Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Hàn Thiên Đức bắt đầu chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt. Các nhân viên y tế ở đây tụ họp lại đầy đủ trong phòng Hàn Thiên Đức khiến anh cảm thấy ngộp thở. Anh cười nói: "Đâu phải họp tổ dân phố đâu, sao mọi người tập trung đầy đủ nhu thế?"

Vài người không nhịn được bật cười, Lâm Duẫn Nhi lên tiếng: "Mọi người vì lo cho anh nên mới ở đây."

Hàn Thiên Đức ngập ngừng nói: "Bác sĩ Pi... không sao chứ?"

"Chị ấy cả tuần nay ở cùng với gia đình nên anh không cần lo."

"Chuyện đã đến nước này, không được để sơ hở!"

Các nhân viên y tế gật đầu, mặt tỏ vẻ buồn bã cùng lo lắng về những điều sắp tới, Hàn Thiên Đức không muốn mọi người phải lo.

"Cũng đâu chắc tôi sẽ chết..."

Lâm Duẫn Nhi hết cách nói với anh. Đột nhiên một y tá bên ngoài hốt hoảng chạy vào, thông báo khẩn: "Có một bệnh nhân rơi từ độ cao 3.5m xuống đất."

Mọi người vốn định chạy đi nhưng Lâm Duẫn Nhi đã kịp dặn dò trước: "Bác sĩ Ngô và bác sĩ Từ hãy cùng nhau bàn về ca phẫu thuật của bác sĩ Hàn. Y tá Lục ở lại chăm sóc cho bác sĩ Hàn, những người còn lại theo tôi!"

Mắt Ngô Thế Huân hiện lên nổi lo âu, Hàn Thiên Đức nhìn thấu được suy nghĩ của anh, thở dài nói: "Bác sĩ Lâm vốn luôn giải quyết một mình như thế..."

Ngô Thế Huân gật gật đầu, nói với y tá Yoo: "Cô hãy chuẩn bị ECG (Điện tâm đồ), sau đó siêu âm tim, chụp động mạch vành và cả CT scan nữa!"

Ngô Thế Huân cùng Từ Minh Hạo đi vào phòng nhân viên, mỗi người một sấp tài liệu về "Thiếu máu cục bộ tim", không ngừng trao đổi với nhau.

"Chúng ta phải rút ngắn thời gian phẫu thuật, bình thường là 8 tiếng, bây giờ phải thấp hơn 6 tiếng mới có thể duy trì sự sống cho anh ấy."

"Đặc biệt là đường may ở tim không thể sơ sài và ẩu tả được, ở tim có rất nhiều động mạch."

"Bác sĩ mổ ruột thừa có thể làm sạch phân trong ruột, nhưng đối với bác sĩ phẫu thuật tim thì..."

Hai người cùng đồng thanh nói: "Áp suất trong động mạch chủ ở tim, sẽ khiến máu bắn lên đến trần nhà!"

Lâm Duẫn Nhi cùng Âu Tử Duy đẩy bệnh nhân vừa đến vào phòng cấp cứu. Mặc đồ bảo hộ vào, Lâm Duẫn Nhi đứng trước bàn mổ, từ rủ nói: "Bây giờ tôi sẽ bắt đầu phẫu thuật!"

Nhưng có vẻ tinh thần Lâm Duẫn Nhi đã quá căng thẳng nên trong lúc phẫu thuật cắt trúng động mạch chủ khiến máu bắn lên mặt cô. Máy theo dõi có những biến động mạnh, mọi người lập tức trở nên lo sợ hơn. Lâm Duẫn Nhi cũng kinh sợ, liên tục nhìn lên bảng theo dõi, y tá kế bên liên tục hút sạch máu tràn ra để cô có thể thấy vết thương.

Sau những phút vật lộn, bảng theo dõi ngừng biến động, chỉ để lại một tiếng *tít....* kéo dài. Âm thanh đó luôn khiến người ta lo sợ, đau buồn cùng tức giận.

Có người đã từng hỏi, làm bác sĩ để làm gì?

Để cứu người.

Nhưng không phải người nào cũng cứu được...

Y tá tắt bảng theo dõi, Âu Tử Duy nhìn vào đồng hồ, không nhanh không chậm nói: "Bệnh nhân qua đời vào lúc 8 giờ 37 phút."

Lâm Duẫn Nhi chống hai tay lên bàn mổ, gục đầu xuống, gật gật đầu: "Mọi người hãy lo chuyện còn lại.."

Lâm Duẫn Nhi quay đi bước ra ngoài. Người nhà bệnh nhân vừa mất bên trong đang ở ngoài đây. Thấy Lâm Duẫn Nhi bước ra, tâm trạng họ cũng hồi hộp mà bật dậy, im lặng chờ Lâm Duẫn Nhi.

Lâm Duẫn Nhi nhìn họ, ánh mắt đầy hối lỗi. Cô tháo nón phẫu thuật trên đầu xuống, khó khăn nói: "Bệnh nhân XXX qua đời vào lúc 8 giờ 37 phút..."

Người nhà bên ngoài không tin được mà bật khóc, nhưng họ cũng không phải là những thô lỗ. Có vài người nghe tin người nhà mất, không kiểm soát được mà tấn công bác sĩ phẫu thuật.

Lâm Duẫn Nhi quỳ xuống trước mặt họ, ôm lấy người nhà, vỗ vai họ an ủi.

Lâm Duẫn Nhi đứng trước phòng nhân viên, nghe tiếng Ngô Thế Huân và Từ Minh Hạo bàn chuyện bên trong. Cô không muốn vì chuyện này của cô mà khiến họ phân tâm. Lâm Duẫn Nhi hứa, bây giờ sẽ là lần thở dài cuối cùng.

Lâm Duẫn Nhi mở cửa vào phòng với gương mặt vui vẻ, nhìn hai hậu bối của mình chăm chỉ như thế, trong lòng cũng được trấn an không ít. Ngô Thế Huân ngước lên nhìn cô, nhẹ hỏi: "Phẫu thuật thành công chứ?"

Tay cởi áo blouse của cô dừng lại, ngập ngừng gật đầu, nói: "Ừ."

Lâm Duẫn Nhi khoát áo khoác vào, đi qua chỗ hai người, nhìn đống tài liệu, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi vì không thể giúp hai người.."

Từ Minh Hạo thở dài: "Bệnh chị còn nguy hiểm hơn bệnh tim ấy!"

Lâm Duẫn Nhi cười. Ngô Thế Huân nhìn cô, nghi hoặc hỏi: "Chị vẫn chưa hết sợ khám tim sao?" Cô gật đầu.

Từ Minh Hạo trách móc anh: "Làm bạn trai sao lại vô tâm thế!"

Lâm Duẫn Nhi định rời đi thì lại nghe Ngô Thế Huân hỏi: "Chị đi đâu?"

"Đi uống chút cà phê."

Ngô Thế Huân đứng dậy: "Để tôi đi với chị!"

Lâm Duẫn Nhi lập tức ngăn cản, bây giờ cô chỉ muốn ở một mình: "Cậu ở lại với Từ Minh Hạo, tôi sẽ mua đồ uống về cho hai cậu, nhé?"

Không đợi anh trả lời, Lâm Duẫn Nhi nhanh chóng rời khỏi phòng. Ngô Thế Huân nheo mắt suy nghĩ, hôm nay cảm giác Lâm Duẫn Nhi có vẻ lạ.

Âu Tử Duy thay áo khoác rồi đi vào phòng, lòng không yên. Từ Minh Hạo nhìn anh, chọc ghẹo: "Sao mặt cậu lại như thế?"

Âu Tử Duy đi lại chỗ họ, vừa thở dài vừa than: "Bệnh nhân vừa nãy được đưa vào đã qua đời."

"Lại có bệnh nhân khác sao?"

Âu Tử Duy hỏi lại: "[Bệnh nhân khác] là sao?"

Từ Minh Hạo và Ngô Thế Huân đồng loạt nhìn Âu Tử Duy, nghe anh nói tiếp: "Bệnh nhân của bác sĩ Lâm đấy, chị ấy căng thẳng quá mức nên đã cắt nhầm động mạch chủ."

Từ Minh Hạo nhìn Ngô Thế Huân, hỏi: "Vừa nãy chị ấy bảo thành công mà?"

Âu Tử Duy khó tin thốt lên: "Bệnh nhân ấy qua đời rồi, bác sĩ Lâm còn phải an ủi người nhà anh ta nữa đấy!"

Ngô Thế Huân trong lòng không yên, đứng dậy thì bị Từ Minh Hạo nắm lại, chắc chắn nói: "Hãy để chị ấy một mình!"

Âu Tử Duy gật đầu: "Những lúc thế này chị ấy luôn muốn một mình. Mặc dù không phải là lần đầu tiên có bệnh nhân qua đời dưới tay chị ấy, nhưng bác sĩ Lâm vẫn luôn như thế."

"..."

Lâm Duẫn Nhi đi đến quán cà phê trong vùng, tìm chỗ ngồi yên tĩnh để ngồi xuống. Lâm Duẫn Nhi cầm tách trà hoa sen lên, ngửi thấy hơi nóng thoát ra, tâm tình thoải mái hơn một chút.

Trong quán lúc này đang bật một bài hát du dương lãng mạn. Lâm Duẫn Nhi tưởng tượng, nếu Ngô Thế Huân có thể ở trước mặt cô, nghe cô tâm sự thì có lẽ sẽ hay hơn.

Ghế trước mặt Lâm Duẫn Nhi có người kéo ra rồi một bóng hình ngồi vào. Lâm Duẫn Nhi vội ngẩng mặt lên, nhìn người trước mắt, hốt hoảng đứng khỏi ghế, cúi chào: "Chào bác!"

Mẹ Ngô đặt ví lên bàn, nhìn cô buồn cười nói: "Ngồi xuống đi!"

Lâm Duẫn Nhi ngồi lại ghế, khẩn trương nhìn bà. Mẹ Ngô nhấp một ngụm cà phê, nói với cô: "Bác có nghe Thế Huân bảo, tìm một ngày để hai nhà gặp mặt..."

Lâm Duẫn Nhi cười ngượng: "Cháu biết thế này là hơi gấp, nhưng cháu cũng đã đến tuổi kết hôn..."

"Không gấp. Yêu nhau năm năm rồi, như vậy gọi là trễ đấy!"

Mẹ Ngô nhìn cô, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn cháu.."

Lâm Duẫn Nhi nhìn bà, chờ bà nói tiếp: "Vì đã phá vỡ giới hạn của Thế Huân, hàn gắn mối quan hệ của bác với nó..."

"..."

"Cháu biết giới hạn của nó chứ?"

Lâm Duẫn Nhi mỉm cười: "Cháu có nghe từ một người bạn của Thế Huân.."

"Từ Minh Hạo đúng không?"

Lâm Duẫn Nhi gật đầu. Mẹ Ngô nói tiếp: "Hai thằng nhóc đó từ cấp ba là thân thiết với nhau như anh em ruột."

Lâm Duẫn Nhi nghi hoặc hỏi: "Cháu biết hỏi bác thế này là thất lễ, nhưng bác đã bỏ đi 20 năm, sao bác lại biết đến Từ Minh Hạo?"

Mẹ Ngô miễn cưỡng cười: "Dù sao thì Thế Huân cũng là con của bác, dù hận vẫn là con mình. Bác cũng không yên tâm khi để nó với người cha đó, nên nhiều lúc có âm thầm theo dõi. Người báo cáo tình hình của Thế Huân nhiều nhất cho bác lúc đó là Từ Minh Hạo."

Lâm Duẫn Nhi khẽ gật đầu như đã hiểu. Mẹ Ngô nhìn vẻ ngoài đáng yêu của cô liền bật cười, lấy trong túi xách ra một hộp gỗ cũ kĩ, đưa đến trước mặt cô.

"Đây là món quà Thế Huân muốn tặng cho vợ tương lai khi chỉ mới 4 tuổi..."

Lâm Duẫn Nhi nhận lấy, mở ra xem. Bên ngoài có vẻ cũ kĩ nhưng bên trong, đồ vật vẫn còn sáng bóng. Là một cái dây chuyền hình chìa khoá, ngoài ra còn có một mảnh giấy:

[Người phụ nữ của tôi sau này, sẽ là chìa khoá cuộc đời tôi!]

Lâm Duẫn Nhi nhìn vết chữ nghệch ngoạc của một đứa nhóc 4 tuổi, cảm thấy thật dễ thương. Mẹ Ngô nói tiếp: "Lúc đó Thế Huân nói, muốn tự tay đeo dây chuyền này lên cổ người nó yêu, dù chỉ mới 4 tuổi nhưng thằng bé sống rất tình cảm. Đến khi bác rời đi thì Thế Huân cho dây chuyền này chìm vào quên lãng. Từ Minh Hạo đã đem về cho cô."

Lâm Duẫn Nhi lẩm bẩm: "Từ Minh Hạo như một con chó, lúc nào cũng tha đồ về."

Lâm Duẫn Nhi nhớ đến dây chuyền trên cổ Ngô Thế Huân, anh vẫn luôn đeo nó, chỉ khi lúc làm tình với cô thì mới tháo ra. Khi ấy Lâm Duẫn Nhi không hiểu hành động của anh lúc đó, bây giờ thì có thể hiểu rồi.

Ngô Thế Huân không muốn Lâm Duẫn Nhi là chìa khoá cuộc đời anh.

Ngô Thế Huân muốn Lâm Duẫn Nhi là người phá bỏ giới hạn và bắt anh tập quen với cách sống có Lâm Duẫn Nhi.

....

Lâm Duẫn Nhi về bệnh viện thì thấy Ngô Thế Huân đứng ở trước cổng, có vẻ vì lạnh mà không ngừng đi qua đi lại.

Thấy được cô, Ngô Thế Huân cầm cái chăn trên tay đi lại chỗ cô, đắp lên hai vai, dịu dàng hỏi: "Chị không sao chứ?"

Lâm Duẫn Nhi mím môi: "Cậu biết rồi sao?"

Ngô Thế Huân gật đầu, sau đó lại trách móc cô: "Chị đâu cần phải nói dối như thế!"

Một tay Lâm Duẫn Nhi nắm lấy một góc chân, tay còn lại nắm tay Ngô Thế Huân: "Tôi không muốn làm hai người lo lắng thêm."

"Chị đi gặp ai vậy?"

Lâm Duẫn Nhi mỉm cười: "Mẹ cậu."

Ngô Thế Huân ngạc nhiên: "Tại sao thế?"

Lâm Duẫn Nhi nhún vai: "Vô tình gặp mặt nhau ở quán cà phê thôi!"

"Hai người... đã nói gì?"

Lâm Duẫn Nhi nhìn vào mắt anh, xong lại nhìn vào đâu đó, hỏi: "Vòng cổ hình ổ khoá của cậu đâu?"

Ngô Thế Huân khó hiểu nhưng vẫn lấy từ trong cổ áo ra, Lâm Duẫn Nhi đưa ngón tay chạm vào ổ khoá, hừ cười: "Gu thẩm mỹ của cậu thật tệ và cũng thật sến sẩm!"

"Ý chị là sao?"

Lâm Duẫn Nhi cởi dây chuyền của anh xuống, giữ nó trong tay. Xong lại bắt anh đưa tay ra, Lâm Duẫn Nhi lấy trong túi cái dây chuyền còn lại và mảnh giấy, thả lại vào trong tay Ngô Thế Huân.

"Cái này là..."

"Mẹ cậu đã giữ nó bao lâu nay đấy!"

Ngô Thế Huân không thể tin được. Anh cũng nhận thấy mảnh giấy kế bên, chần chừ hỏi cô: "Chị... có đọc gì trong đây chưa?"

Lâm Duẫn Nhi làm vẻ vô tội: "Tôi cũng không muốn đọc, nhưng mẹ Ngô đã mở sẵn và để trước mặt tôi đấy chứ!"

Ngô Thế Huân mới hiểu "tệ và sến sẩm" của Lâm Duẫn Nhi là gì. Bây giờ nhìn lại, anh thấy mình cũng có đôi chút khác người thật. Ngô Thế Huân phì cười, hỏi cô: "Chị có cảm động không? Khi nhận được dây chuyền và mảnh giấy này..."

"Ừm... chút chút!"

Ngô Thế Huân nhét mảnh giấy vào túi áo, đeo sợi dây chuyền hình chìa khoá vào cổ Lâm Duẫn Nhi, nhẹ nói: "Sao chị không đeo vào? Nó vốn dĩ cũng dành cho chị mà..."

Lâm Duẫn Nhi thừa biết nhưng vẫn giả vờ ngây thơ: "Mẹ Ngô đâu phải nói đây là của tôi..."

Ngô Thế Huân đeo xong liền nhìn ngắm nó, tự hào nói: "Đây là đồ của Ngô Thế Huân, nên mẹ tôi không có quyền!"

Lâm Duẫn Nhi đeo lại sợi dây chuyền cho anh. Trước khi rời đi, Lâm Duẫn Nhi chạm vào chìa khóa trên cổ mình, vui vẻ nói: "Cái này... có được gọi là dây chuyền cặp không?"

"Nó cao cả hơn như thế. Là khế ước cả đời!"

Lâm Duẫn Nhi càng cảm động thêm, cảm thán nói: "Nói cậu không sến sẩm là sai trái!"

"Sao? Chị không thích à?"

"Thích!"

Đi vào đến hành lang bệnh viện, Lâm Duẫn Nhi dừng lại, khó hiểu nhìn anh: "Hôm nay cậu không về sao?"

"Từ Minh Hạo muốn tôi ở lại!"

Lâm Duẫn Nhi đấm vào vai anh: "Hai cậu chăm chỉ hơn tôi tưởng!"

"..."

Ngô Thế Huân đi vào phòng nhân viên ngồi đối diện Từ Minh Hạo. Anh ngước lên nhìn Ngô Thế Huân: "Chị ấy về rồi sao?"

"Ừ."

"Tôi đã suy nghĩ thế này, nếu chúng ta thay phiên nhau làm thì sẽ mất nhiều thời gian hơn. Vậy thì hãy chọn một trong hai ta làm bác sĩ chính."

Ngô Thế Huân chỉ vào người Từ Minh Hạo, khẳng định: "Cậu làm!"

Từ Minh Hạo lại từ chối: "Cậu giỏi về khoản này hơn."

Ngô Thế Huân và Từ Minh Hạo liên tục đùn đẩy vị trí bác sĩ chính. Cuối cùng Từ Minh Hạo nói: "Hay chúng ta oẳn tù tì đi!"

Lâm Duẫn Nhi bước từ ngoài vào, nghe thế liền phì cười: "Hai cậu vẫn chưa quyết định được chuyện đơn giản này sao?"

"Đâu hề đơn giản."

"Nếu chúng tôi thay phiên đổi vị trí thì sẽ mất một tí thời gian."

Lâm Duẫn Nhi ngồi kế bên Ngô Thế Huân, nhìn vào bảng kế hoạch của hai người, cô chỉ vào một chỗ rồi nói: "Không thể rút ngắn thời gian bắc cầu động mạch vành sao?"

"Dự tính sẽ là 1 tiếng, nhưng tôi sẽ thử làm trong 40 phút!"

Lâm Duẫn Nhi gật đầu, Từ Minh Hạo lên tiếng: "Bác sĩ Hàn cũng thiệt tình, sao lại trúng ngay bệnh cần nhiều loại thuốc đắc tiền chứ!"

Lâm Duẫn Nhi gõ lên đầu anh, mắng: "Phí đó cũng đâu phải do cậu trả!"

Lâm Duẫn Nhi thu mắt về, nói với hai người: "Dù sao thì mai kiểm tra đầy đủ cho bác sĩ Hàn, kiểm tra không để thiếu chi tiết nào đấy!"

Lâm Duẫn Nhi quay trở về giường, trước khi nằm xuống thì thấy Yoo Yeo Reum bước vào. Yoo Yeo Reum chạm mắt Từ Minh Hạo, hai người nhẹ nhàng cười, Lâm Duẫn Nhi nheo mắt nhìn họ, nói với Từ Minh Hạo.

"Làm việc xong thì nghỉ sớm nhé! Đừng để quá sức rồi ngất xỉu, xong lại phải nằm trong phòng bệnh sung sướng được y tá Yoo chăm sóc."

Yoo Yeo Reum hoảng hốt nhìn Lâm Duẫn Nhi, xua tay liên tục. Ngô Thế Huân nghe thế liền bật cười, Từ Minh Hạo nhìn anh. Đợi sau khi Yoo Yeo Reum đắp chăn đi ngủ, Từ Minh Hạo hỏi anh: "Cậu và bác sĩ Lâm biết rồi à?"

"Biết rồi!"

"..."

Ngô Thế Huân và Từ Minh Hạo vẫn tiếp tục bàn chuyện cho đến tận khuya.

Lâm Duẫn Nhi nằm ngủ trên giường thì cảm giác có ai đó chui vào trong, tay ôm lấy eo cô. Lâm Duẫn Nhi mắt nhắm mắt mở hỏi: "Thế Huân sao?"

Ngô Thế Huân "Ừ" một tiếng nhẹ, dỗ Lâm Duẫn Nhi ngủ tiếp. Lâm Duẫn Nhi hơi quay lại nhìn Ngô Thế Huân rồi nhìn đồng hồ, ngáy ngủ trách móc: "Học lâu vậy sao?"

Lâm Duẫn Nhi kéo chăn qua một chút cho Ngô Thế Huân rồi nhanh chóng ngủ tiếp. Ngô Thế Huân nhìn khuôn mặt cô, tay chạm vào dây chuyền trên cổ cô, nhẹ mỉm cười.

Chìa khoá cuộc đời tôi, Lâm Duẫn Nhi.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net