Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự đột nhiên mất tích của bác sĩ Lâm Duẫn Nhi từ bệnh viện Hồ Bắc đã làm tốn nhiều giấy mực của giới báo chí. Có trường hợp cho rằng Lâm Duẫn Nhi đã mất, nhưng các viện trưởng của bệnh viện đều khẳng định điều đó không đúng.

Nhân viên bệnh viện mỗi khi được hỏi về Lâm Duẫn Nhi đều câm như hến, nhưng phóng viên đều rất tinh ý. Mỗi khi Lâm Duẫn Nhi được nhắc đến, các nhân viên sẽ tự động đỏ hoen mắt. Không biết là diễn hay thật lòng đau buồn cho sự mất mát của bệnh viện, phóng viên luôn cảm thấy có điều gì mờ ám sau tất cả. Họ đang không biết rằng Lâm Duẫn Nhi đã tự động nộp đơn rồi rời khỏi hay là do ganh ghét, hơn thua, dẫn đến bị bức ép phải rời.

Từ Minh Hạo trên tay cầm tờ báo, đọc những dòng chữ mà phóng viên viết, anh tức không thể nào trôi hết. Tay cầm chai nước đập mạnh xuống bàn, bắt đầu chửi rủa: "Không hiểu truyền thông có não hay không mà lại bôi bác tiền bối như thế kia..."

Ngô Thế Huân ngồi trước mặt đang ăn trưa. Nghe những lời Từ Minh Hạo nói, anh chỉ biết vùi đầu vào khay cơm để che giấu ánh mắt đang dần đỏ lên vì đau lòng...

1 tháng sau...

Ngô Thế Huân đứng trước quầy tiếp tân xem hình ảnh CT trên máy tính thì vô tình nghe thấy những y tá nữ đang thì thầm:

"Này, hình như Yoo Yeo Reum nộp đơn xin nghỉ rồi đấy!"

"Thật sao? Y tá Yoo?"

"Cũng đúng thôi, du học sinh như cô ấy làm sao có thể dễ dàng làm việc ở nơi đất lạ xa người này chứ..."

"Làm chưa được bao lâu mà. Đã vậy còn không chào chị em được một tiếng!"

Ngô Thế Huân hơi nghi hoặc.

Yoo Yeo Reum?

4 năm sau...

Ngô Thế Huân đứng trên sân khấu, cả thân mặc com-le chỉnh tề. Đứng trước mặt anh là bác sĩ Hàn Trí Thành đang cầm tấm bằng, kiểm tra nội dung trên giấy rồi trao lại cho anh. Không quên động viên anh: "Chúc mừng nhé, Lâm Duẫn Nhi sẽ tự hào về cậu lắm."

Ngô Thế Huân cười rạng rỡ, bắt tay với anh. Ngô Thế Huân bước lên bục cao, đứng trước micro, nói vài lời:

"Xin chào mọi người, tôi là Ngô Thế Huân. Thật sự tôi có ngày hôm nay là phải cảm ơn các bác sĩ đi trước hỗ trợ tôi rất nhiều, còn có sự động viên của các bạn thực tập sinh vào cùng tôi. Và đặc biệt không thể thiếu trong suốt quá trình thành công của tôi, là một chị tiền bối mà tôi đã rất ngưỡng mộ. Chị ấy đã hi sinh thành công của mình để tôi có được ngày hôm nay. Không biết rằng chị ấy có mặt ở đây ngày hôm nay hay không, nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn chị ấy rất nhiều."

Trước khi rời khỏi bục, Ngô Thế Huân cúi đầu cảm ơn tất cả mọi người, tiếng vỗ tay tán thưởng anh vang lên. Trong lúc Hàn Trí Thành nói vài lời tuyên dương dành cho những bác sĩ mới như Ngô Thế Huân thì anh đã vội đảo mắt khắp khán phòng, mong ngóng hình ảnh Lâm Duẫn Nhi.

Lời hứa đó, chị quên sao?

_________

Tối hôm nhận bằng khen, Ngô Thế Huân đã đãi bạn bè của mình một bữa hoành tráng.

Trong lúc Ngô Thế Huân đã ngà ngà say, Từ Minh Hạo hỏi: "Cậu tuyệt thật nhé! Dám nhận bằng trước cả tôi luôn!" (những người khác phải 5 năm mới chính thức thành bác sĩ, Ngô Thế Huân chỉ cần 4 năm)

Ngô Thế Huân cười, không đáp. Từ Minh Hạo hỏi tiếp: "Cậu... có gặp chị ấy chưa?"

Tay rót rượu của Ngô Thế Huân dừng lại, đột nhiên lại thất vọng: "Chị ấy từ bốn năm trước đã bật vô âm tín, cứ ngỡ chị ấy sẽ liên lạc với tôi nhưng số điện thoại lại thay đổi. Có lẽ lời hứa năm đó chỉ là động viên tinh thần cho tôi."

"Cậu còn yêu chị ấy chứ?"

Ngô Thế Huân bỗng thở dài. Bàn bên kia có một cô gái cùng là thực tập với Ngô Thế Huân đi tới, trên tay cầm theo ly rượu, chen giữa câu chuyện hai người. Nếu nhớ không lầm thì cô ấy tên là Kim Mĩ Lam. Cô gái đó nói: "Chúc mừng cậu, bác sĩ Ngô."

Ngô Thế Huân nhếch mép cười, coi như là đã đáp lại. Kim Mĩ Lam uống hết ly rượu rồi nói tiếp: "Tôi đã đợi đến khi chúng ta nhận bằng rồi mới nói, nhưng bây giờ, sợ rằng không nói sẽ muộn."

Kim Mĩ Lam vòng ra sau lưng Ngô Thế Huân, khom người xuống, miệng đặt sát vào tai anh: "Cậu đợi bác sĩ Lâm lâu rồi, bây giờ thì chọn tôi được chứ?"

Ngô Thế Huân nghiêm mặt, cầm lấy ly rượu uống hết cạn rồi nói: "Sao cô biết chuyện tôi và bác sĩ Lâm?"

"Tôi theo đuổi cậu, vậy chuyện này làm sao lọt khỏi mắt tôi."

"Vậy cô cũng biết rồi đó, cô ấy là bạn gái tôi, và chúng tôi chưa chia tay!"

Kim Mĩ Lam hừ cười: "Thôi đi bạn trẻ, bốn năm qua không gặp, cậu nghĩ chị ấy còn yêu cậu sao? Bác sĩ Lâm nếu không vì cậu thì sẽ không rời khỏi đây, cậu không nghĩ rằng chị ấy nhất định sẽ hận cậu à?"

Ngô Thế Huân nắm chặt ly trong tay, Kim Mĩ Lam đang đặt tay trên vai anh, có thể cảm thấy vai anh đang dần run lên vì dùng sức. Anh gầm lên: "Tâm trạng tôi đang rất tốt, đừng phá hỏng!!!"

Kim Mĩ Lam sợ hãi lùi ra sau, Ngô Thế Huân nhân cơ hội liền đứng lên, khoác áo ra về. Từ Minh Hạo đã tức giận đã mắng rủa Kim Mĩ Lam một tràng.

Trên đường về, Ngô Thế Huân đã không ngừng nhớ lại những câu nói của Từ Minh Hạo: "Cậu gặp chị ấy chưa?", "Cậu còn yêu chị ấy chứ?". Còn có cả Kim Mĩ Lam nữa: "Chị ấy còn yêu cậu sao?", "Chị ấy nhất định sẽ hận cậu."

Anh bỗng nhiên thở dài, Lâm Duẫn Nhi à Lâm Duẫn Nhi, chị quên mất tôi rồi đúng chứ? Chỉ còn mình tôi ôm hi vọng chị quay về thôi đúng không?

Rốt cuộc bốn năm qua, chị đã trốn ở đâu?

Sáng hôm sau, Ngô Thế Huân xuất hiện với vị trí "Bác sĩ khoa tổng hợp" khiến anh không khỏi tự hào. Vốn định nhờ Từ Minh Hạo làm vị trí hộ lí thân cậy cho anh, nhưng lại không nghĩ y tá thông báo rằng: "Đêm qua, thực tập Từ nộp đơn xin hủy bỏ học tập ở đây."

Ngô Thế Huân kinh ngạc, lấy điện thoại ra gọi cho anh, tất nhiên là không ai nhấc máy. Ngô Thế Huân cảm thấy điều kì lạ và bí ẩn, Lâm Duẫn Nhi và Từ Minh Hạo lại đột nhiên mất tích thế này, đánh đòn phủ đầu thật khiến người ta choáng váng mà.

Lát sau điện thoại anh có thông báo đến, là Từ Minh Hạo.

[Xin lỗi vì đã đột ngột xin nghỉ, nhưng cậu đừng lo, tôi tự chăm sóc cho cuộc sống của mình được. Trong thời gian tới, tôi sẽ chẳng xuất hiện ở thành phố X đâu, đừng cố gắng tìm tôi nhé!]

Ngô Thế Huân nhíu mày khó chịu. Tại sao những người anh yêu quý lại thích chơi trốn tìm phiên bản nâng cấp thế này.

____________

1 năm sau...

Kim Đông Anh nhanh chân từ bên ngoài đi vào phòng làm việc Hàn Trí Thành. Giọng gấp gáp: "Bác sĩ Hàn!"

Hàn Trí Thành đang pha cà phê, không quay đầu lại, đáp: "Sao vậy?"

"Chuyện năm năm trước của Lâm Duẫn Nhi đã có một phóng viên biết rõ sự việc hết tất rồi."

Hàn Trí Thành khó tin quay lại, mặt nghi hoặc: "Sao lại thế?"

"Cậu phóng viên đó là bạn trai của một y tá của bệnh viện mình, vừa ra trường cách đây một tuần. Lợi dụng y tá để biết hết sự việc, vì muốn lập công lớn nên đã sẵn sàng dẫn một đoàn phóng viên khác đến trước cửa bệnh viện ta trong chốc lát."

Tình hình nguy cấp, Hàn Trí Thành tông cửa, chạy nhanh đến phòng họp, thông báo với các viện trưởng khác có cuộc họp khẩn cấp.

Hàn Trí Thành đứng nghiêm chỉnh trước mặt các viện trưởng, Ngô Thế Huân cũng ở đây, anh không hiểu sao mình lại bị triệu tập ở đây trong cuộc họp khẩn này.

Hàn Trí Thành để hai tay ra sau lưng, trịnh trọng nói: "Chuyện năm năm trước của Lâm Duẫn Nhi đã có một phóng viên bất ngờ biết được và nhiều phóng viên khác chuẩn bị đổ bộ đến bệnh viện ta."

Phòng họp liền vang lên tiếng xôn xao "Sao lại biết được?", "Không thể nào!"... Ngô Thế Huân thờ thẫn cả người, tay chân lo lắng không biết để đâu.

Hàn Trí Thành hai tay chống xuống bàn, ánh mắt nguy hiểm ngước lên nhìn đâu đó: "Theo tôi nghĩ chúng ta nên để Ngô Thế Huân làm việc ở bệnh viện tỉnh một thời gian. Việc này Ngô Thế Huân không phải gọi là bị đuổi, chỉ là làm việc ở chi nhánh bệnh viện khác."

Các viện trưởng khác đều ngoảnh đầu lại nhìn vào Ngô Thế Huân. Anh toát mồ hôi, nhìn Hàn Trí Thành rồi nói: "Nếu việc đó tốt cho bệnh viện của chúng ta và cả những người khác, thì... tùy bác sĩ Hàn quyết định."

Hàn Trí Thành cười như không cười: "Đừng lo, cậu sẽ được quay lại đây sớm thôi."

Ngô Thế Huân gật đầu, nghe Hàn Trí Thành nói tiếp: "Ở Chiết Giang có một bệnh viện không lớn nhưng đang thiếu bác sĩ, vừa hay anh trai tôi là giám đốc bệnh viện đó. Nếu cậu có thể thì tôi sẽ giới thiệu cậu."

Ngô Thế Huân đứng lên, cúi đầu cảm ơn Hàn Trí Thành: "Vậy thì tốt quá. Việc đó nhờ cậy vào anh."

"Cậu có thể đi nhanh vào tối nay. Sáng mai hẳn là rất sớm sẽ có phóng viên đến rồi."

Ngô Thế Huân cúi đầu lần nữa rồi rời đi. Vào phòng mình nhanh chóng dọn đồ đạc, đặt một vé máy bay đến Chiết Giang trong hôm nay. Cụ thể là tối nay chuyến bay sẽ bắt đầu.

20 giờ 30 phút...

Ngô Thế Huân đứng trước sân bay, đang gọi điện thoại.

"Ồ, dì à?"

"..."

"Bệnh viện có một số chuyện nên con được cử về Chiết Giang công tác một thời gian. Nhà nội ở đó không có ai ở đúng không ạ? Con có thể ở đó tạm đó không? Ra ngoài thuê phòng tốn kém lắm."

"..."

"Con sẽ giữ gìn sức khỏe. Dì chăm sóc sức khỏe mình tốt nhé!"

"..."

"Vâng."

Ngô Thế Huân ngắt máy, đi vào xếp hàng nhận vé rồi lên máy bay.

23 giờ 40 phút...

Ngô Thế Huân mở cửa nhà bà nội. Căn nhà này không quá to nhưng vẫn rất đủ cho anh, thậm chí sau này có kết hôn, vẫn đủ cho hai người ở. Anh phải dọn dẹp lại vài thứ. Hàn Trí Thành thông báo cho anh là tuần sau anh có thể vào làm việc ở bệnh viện Chiết Giang, cho nên trước khi tuần này kết thúc, anh phải hoàn tất việc trang trí lại căn nhà.

Leo lên giường nằm, anh đột nhiên lại cảm thấy nhớ đến Lâm Duẫn Nhi...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net