Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay các thực tập sinh nôn nao chờ đón buổi party do Lâm Duẫn Nhi tổ chức, nên mọi người tâm hồn đều ở trên mây, bị Lâm Duẫn Nhi trách mắng nhiều lần.

Người lo lắng nhất là Ngô Thế Huân. Lần đầu tiên anh xuất hiện trước Lâm Duẫn Nhi với một đồ khác ngoài áo blouse. Anh đã phải van nài nhiều người, lên mạng học hỏi nhiều cách phối đồ thật đẹp. Chúng khiến anh đau đầu không dứt.

Lâm Duẫn Nhi đứng ở đầu bàn, trên tay cầm ly rượu, giơ cao nói lớn: "Hôm nay là tiệc do chính tôi tổ chức để chào đón mọi người thành công vào được bệnh viện Hồ Bắc. Tuy rằng hàng ngày tôi nghiêm khắc với mọi người, nhưng tôi luôn làm điều tốt nhất cho các bạn. Vậy sao chúng ta không nâng ly lên để chúc mừng sự thành công của chính bản thân mình nào!!"

"Cụng ly!!!" Các thực tập sinh giơ cao ly, hô to xong rồi uống hết cạn.

Từ Minh Hạo đứng lên, đi lại chỗ cô, cung kính nói: "Tôi muốn làm người đầu tiên kính bác sĩ Lâm một ly. Tôi đã thật sự ngưỡng mộ chị, khi nhìn thấy chị ở phòng chính sự, tim tôi đập rất nhanh đấy!!"

Lâm Duẫn Nhi chậc lưỡi: "Tim đập như vậy là yêu hay ngưỡng mộ?"

"Là phấn khích đến ngưỡng mộ!"

Lâm Duẫn Nhi cười: "Cậu thật tâm như vậy, chắc tôi phải đáp lại rồi!"

Lâm Duẫn Nhi cụng ly với Từ Minh Hạo, một hơi uống hết. Các thực tập sinh khác cũng thể hiện sự bày tỏ với cô nên đã lần lượt đến và kính rượu. Kết quả là Lâm Duẫn Nhi say bét nhè.

Từ Minh Hạo dọn được đám thực tập sinh kia đi về nhà. Trong bữa tiệc chỉ còn lại Lâm Duẫn Nhi, anh và Ngô Thế Huân.

Từ Minh Hạo vỗ vai anh: "Nhiệm vụ này, giao cho cậu?"

"Tôi không biết nhà chị ấy!"

Từ Minh Hạo nhanh chóng đọc nhanh gọn một dãy địa chỉ, nói thêm: "Đó là nơi bác sĩ Lâm đang ở."

"Sao cậu biết?"

"Bác sĩ Triệu đã giúp tôi đấy. Tôi đã biết trước sự việc gì sẽ xảy ra nên đã sắp xếp an bài."

Ngô Thế Huân choàng vai anh, ngẩng đầu lên trần, bâng quơ hỏi: "Vậy cậu có đoán được sau khi đưa chị ấy về nhà, tôi sẽ làm gì không?"

Từ Minh Hạo sờ sờ mũi, bí hiểm nói: "Làm gì thì tùy lương tâm cậu chứ!!"

Ngô Thế Huân thúc cù chỏ vào ngực anh, vỗ vai anh tự hào: "Được rồi, cậu về cẩn thận. Tôi đưa chị ấy về."

Tạm biệt Từ Minh Hạo, Ngô Thế Huân đỡ Lâm Duẫn Nhi lên chiếc taxi, đưa cô về nơi Từ Minh Hạo đã chỉ.

Không nghĩ rằng Lâm Duẫn Nhi ở chung cư, phải có mật khẩu mới vào nhà được. Từ Minh Hạo thì lại chưa tính đến chuyện đó, Ngô Thế Huân đành phải hỏi Lâm Duẫn Nhi trong trạng thái say xỉn, cô trả lời lúc số này lúc số kia, Ngô Thế Huân làm theo nhưng cuối cùng vẫn đúng.

Đặt cô ngồi trên sofa, bản thân vốn định đi pha chút gì đó cho cô giải rượu nhưng tay anh bị Lâm Duẫn Nhi kéo lại. Cô chui vào ngực anh, tay ôm lấy bụng.

Ngô Thế Huân kinh ngạc không dám thở, lờ mờ hỏi cô: "Chị...chị có biết chị đang làm gì với ai không?"

Lâm Duẫn Nhi đầu gục trên hõm cổ anh, thở hơi nóng hổi vào cổ anh: "Cậu là Ngô Thế Huân..."

"..."

"Tôi thật sự không muốn như thế, nhưng cơ thể cậu, thật sự rất ấm a..."

Ngô Thế Huân nhìn xuống người cô, cũng cảm thấy cô ăn mặc phong phanh thật. Anh ôm lấy người cô, tim đập mạnh mẽ, ân cần hỏi: "Chị lạnh sao?"

"Ưm... nhưng tôi không sao..."

Ngô Thế Huân đặt một tay lên cánh tay cô, vỗ nhẹ, đầu tựa lên đầu cô. Khoé môi anh cong lên hoàn hảo, cảm thấy thật thích cảm giác tuyệt vời này.

Lâm Duẫn Nhi đột nhiên ngẩng đầu dậy, nhìn anh rồi bất ngờ nói: "Hôn...có thể làm lần nữa không?"

Ngô Thế Huân trợn to mắt ngạc nhiên, không dám trả lời. Lâm Duẫn Nhi nhìn phản ứng của anh, nói lần nữa: "Thật sự... không thể hôn lần nữa sao?"

"Tiền bối, sao chị lại nói như thế?"

"Tôi đột nhiên lại nhớ đến..." Lâm Duẫn Nhi đột nhiên lại cười khúc khích: "Tôi biết hôm đó, người hôn tôi là cậu, đúng không Ngô Thế Huân?"

Ngô Thế Huân hết nói nổi với cô gái này. Tất cả người con gái khi say đều nhớ về khoảng khắc đẹp đẽ đó sao? Đều nhớ về nụ hôn đầu à?

Trong lúc anh còn đang bận suy nghĩ tới lui, Lâm Duẫn Nhi nhịn không được mà chồm người lên, kéo cổ anh xuống, hôn lên môi anh. Ngô Thế Huân tuy bất ngờ nhưng lại không phản đối, ngược lại còn dành thế chủ động. Anh đè cơ thể cô sát vào thành ghế, tay chân họ bám lấy nhau, khăng khít không một khe hở. Căn phòng từ sự im lặng đã trở thành âm thanh của sự mút mát.

Môi hay người buông ra, Lâm Duẫn Nhi nhìn thẳng vào đáy mắt anh, ngập ngừng mở miệng hỏi: "Có thể làm... được không?"

Ngô Thế Huân kinh ngạc lại thêm kinh ngạc, mặc dù khuôn mặt không có tí biểu cảm thay đổi nhưng trong lòng lại đánh trống thình thịch. Cảm giác này còn mong chờ hơn khi anh thực hiện ca phẫu thuật đầu tiên.

"Thật sự không muốn sao?" Lâm Duẫn Nhi hỏi lại. Lần này trong giọng nói cô có thêm sự vai nài và pha thêm chút quyến rũ động lòng người.

Ngô Thế Huân bịt miệng cô lại, giọng háo hức nói chuyện không rõ ràng: "Tiền bối, tôi cho chị ba giây để suy nghĩ lại. Nếu chị muốn ngừng, tôi sẽ thật sự không đụng đến chị. Hiện tại chị đang trong tình trạng say rượu, có thể sẽ hối hận với những gì mình nói ra, nên chị hãy suy nghĩ thận trọng trong ba giây..."

Lâm Duẫn Nhi không chớp mắt nhìn anh, lòng cô có thứ gì đó chảy qua. Là cảm động!!

"Một..."

Lâm Duẫn Nhi thực sự không có ý định thay đổi suy nghĩ...

"Hai..."

Lâm Duẫn Nhi thực sự thích anh...

"Ba..."

Ngô Thế Huân hít vào thật mạnh, nói: "Chị thật sự không có ý định ngăn cản tôi sao?"

"Vì tôi biết đó là cậu, Ngô Thế Huân."

Đầu Ngô Thế Huân nổ tung, không kiềm được cảm xúc, cúi xuống hôn cô. Lâm Duẫn Nhi vòng tay lên cổ anh, lại cố gắng kéo gần khoảng cách giữa cơ thể hai người.

Ngô Thế Huân cởi áo khoác ngoài, quẳng đại lên bàn. Ngô Thế Huân ôm lấy cơ thể cô, nâng cả người cô dậy. Anh siết cô rất chặt, vẫn cuồng nhiệt hôn lên môi cô. Tay anh đặt trên ngực cô, nhẹ nhàng xoa nắn.

Anh đẩy hai lớp áo của cô lên, tiếp theo là quần cô. Thân thể ngọc ngà của cô hiện tại đang phơi bày trước mắt anh.

Ngô Thế Huân cúi xuống, ngậm lấy vành tai cô, tay vuốt ve nụ hoa cương cứng. Sau đó lại dời chỗ, ngậm lấy nụ hoa của cô mà mút, lưỡi theo quầng vú mà kích thích nụ hoa, khiến cô khẽ rên. Anh đi theo bụng cô xuống phía dưới, hôn lên hoa huyệt bên trong quần lót.

"Tôi cởi quần chị ra đấy!" Miệng vừa nói, tay vừa làm.

Ngô Thế Huân tách hai mép thịt ra, nhìn rõ ràng bên trong. Anh cúi đầu lại gần, lần này là hôn trực tiếp lên hoa huyệt đó, Lâm Duẫn Nhi khẽ run lên, bắt đầu phát ra những tiếng rên yêu kiều, kích thích thính giác của anh.

Ngô Thế Huân hôn lên môi cô lần cuối rồi đổi chỗ. Đặt cơ thể Lâm Duẫn Nhi nửa ngồi nửa nằm trên ghế. Cô nằm dang hai chân ra, anh chen vào giữa, miệng hôn cô, phía dưới cũng đã ngay ngắn đâu vào đó. Giây phút anh cắm vào, tay anh đã nắm lấy tay cô thật chặt, truyền hơi ấm cho cô.

Anh bắt đầu chuyển động mông, ra vào nhẹ nhàng.

"A..a..hức...."

"Duẫn Nhi, chị có lạnh không?"

"Không, cậu đã truyền hơi ấm cho tôi..."

Ngô Thế Huân bắt đầu ra vào nhanh hơn, tiếng rên của cô cũng nhiều và lớn hơn. Anh ôm cơ thể cô ngồi dậy, hôn lên môi cô đắm đuối, phía dưới vẫn không ngừng ra vào.

Anh ngả lưng ra sau, để cô ngồi trên người mình tự động. Lâm Duẫn Nhi tự thân mình làm thì rất nhanh, tiếng bạch bạch phát ra trong không trung khiến mọi thứ nóng hẳn lên.

Phút cuối, anh ôm lấy cô, mạnh mẽ bắn hết tinh vào trong người cô. Hai người ôm chặt lấy nhau, thở dốc...

________

Bốn giờ sáng...

Lâm Duẫn Nhi lờ mờ tỉnh dậy, cảm thấy không chỉ đầu mình mà cả cơ thể đều đau nhức. Ngẩng mặt lên liền chạm mặt Ngô Thế Huân. Anh đang ôm cô rất chặt, lúc này mới phát hiện ra là hai người hoan ái xong liền ngủ trên ghế này luôn.

Lâm Duẫn Nhi vì quá mắc vệ sinh nên đã tỉnh dậy như thế này, nhưng nếu cô cử động cơ thể mạnh thì không chừng Ngô Thế Huân sẽ rớt xuống đất mất.

Nghĩ xong, Lâm Duẫn Nhi không nhịn được ôm chặt anh hơn. Ngô Thế Huân có thể cảm nhận được sức của cô, ra sức ôm cô vào lòng, mặc dù mắt vẫn nhắm nhưng vẫn hôn lên trán cô, như an ủi cô ngủ tiếp.

Lâm Duẫn Nhi đã phải cảm động, nhưng cô không thể nhịn được cơn mắc vệ sinh này. Lâm Duẫn Nhi mím môi, vỗ lưng Ngô Thế Huân, kêu nhỏ: "Thế Huân? Thế Huân?"

Ngô Thế Huân tỉnh dậy, mơ hồ dụi mắt, mắt nhắm mắt mở hỏi cô: "Sao thế? Chị lạnh à?"

"À không, tôi... mắc vệ sinh..."

Ngô Thế Huân tự động đứng dậy, đợi Lâm Duẫn Nhi đứng dậy liền nắm tay dắt cô đi đến nhà vệ sinh, đẩy cô vào trong liền đóng cửa lại, còn mình đứng ở ngoài chờ.

Lâm Duẫn Nhi không nghĩ anh lại hành động như thế. Càng ngạc nhiên hơn khi hoan ái xong, anh lấy bộ đồ ngủ cho cô, không nỡ để cô trần trụi vào thời tiết lạnh giá này.

Lâm Duẫn Nhi nhìn mình trong gương, đột nhiên ôm mặt cười hí hửng. Sau đó nhanh chóng giải quyết hậu sự, mau chóng đi ra.

Ngô Thế Huân hai tay khoát trước ngực, nhìn cô bước ra, đi lại nhanh chóng ôm cô, nhẹ nhàng hỏi: "Mau vào phòng nhé? Chắc chị cũng lạnh?"

Lâm Duẫn Nhi đánh lên khuôn ngực của anh: "Còn biết nói tôi, cậu xem trên người cậu không có nổi cái áo kìa!"

Ngô Thế Huân cười cười, định ôm cô vào thì lại nghe tiếng *ọt ọt*, liền dừng biết, mặt ngơ ngác nhìn cô. Lâm Duẫn Nhi ôm bụng, ngại ngùng nhìn anh.

"Tôi... hơi đói."

"Cũng phải, hôm qua tôi thấy chị tiếp rượu mấy đứa kia, có ăn chút gì đâu."

Nói rồi Ngô Thế Huân dắt tay Lâm Duẫn Nhi đi đến nhà bếp, đặt cô ngồi xuống ghế, tay anh mở tủ lạnh, miệng nói: "Mặc dù ở một mình nhưng chị vẫn chăm sóc cái tủ lạnh này."

"Đương nhiên."

Ngô Thế Huân cười: "Chị muốn ăn gì?"

"Trong đó có đồ cậu biết nấu thì cậu nấu đi! Tôi không kén chọn!"

Ngô Thế Huân gật gù: "Bởi không kén chọn nên chỗ nào cần phát triển thì nó lại phát triển chị nhỉ?"

Lâm Duẫn Nhi đập tay xuống bàn, mắng anh: "Coi chừng cái miệng cậu!"

Ngô Thế Huân nhìn tới nhìn lui cái tủ lạnh, nhưng rồi quyết định làm mì gói cho Lâm Duẫn Nhi. Nó đơn giản, làm nhanh còn giảm đói rất hiệu quả.

"Chút nữa tôi đưa chị đến bệnh viện nhé?"

Lâm Duẫn Nhi đang ăn nhồm nhoàm vẫn rảnh mà xua tay: "Không được."

"Tại sao?"

"Chuyện chúng ta bây giờ để mọi người biết không phải chuyện tốt!"

"..."

"Mọi người sẽ nói rằng cậu được tôi chống lưng, tôi không thích như vậy!"

Ngô Thế Huân phì cười: "Chị không thích việc tôi bị nói hay việc chị bị mất hình ảnh?"

Lâm Duẫn Nhi giả vờ nghĩ ngợi rồi nói: "Cả hai!"

Ngô Thế Huân nhìn cô ăn, mơ tưởng đến sau này có thể ngày ngày ngắm cô như thế, ngày ngày cô ăn những món mình nấu thì không nhịn được mà cười hạnh phúc.

"Sao thế?" Thấy anh cười ngây ngốc, Lâm Duẫn Nhi rất thích anh cười, trong lòng muốn ngắm nhưng lại sợ bị phát hiện.

"Không gì cả!"

Ngô Thế Huân như nhớ ra gì đó, hỏi tiếp: "Chị và bác sĩ Hàn, yêu nhau như thế nào?"

"Là bạn cấp hai, yêu nhau năm đại học. Sao thế?"

"Sao lại chia tay thế?"

Lâm Duẫn Nhi buông đũa mì trên tay xuống, nhớ lại: "Do không đồng quan điểm."

Ngô Thế Huân gật đầu rồi không nói gì nữa. Lâm Duẫn Nhi nhìn rồi nói tiếp: "Còn cậu thì sao? Có yêu ai không?"

"Yêu chị!" Ngô Thế Huân tỉnh bơ trả lời.

Mặt Lâm Duẫn Nhi đỏ lên nhưng vẫn cố gắng hỏi lại: "Trước đó.."

"Chị là mối tình đầu!"

"Làm thế nào mà..." Lâm Duẫn Nhi không tin. Mặc dù ác cảm với phụ nữ nhưng cũng không phải đến mức độc thân lâu năm như vậy chứ?

Ngô Thế Huân nhặt lại quần áo mặc vào. Trước khi đi có dặn Lâm Duẫn Nhi: "Chị ăn xong thì đến bệnh viện nhé! Tôi phải thay đồ để tránh bị Từ Minh Hạo phát hiện tôi đêm qua ở nhà chị."

Sau khi Ngô Thế Huân đi, Lâm Duẫn Nhi cũng nhanh chóng dọn dẹp bữa sáng, đi vào phòng thay quần áo.

Nhìn cơ thể đầy vết đỏ trắng loang lổ, lòng Lâm Duẫn Nhi không biết nên vui hay nên buồn

Nhưng Ngô Thế Huân đã không biết một điều...

Đêm qua Lâm Duẫn Nhi không hề say....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net