặt sau gáy cô đẩy mạnh về phía trước, môi hai người chuẩn xác chạm vào nhau.

Ban đầu Yoo Yeo Reum lại có vẻ né tránh, tay đặt trên ngực Từ Minh Hạo muốn đẩy ra, nhưng đột nhiên lại có giọng nói vang lên trong đầu cô: Anh ấy là người cô thích, bây giờ cô không nên trốn tránh nữa!!

Yoo Yeo Reum như bừng tỉnh, hai tay di chuyển lên trên, ôm chặt lấy cổ Từ Minh Hạo, kéo gần khoảng cách hai người.

Lâm Duẫn Nhi và Ngô Thế Huân vất vả mới tìm ra phòng của Từ Minh Hạo đang nghỉ ngơi. Lâm Duẫn Nhi vừa mở cửa thì hình ảnh Từ Minh Hạo và Yoo Yeo Reum hôn nhau đập vào mắt hai người một cách choáng ngợp.

Lâm Duẫn Nhi vốn định kinh ngạc mà hô lên nhưng không ai hiểu cô bằng Ngô Thế Huân, anh đã kịp bịt miệng cô lại trước khi cô hét toáng lên. Ngô Thế Huân một tay che miệng cô, một tay cố gắng đóng cửa phòng lại.

Yoo Yeo Reum nghe tiếng cửa đóng liền dừng lại, nhìn về phía cửa xong lại nhìn anh, giọng hoảng hốt nghe rõ: "Vừa nãy có người vừa vào, sẽ không sao chứ?"

Từ Minh Hạo nhếch môi lãng tử, nhỏ giọng an ủi: "Không sao!" Rồi Từ Minh Hạo tiếp tục kéo cô vào lòng, làm tiếp việc còn dang dở.

Lâm Duẫn Nhi và Ngô Thế Huân núp vào một góc, cô vẫn chưa hết bàng hoàng. Lâm Duẫn Nhi khó tin nói: "Vài tuần trước còn bảo Từ Minh Hạo chỉ là hình mẫu lí tưởng, hôm nay lại công khai hôn nhau bên trong!"

Ngô Thế Huân thở gấp vì phải ôm cô mà chạy, khó khăn nói: "Vậy là bệnh viện ta, có thêm một cặp nữa sao?"

"Nói vậy là sao?"

"Tôi muốn chúng ta là độc nhất cơ!"

Lâm Duẫn Nhi phì cười vì độ đáng yêu của anh: "Cậu đừng quên, bệnh viện ta còn có một cặp đã kết hôn!"

"Nhưng ai cũng ngưỡng mộ tình yêu của chúng ta mà?"

"Thôi đi!" Lâm Duẫn Nhi bật cười trước độ trẻ con của Ngô Thế Huân.

Lâm Duẫn Nhi bỏ đi trước, Ngô Thế Huân đi phía sau, hỏi: "Chị có muốn hôn tôi một chút không?"

"Tên biến thái này!" Lâm Duẫn Nhi nói xong liền chạy, Ngô Thế Huân đuổi theo sau, ú ớ gọi cô: "Tiền bối..."

Lâm Duẫn Nhi vẫn đang chạy, hai tay bịt tai lại, liên tục nói: "Tôi không nghe gì hết..."

"Hôn tôi một tí đi mà!"

Tiếng cười Lâm Duẫn Nhi vang to, Ngô Thế Huân thấy cô cười mà lòng cũng sớm hạnh phúc.

Ngô Thế Huân vốn dĩ chân đã dài, vài giây là đã tóm được cô. Lâm Duẫn Nhi chắp hai tay lại, cầu xin anh tha thứ. Ngô Thế Huân vẫn cứ mặt dày nói: "Hôn tôi một cái thì tôi tha cho chị!"

"Không... không..."

Ngô Thế Huân ép cô vào bức tường, nói: "Tại sao?"

"Tôi không thích!"

Lâm Duẫn Nhi vừa nói xong liền bị anh hôn "chụt" một cái. Ngô Thế Huân nhìn cô, vui vẻ nói: "Chị không thích hôn cũng được, nhưng chị phải thích tôi!"

Lâm Duẫn Nhi cười bất lực bị Ngô Thế Huân kéo đi. Lâm Duẫn Nhi ấm ức ở đằng sau nói: "Là yêu, không thích!"

Ngô Thế Huân bật cười: "Như thế mới phải!"

Ngô Thế Huân kéo Lâm Duẫn Nhi đi nhưng không rõ là đi đâu, điểm dừng chân của anh là ở phòng nhân viên. Ngô Thế Huân đứng trước giường cô, hai tay khoát tay lên, lãnh đạm nói: "Chị qua ở chung với tôi nhé?"

Lâm Duẫn Nhi ngồi xuống giường, vuốt ve tấm chăn: "Đợi bác sĩ Hàn có thể khỏe mạnh, tôi sẽ theo ý cậu."

"..."

Thấy vẻ mặt căng thẳng của anh, Lâm Duẫn Nhi nói tiếp: "Nhà cậu khá xa bệnh viện mà, lỡ như có trường hợp khẩn cấp thì sao? Đợi bác sĩ Hàn và bác sĩ Pi tái hợp, tôi mới yên tâm đi theo cậu."

Ngô Thế Huân ngồi kế bên cô, gục mặt xuống buồn bã. Lâm Duẫn Nhi ôn lấy cô anh mà nũng nịu: "Không phải là giận tôi đấy chứ?"

Ngô Thế Huân than thở: "Những lời chị nói, khiến tôi nhất định phải thành công."

Lâm Duẫn Nhi hôn lên mu bàn tay anh: "Nhất định phải vậy!"

Ngô Thế Huân quay mặt về phía cô, chu môi ra nói: "Hôn một cái lấy tinh thần đi!"

Lâm Duẫn Nhi nheo mắt lại, đứng dậy định đi nhưng không may đầu cô đập vào thanh sắt của giường trên, choáng váng mà rên la. Ngô Thế Huân lo lắng kéo cô ngồi trên người mình, ân cần hỏi: "Chị có sao không?"

Lâm Duẫn Nhi mặt mày nhăn nhó, khó chịu nói: "Đau quá...."

Ngô Thế Huân dùng tay xoa xoa chỗ đau trên đầu Lâm Duẫn Nhi, đợi cô bớt đau liền nhu mì nhìn cô. Lâm Duẫn Nhi vô tình chạm thẳng vào mắt anh, hiểu rõ tình huống hiện tại và suy nghĩ của anh. Ngô Thế Huân đưa mặt sát vào mặt cô, quyến rũ nói:

"Nụ hôn... thường được sử dụng vào tình huống này!"

Ngô Thế Huân đặt môi mình lên môi cô, hai người ngấu nghiến lấy nhau. Được một lúc thì anh buông ra, trán tì vào trán cô, khàn khàn nói: "Tại sao tôi lại càng yêu chị thế này?"

Lâm Duẫn Nhi phà hơi nóng hổi vào mũi anh, gấp rút nói: "Một mình cậu yêu thì không được..." Ngô Thế Huân tiếp tục quấn lấy môi cô, ra sức liếm mút từng chút.

Đột nhiên bên ngoài có tiếng bước chân đến, mở cửa phòng nhân viên, chưa kịp nhìn đã mở miệng: "Lâm Duẫn Nhi!"

Lâm Duẫn Nhi dừng lại nhìn anh, mặt hai người hoang mang thấy rõ, cùng quay nhìn về phía cửa. Lâm Chấn Vũ nhìn hai người, tư thế thân mật này...

Lâm Duẫn Nhi hét toáng lên: "A, anh.."

Ngô Thế Huân bật dậy như bị kim châm, hoảng hốt cúi chào: "Chào anh Lâm!"

Lâm Chấn Vũ cũng bị dính vào tình huống bất ngờ, ngập ngừng nói: "Nghe y tá bảo em ở đây nên anh mới vào... Hai đứa, giải quyết xong thì ra đây.."

Lâm Chấn Vũ rời đi, Lâm Duẫn Nhi nhìn Ngô Thế Huân rồi bật cười, đánh nhẹ vào vai anh, bá đạo nói: "Làm sao đây?"

Ngô Thế Huân thở dài, hôn "chụt" một cái lên môi cô rồi dắt Lâm Duẫn Nhi đi ra ngoài.

....

Lâm Duẫn Nhi và Ngô Thế Huân hai tay chắp ở đằng trước, đầu gục xuống như những đứa trẻ mắc lỗi. Lâm Chấn Vũ hai tay đút túi quần: "Nếu ba không kêu anh đến thì không thấy gì rồi!"

"Vậy anh đến đây làm gì?"

"Anh muốn nói chuyện với Thế Huân."

Lâm Duẫn Nhi mím môi, luyến tiếc nhìn anh rồi nói với Lâm Chấn Vũ: "Vậy để em đi vào."

Lâm Chấn Vũ đứng trước mặt anh, nếu Lâm Duẫn Nhi không nói thì anh có thể đã tự tin cho rằng họ là anh em thật, khí chất nhìn từ phía sau rất giống nhau, đều rất mạnh mẽ và vững chắc.

"Cậu thật sự yêu Duẫn Nhi sao?"

Ngô Thế Huân gật đầu phụ hoạ, nói: "Năm năm trước khi cô ấy rời đi không lí do, lúc nào tôi cũng tự nhủ rằng chị ấy đang làm gì, có nhớ đến tôi không..."

Lâm Chấn Vũ gật đầu, Ngô Thế Huân ấp úng một lúc rồi thẳng thừng nói: "Tôi có nghe cô ấy nói về chuyện của hai người..."

Lâm Chấn Vũ cười cười: "Nếu con bé nói cho cậu nghe, thì chắc chắn cậu rất quan trọng trong cuộc đời Duẫn Nhi..."

"..."

"Duẫn Nhi luôn vì có lỗi với tôi nên không kể cho ai nghe..."

Lâm Chấn Vũ nhìn anh cười, Ngô Thế Huân cười đáp lại.

Lâm Duẫn Nhi sau khi đi vào trong liền dừng chân ở quầy tiếp tân. Từ Minh Hạo và Yoo Yeo Reum bước ra với tư thế y tá dìu bệnh nhân, Lâm Duẫn Nhi bật cười, hỏi: "Cậu ổn chứ bác sĩ Từ?"

"Tôi ổn hơn rồi..."

"Sau khi cậu lăn đùng ra xỉu thì có người còn loạn hơn cái bệnh viện này lúc đó nữa!"

Từ Minh Hạo đột nhiên nhìn Yoo Yeo Reum, mặt cô đỏ lên. Lục Hân Hân đứng trong quầy nhìn cô rồi nói: "Sao y tá Yoo mặt lại đỏ như thế?"

Lâm Duẫn Nhi thở dài: "Nhìn y tá Yoo, tôi nhớ đến những ngày tôi bắt đầu yêu, tim đập thình thịch.."

Lục Hân Hân tò mò hỏi: "Y tá Yoo có người yêu rồi sao?"

Lâm Duẫn Nhi bật cười: "Cô muốn biết thì hỏi cô ấy đấy!"

Từ Minh Hạo đột nhiên la toáng lên, than đau đớn chỗ nào đó, bảo Yoo Yeo Reum dìu lại về phòng nghỉ ngơi, coi như anh đang cứu cô. Từ Minh Hạo biết Lâm Duẫn Nhi đang nghĩ gì và nhìn thấy gì, trước khi rời đi, Từ Minh Hạo không ngừng liếc xéo cô, Lâm Duẫn Nhi thì mỉm cười thân thiện, vẫy tay chào anh.

Lục Hân Hân vẫn còn cảm giác tò mò: "Y tá Yoo có người yêu sao? Là ai? Bác sĩ Từ à?"

Lâm Duẫn Nhi cười: "Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra."

"..."

Ngô Thế Huân từ ngoài bước vào, mặt căng thẳng nhìn Lâm Duẫn Nhi khiến cô hồi hộp tin từ anh: "Sao thế? Anh tôi muốn gì?"

"Hẹn một ngày để hai bên gia đình gặp mặt..."

"...."

__________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net