Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Duẫn Nhi đi loanh quanh trên hành lang bệnh viện, vô tình gặp Từ Minh Hạo đang khám bệnh cho một cậu bé nhỏ tuổi. Cậu bé vì đau nên liên tục la hét, càng không cho Từ Minh Hạo chạm vào vết thương. Là con nít nên anh không thể nào quá nặng lời, lại có thêm ba mẹ của nhóc ngồi đây.

Lâm Duẫn Nhi từ đằng sau đi đến, ngồi xuống bên cạnh anh, từ trong túi ra một cây kẹo, mê hoặc cậu bé: "Con có muốn cây kẹo này không?"

Cậu bé ngưng la, tập trung nhìn vào cây kẹo, giơ tay định lấy nhưng Lâm Duẫn Nhi đã kịp thời lấy lại, tay còn lại xuất hiện thêm hai cây khác: "Nếu như con cho bác sĩ khám, cô sẽ cho con thêm hai cây nữa nhé?"

Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu, nhận lấy một cây của Lâm Duẫn Nhi, đưa vào miệng mút, mắt háo hức nhìn hai cây còn lại đã bỏ vào túi cô.

Từ Minh Hạo cảm thán, nhìn cô cười nói: "Bác sĩ Lâm, chị giỏi thật đấy!"

"Khám cho trẻ nhỏ khó khăn hơn, phải biết dùng chiêu chứ không được dùng lời nói thô bạo." Lâm Duẫn Nhi đứng dậy, lén đưa hai cây kẹo còn lại cho ba mẹ cậu bé, bản thân thì quay lưng đi.

Lại bàn tiếp tân, Lâm Duẫn Nhi nói với y tá: "Cậu bé đó cho nghỉ ngơi một tiếng rồi hãy xuất viện nhé!"

"Dạ vâng!"

Mắt Lâm Duẫn Nhi đổi hướng, nhìn vào cô gái kế bên cô y tá vừa nói chuyện, hỏi cô ta: "Cô là y tá mới à?"

Cô gái đó rụt rè, nhỏ tiếng đáp: "Vâng.."

"Cô tên gì?"

"Tôi là Yoo Yeo Reum."

Lâm Duẫn Nhi ngạc nhiên: "Cô là người Hàn à?"

"Dạ vâng, tôi là du học sinh."

"Tiếng Trung của cô cũng khá tốt đấy chứ."

Yoo Yeo Reum cười nhẹ. Lúc đó Từ Minh Hạo cũng đã đến bên cạnh cô, mặt nguy hiểm, có điều muốn hỏi nhưng lại không dám. Lâm Duẫn Nhi đánh hơi được nguy hiểm, mặt bình thản nhưng lòng lại lo sợ.

"Bác sĩ Lâm!"

"Sao thế?"

"Hôm qua Ngô Thế Huân nói đưa chị về, xong lại đi đâu hay làm gì mà em không thể gọi điện cho cậu ấy."

Lâm Duẫn Nhi giả vờ tránh ánh mắt anh, bóp cổ phía sau, khuôn mặt tỏ vẻ đau nhức: "Hôm qua tôi còn không nhớ được cậu ấy đưa về luôn ấy..."

Từ Minh Hạo ngạc nhiên: "Sao cậu ấy nói rằng sáng nay mới bước ra khỏi nhà chị?"

Lâm Duẫn Nhi biết bây giờ khó có thể tiếp tục giả vờ, định tìm cách lươn lẹo thì Kim Đông Anh đi tới: "Thực tập Từ, cậu ở đây à? May quá..."

Từ Minh Hạo chú ý sang Kim Đông Anh: "Sao thế y tá Kim?"

"Bác sĩ Triệu nhờ cậu làm phụ mổ."

"À, em biết rồi!" Từ Minh Hạo quay sang nói với Lâm Duẫn Nhi: "Em đi trước nhé!"

Lâm Duẫn Nhi vui vẻ cười, vẫy tay tạm biệt rất nhiệt tình, quay vào thì lại thở phào nhẹ nhõm. Tránh được cục tạ siêu khổng lồ.

Mà tại sao Ngô Thế Huân lại bảo bước ra khỏi nhà cô sáng nay. Đã bảo là không muốn mọi người biết chuyện này rồi mà!!

Thoáng chốc là đến giờ ăn trưa. Lâm Duẫn Nhi ở trong phòng xem bệnh án thì có tiếng gõ cửa, Lâm Duẫn Nhi không đáp, người bên ngoài tự động vào.

"Tiền bối, em có mua đồ ăn trưa cho chúng ta."

Cái từ "tiền bối" ở cái bệnh viện này, ngoài Ngô Thế Huân ra thì rất ít ai sử dụng khi gọi Lâm Duẫn Nhi.

Lâm Duẫn Nhi ngước lên không đáp, nhìn Ngô Thế Huân tự nhiên để hai hộp đồ ăn lên bàn, kéo ghế lại trước đối diện cô.

Ngô Thế Huân mở hai hộp đồ ăn ra, thấy Lâm Duẫn Nhi nhìn mình: "Chị chưa ăn mà? Lại đây đi."

Lâm Duẫn Nhi cất bệnh án lên chỗ trống bên cạnh, kéo ghế lại gần đồ ăn. Trong lúc nhận đũa của Ngô Thế Huân, cô nói: "Sáng nay Từ Minh Hạo có tìm tôi, bảo sao cậu ấy gọi cậu không được..."

"Chị nói sao?"

Lâm Duẫn Nhi bình thản: "Thì bảo là cậu thích tôi quá mức, đến nỗi xin tôi được ngủ ở đấy một hôm."

Ngô Thế Huân cả kinh, tay nhấc điện thoại thì bị Lâm Duẫn Nhi chặn lại: "Tôi đùa."

Ngô Thế Huân phá lên cười, Lâm Duẫn Nhi cũng thế. Họ đã tìm được bầu không khí hạnh phúc đầu tiên.

Hai người ăn xong thì đúng lúc điện thoại Lâm Duẫn Nhi vang lên. Cô nhìn tên trên màn hình, nhấc máy lên nghe: "Sao thế?"

"Có bệnh nhân trong phòng phẫu thuật. Các bác sĩ bận hết rồi, cậu có thể làm không?"

Lâm Duẫn Nhi nghe thế liền đeo ống nghe lên, nhanh đáp: "Tại sao không chứ."

"Mà bệnh nhân này mắc bệnh liên quan về tim."

Lâm Duẫn Nhi nhìn lên trần nhà, thở dài: "Cũng phải chữa thôi chứ sao.."

"Nếu cậu không làm được thì có thể thay thế các bác sĩ đang phẫu thuật."

"Không sao, chuẩn bị mọi thứ cho tôi nhé." Lâm Duẫn Nhi định ngắt máy, ngước lên thấy anh đang thu dọn đồ ăn, nói tiếp vào điện thoại: "Ngô Thế Huân làm phụ mổ cho tôi." Rồi ngắt máy.

Ngô Thế Huân nhìn cô, Lâm Duẫn Nhi hừ cười, vừa đi vừa nói: "Đi thôi cậu thực tập."

_______

Lâm Duẫn Nhi đi vào phòng phẫu thuật, trước mặt là Ngô Thế Huân. Các y tá hỗ trợ ở đây đều ngạc nhiên vì Lâm Duẫn Nhi lại ở đây phẫu thuật cho bệnh nhân bệnh tim.

Kim Đông Anh lại chỗ cô: "Bác sĩ Lâm, cậu làm thật sao?"

"Cũng đâu phải bệnh nhân chỉ mắc mỗi bệnh tim. Tôi sẽ phẫu thuật những phần khác, còn tim..." Mắt cô nhìn quanh một phòng, rồi dừng lại tại một điểm: "Tôi sẽ để cho Ngô Thế Huân."

Kim Đông Anh cả kinh, hoảng hốt nói: "Cậu điên à? Ngô Thế Huân là thực tập sinh.."

"Tôi sẽ bắt đầu!" Lâm Duẫn Nhi bỏ qua lời Kim Đông Anh, bảo y tá kế bên đưa dao mổ rồi bắt đầu rạch một đường trên bụng bệnh nhân.

Thời gian trôi qua, Lâm Duẫn Nhi đưa dụng cụ lại cho y tá, ngước lên nhìn Ngô Thế Huân: "Tới phiên của cậu!"

"Tiền bối..."

Lâm Duẫn Nhi chẳng màng tới, trực tiếp đổi chỗ với Ngô Thế Huân. Tất cả mọi người ở đây không ai dám lên tiếng ngăn cản. Nhận thấy ánh mắt lo lắng của mọi người, Lâm Duẫn Nhi đã nói: "Tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm. Ngô Thế Huân, bắt đầu đi!"

Ngô Thế Huân nhìn ánh mắt kiên định của cô, gật đầu bảo y tá đưa dao, bắt đầu phẫu thuật.

Sau khi bệnh nhân được đưa ra ngoài, Lâm Duẫn Nhi cũng nhanh chóng trở về phòng nhân viên, cả Triệu Phi Yến và Hàn Trí Thành đều ở đấy. Thấy sự buồn phiền trong mắt cô, Triệu Phi Yến hỏi: "Sao thế? Lần đầu tiên phẫu thuật bệnh nhân mắc bệnh tim, bỡ ngỡ lắm đúng chứ?"

Lâm Duẫn Nhi ngả ra ghế, thở dài: "Tôi không có thực hiện, đều là do Ngô Thế Huân làm."

"Cậu điên rồi à?" Hàn Trí Thành tức giận lớn tiếng.

"Biết làm sao được..."

"Cậu sắp tận mạng đến nơi rồi mà còn ung dung như thế sao?"

"Tôi đã bảo là tôi sẽ chịu trách nhiệm, các cậu không bị liên lụy."

Triệu Phi Yến lo lắng nói: "Cậu nghĩ cậu sẽ bị đuổi sao? Không đâu, khả năng cậu bị tước bằng rất cao đấy..."

Bầu không khí đột nhiên im lặng. Hàn Trí Thành vì quá tức giận nên đã đùng đùng rời khỏi phòng, Triệu Phi Yến lo lắng Hàn Trí Thành sẽ nghĩ quẩn nên đi theo. Trong phòng nhân viên này chỉ còn mình Lâm Duẫn Nhi.

Lâm Duẫn Nhi mệt mỏi gục mặt xuống bàn rồi bỗng dưng khóc. Cô đã rất sợ, rất sợ quyết định của mình sẽ ảnh hưởng đến nhiều người, đặc biệt là Ngô Thế Huân, sợ anh sau này sẽ không còn có thể thực hiện giấc mơ làm bác sĩ. Sau khi chuyện này được tung ra, uy tín của các bác sĩ cao thấp ở đây đều bị ảnh hưởng, Ngô Thế Huân nếu có bị đuổi thì cũng sẽ chẳng có bệnh viện nào lại ứng tuyển anh một lần nữa. Rồi sau đó, anh sẽ hận cô sao?

Lâm Duẫn Nhi nghĩ ngợi thấu đáo mọi thứ liền đứng dậy rời khỏi phòng. Không nghĩ rằng Ngô Thế Huân lại đứng trước cửa từ lâu.

Thấy cô đi ra, Ngô Thế Huân bừng tỉnh, nhanh chân đi lại chỗ Lâm Duẫn Nhi, nâng cằm cô lên, lo lắng hỏi dồn dập: "Chị... chị đã khóc đúng chứ? Mọi chuyện tệ lắm sao?"

Lâm Duẫn Nhi nắm lấy bàn tay anh đang đặt trên mặt mình. Bàn tay anh rất lạnh, có vẻ đứng bên ngoài đã lâu: "Thế Huân, sau khi cậu đi khỏi, hãy ở yên trong phòng làm việc của tôi nhé!"

Lâm Duẫn Nhi toan rời đi thì Ngô Thế Huân đã kịp nắm tay cô lại: "Tiền bối, chị đi giải quyết chuyện của chị một mình sao? Tôi cũng có lỗi mà? Sao chị lại hành hạ một cách nhẫn tâm vậy?"

Lâm Duẫn Nhi khẩn thiết gọi anh: "Thế Huân..."

"..."

"Bây giờ chuyện này không phải là lỗi của ai. Cậu còn trẻ, tương lai còn sáng lạn, cậu có thể thay tôi chăm lo cho sự phát triển của bệnh viện. Nên là, hãy nghe lời tôi..."

Ngô Thế Huân im lặng nhìn cô, đầu rối ren nhiều suy nghĩ. Ánh mắt cô rất tha thiết, một ánh mắt mà anh chưa từng nhận được trước đây. Một Lâm Duẫn Nhi luôn mạnh mẽ và ngạo mạn, giờ đây lại đang thành khẩn anh.

Ngô Thế Huân gục đầu xuống, không nói gì trong đôi phút rồi quay đầu bước đi. Lâm Duẫn Nhi đút hai tay vào áo blouse, nhìn bóng lưng anh rời đi, lòng không nỡ nhưng tâm can bắt buộc phải làm. Cô mím môi, quay đi.

Lâm Duẫn Nhi đã có một cuộc họp khẩn cấp với các viện trưởng của các khoa. Lâm Duẫn Nhi đã mạnh dạn nói rằng việc thực tập sinh Ngô Thế Huân mổ cho bệnh nhân hoàn toàn là lỗi của cô, mong cấp trên sẽ không trách phạt những người có trong cuộc phẫu thuật ngày hôm nay.

Các viện trưởng đều trách mắng Lâm Duẫn Nhi. Mặc dù không nỡ phải đuổi Lâm Duẫn Nhi - một người từng làm mưa làm gió, gây ra nhiều cuộc tranh cãi trên báo chí, nhưng chuyện này ra ngoài sẽ phá hỏng hình ảnh của bệnh viện thì hình ảnh của Lâm Duẫn Nhi cũng mất sạch.

Kết quả là Lâm Duẫn Nhi bị buộc phải rời khỏi bệnh viện trong thầm lặng. Còn truyền thông thắc mắc về sự mất tích của Lâm Duẫn Nhi thì phía bệnh viện sẽ lo.

Lâm Duẫn Nhi trở về phòng nhân viên, dọn dẹp những món đồ cần thiết, đem chúng đến phòng làm việc của mình. Trong phòng đã có Ngô Thế Huân ngồi trên ghế chờ sẵn.

Các nhân viên trong bệnh viện đều biết Lâm Duẫn Nhi đã bị sa thải, cho nên Ngô Thế Huân biết được thì cũng chẳng có gì lạ.

Ngô Thế Huân đứng dậy đi về phía cô, nắm lấy hai bên vai cô: "Thực sự phải như vậy sao? Nếu như chị rời đi, tôi cũng không nhất thiết phải ở đây..."

"Ngô Thế Huân!!" Lâm Duẫn Nhi hét lên.

"Nếu bây giờ cậu đi thú tội, tôi và cậu không chỉ bị đuổi, mà tôi còn bị tước bằng nữa đấy!!"

Ngô Thế Huân kinh ngạc quay lại, ngập ngừng nói: "Bị tước sao?" Có nghĩa là, cả đời này, Lâm Duẫn Nhi không có quyền làm bác sĩ nữa sao?

Lâm Duẫn Nhi đem đồ đạc cất vào thùng xốp, nói: "Tôi mong một ngày nào đó, người ngồi trong đây, sẽ là cậu, Thế Huân à..."

"Mặc dù không biết khi nào thì tôi mới có thể bước vào bệnh viện này một lần nữa, nhưng tôi mong cậu sẽ thực sự trở thành bác sĩ."

Ngô Thế Huân gục mặt xuống, vai dần run lên, có vẻ đã quá đau lòng đến mức bật khóc.

Hai người gặp nhau chưa lâu, bên nhau chưa đủ, bây giờ lại phải chịu cảnh chia tay nhanh chóng này. Lòng hai người không tự nguyện, nhưng phải chấp nhận.

"Tiền bối, sau này chị làm ở đâu?"

"Cũng không biết, tôi có thể sẽ tìm một nơi tránh xa thành phố này một tí..."

"Tôi có thể tìm chị không?"

Lâm Duẫn Nhi phì cười: "Đương nhiên là có thể, nhưng tôi nghĩ việc đó nên để tôi làm. Cậu cứ hoàn thành việc làm thực tập của mình đi."

Ngô Thế Huân khóc càng nhiều hơn: "Tôi đã từng ước có thể được chính tay chị trao tấm bằng bác sĩ cho tôi..."

Lâm Duẫn Nhi cất món đồ cuối cùng vào thùng, ngẩng lên nói: "Hôm cậu nhận được bằng, tôi sẽ tìm cậu..."

Lâm Duẫn Nhi ôm cái thùng trước ngực, ngang nhiên bước ra khỏi phòng, để Ngô Thế Huân một mình ở lại khóc với những kỉ niệm ít ỏi giữa hai người.

Các thực tập sinh của Lâm Duẫn Nhi đã tập trung trước cổng bệnh viện. Ai nấy mắt đỏ hoen, không dám nhìn thẳng vào mặt cô. Lâm Duẫn Nhi đau lòng nhưng vẫn cố chọc họ: "Sao thế? Bình thường tôi nghiêm khắc thì làm vẻ mặt chán ghét, bây giờ tôi đi thì lại có lỗi sao?"

Kim Đông Anh, Triệu Phi Yến, Hàn Trí Thành chạy tới sau lưng cô. Lâm Duẫn Nhi quay người lại, nói với ba người: "Hãy chăm sóc tốt cho các thực tập sinh của tôi. Bác sĩ Triệu, đừng bắt nạt Ngô Thế Huân nhé.."

Lâm Duẫn Nhi chuyển mắt sang chỗ khác, gặp Yoo Yeo Reum đang buồn bã nhìn mình, cô cúi đầu chào rồi mỉm cười.

Lâm Duẫn Nhi nhìn xung quanh bệnh viện một lượt, từ chỗ ngồi chờ kết quả đến bàn tiếp tân, từ phòng phẫu thuật thường đến bóng đèn treo trên trần nhà... Mọi thứ ở đây quá quen thuộc so với cô. Nếu như chúng có cảm xúc, hẳn là sẽ nhớ cô lắm...

Lâm Duẫn Nhi nén khóc, bước thẳng nhanh ra ngoài, leo lên chiếc taxi rồi biến đi mất hút...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net