Chương 1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Sakura và Ino băng qua cổng chính của làng và lên đường đến làng Cát.

Làng Cát của Phong Quốc nằm ở phía tây của làng Lá thuộc Hỏa Quốc. Rời làng Lá là cả một vùng đồng bằng và rừng cây rậm rạp lữ khách phải băng qua để đến được làng Cát phía bên kia.

Nếu Sakura và Ino cố gắng, họ có thể đến nơi sau ba ngày. Nhưng đây không phải là trường hợp khẩn cấp, họ không có ý định di chuyển với tốc độ cao, nên hai cô gái đã nói với người liên lạc của họ ở làng Cát rằng họ dự định đến bốn ngày sau.

Chuyến đi diễn ra suôn sẻ trong tiết trời êm đềm. Mặc đồng phục đặc nhiệm, hai người thiếu nữ trò chuyện trong lúc băng qua vùng đồng bằng với tốc độ thoải mái.

"Chắc chắn có chuyện gì đó đang xảy ra giữa Temari và Shikamaru, phải không?" Ino nói, khi họ đã đi được khoảng hai tiếng.

Sakura nhìn sang người bạn của mình và thấy một nụ cười hớn hở nở trên môi. Mái tóc dài ngang lưng tuyệt đẹp của cô đã được buộc lại. "Chuyện gì?"

"Có thể là họ đang hẹn hò."

"Có thật không?!"

"Ừ. Ý tớ là, họ chắc chắn đang hẹn hò!"

"Cậu khẳng định chắc nịch vậy luôn?"

Họ vừa chạy vừa nói chuyện, song không hề hụt hơi.

"Thật đấy!" Ino tiếp tục. "Ý tớ là, Temari thỉnh thoảng đến làng Lá, phải không? Vì công việc."

"Ừm, chị ấy phụ trách ngoại giao cho làng Cát."

"Nên là tớ đã nhìn thấy họ vào ngày hôm trước. Shikamaru và Temari đang đi dạo cùng nhau!"

"Nào!" Sakura bật cười. "Có gì là lạ đâu. Và hai người họ có thể chỉ đang nói về vấn đề công việc."

Shikamaru cũng giữ một vị trí quan trọng trong làng và thường xuyên tiếp xúc với các nhà ngoại giao từ các vùng đất khác. Sakura đã từng nhìn thấy cậu ấy đi dạo quanh làng cùng Temari nhiều lần.

"Được rồi, cứ cho là vậy đi. Nhưng chỉ là, họ nhìn như thể họ đắm chìm vào nhau lắm ấy. Nó không giống như kiểu họ đang đơn thuần nắm tay nhau hay gì. Có thể là do vẻ mặt của họ và không khí giữa hai người? Khi tớ nhìn thấy họ vào ngày hôm trước, bầu không khí cũng kì quặc như vậy ý. Bình thường tớ sẽ gọi hai cậu ấy, nhưng không hiểu sao tớ đã không chắc là mình có nên hay không. Tớ đã thực sự không biết nên nói gì với hai người họ luôn..."

"Thật sao? Temari và Shikamaru, hử?" Nhưng nếu thành thật mà nói, Sakura không đặc biệt ngạc nhiên với sự kết hợp này.

Hai người đó vốn đã có mối liên hệ nào đó. Họ đã từng là đối thủ của nhau trong kỳ thi tuyển Chunin. Và trong nhiệm vụ giải cứu Sasuke, Temari là người đã xuất hiện để giúp đỡ Shikamaru khi anh chiến đấu với Tayuya. Sau tất cả những sự kiện đó, họ vẫn còn rất nhiều điều kiện để dành thời gian cho nhau, trở thành chiến hữu và đồng minh từ các làng. Việc tình cảm của họ có thể đã chuyển từ tình bạn đơn thuần thành một thứ gì đó sâu sắc hơn sau khi trải qua các nhiệm vụ, công việc, và Đại chiến không có gì là lạ cả.

"Hay là tớ thử hỏi Temari về chuyện này khi chúng ta đến đấy?" Ino cười khúc khích nói.

"Tốt hơn là cậu không nên. Chị ấy sẽ quạt cậu văng ra mé mương với chiếc quạt khổng lồ đó mất."

"Ahaha! Dám lắm!"

Cuộc trò chuyện vui vẻ ấy của họ khiến Sakura cảm thấy thoải mái, nhẹ lòng. "Tớ đoán là mùa xuân đang đến với tất cả mọi người. Nhưng kể cả khi Shikamaru có đang quen Temari, thì Choji ít nhất vẫn quan tâm đến việc ăn uống hơn là tình yêu, đúng không?" Sakura hỏi.

"Không, không, không hề luôn á!" Ino cảm thán, gương mặt như muốn nói cô đang sắp bật mí với Sakura về một điều thầm kín nhất. " Là Karui từ làng Mây!"

"Không phải chứ!!!" Điều này thật bất ngờ. "Cái– nói sao đây nhỉ – cái chị gái dữ tợn đó á?"

"Yup. Gần đây thôi, đúng không ta? Choji bịa ra đủ thứ lý do để đến làng Mây, nên tớ đã thấy chuyện này có gì mờ ám rồi. Sau đấy tớ đã vặn hỏi cậu ấy cho ra nhẽ. Và sau đó cậu ấy cứ lẩm bẩm rằng cậu ấy có kế hoạch ăn tối với Karui đấy. Kiểu sớm muộn gì thì lửa gần rơm lâu ngày cũng bén thôi." Ino gật đầu đồng ý với chính mình.

"Tớ đoán vậy." Sakura cũng gật đầu. Một ý nghĩ chợt ập đến trong cô. "Mà này, còn cậu thì sao, Ino? Chuyện tình cảm của cậu có gì mới mẻ gần đây không?"

Khi còn nhỏ, Sakura và Ino là đối thủ không đội trời chung trong tình yêu vì cả hai đều để ý đến Sasuke. Nhưng khi lớn lên, có vẻ như Ino đã từ bỏ cuộc ganh đua đó. Và Sakura muốn biết người mà Ino đang phải lòng bây giờ là ai, hoặc ít nhất là cô ấy có đang để ý đến ai không.

"Ừ thì..., cũng có á." Ino xấu hổ đáp.

"Cái gì? Cậu có bạn trai?"

"Không. Không phải bạn trai. Nhưng tớ có một người mà tớ nghĩ sẽ rất tuyệt khi ở bên."

"Trời!" Trong vô thức, Sakura lại gần Ino hơn. "Tớ không biết luôn đó. Vậy, là ai? Nói cho tớ biết đi!"

"Này, cậu biết hơi bị nhiều rồi đấy chị hai."

"Nhưng mà tớ tò mò quá đi mất! Gợi ý xíu đi. Một xíu thôi cũng được."

"Một gợi ý?" Ino nghĩ một lúc rồi má đỏ bừng nói: "Người đó giỏi vẽ."

"Nào, đó không phải là một gợi ý, mà là một câu trả lời!" Sakura vặn lại. "Hà, ra là vậy. Sai đúng không?"

"Nhưng cậu không thấy ngạc nhiên gì luôn?"

"Tớ đoán vậy."

Ino ngay từ đầu đã thể hiện sự quan tâm đến Sai, khi cậu ấy mới thay thế Sasuke trong Đội Bảy. Cô ấy đã bảo rằng anh rất ngầu và trông khá giống Sasuke.

"Lúc đầu, nó kiểu như là, à, thì, tớ đoán là cậu ấy rất nóng bỏng, nhưng sau đó... Tớ không biết nữa, những cảm giác này... Bây giờ thì tớ hoàn toàn bị lôi cuốn– Chờ đã, cái gì?! Tớ sao lại đang nói những điều xấu hổ này chứ! Aah! Eeep!"

"Bình tĩnh, thả lỏng." Sakura xoa dịu Ino. "Vậy, sau đó cậu đã nói với cậu ấy chưa?"

"Đó, ừm, thật ra là chưa ..." Giọng Ino trầm hơn, một phản ứng mà Sakura không ngờ tới. Cô ấy tương đối thu hút người khác giới và luôn hành động dứt khoát theo suy nghĩ của cô ấy. Nhưng mọi thứ lần này hoàn toàn khác.

"Tớ không thể quyết định ... hoa oải hương hay hoa thù du," Ino nói.

"Hoa oải hương hay hoa thù du?"

"Ừ. Theo ngôn ngữ của các loài hoa, oải hương có nghĩa là 'Tôi đang đợi bạn', còn thù du là 'Hãy chấp nhận cảm xúc của tôi.' Tớ có thể chuẩn bị tâm lý để Sai có thể tiếp nhận và chờ đợi cậu ấy, hoặc tớ có thể đến và thổ lộ rằng tớ thích cậu ấy. Tớ đang cố gắng quyết định xem cái nào tốt hơn."

"Thật ra –" Sau khi nghe cô gái bán hoa này giải thích, "– tớ nghĩ... Cậu là loại người giống với hoa thù du hơn," Sakura nhận xét, theo ngôn ngữ của các loài hoa.

Ino gật đầu. "Đúng không? Giống kiểu, về tính cách của tớ ý. Aah, tớ không thể quyết định được." Cô đặt một tay lên đôi lông mày đang nhíu lại của mình, một cử chỉ mà Sakura cảm thấy thật đáng yêu.

Nếu là mình, Sakura chợt nghĩ. Có lẽ là hoa oải hương? Nghe có vẻ đúng...

Ngay cả khi cô ấy cố gắng nói với cậu ấy hãy chấp nhận tình cảm của cô, Sasuke vẫn ở ngoài kia, trên hành trình đi chu du. Tất cả những gì cô ấy có thể làm là chờ đợi.

Nhưng, cô nghĩ. Mình phải đợi trong bao lâu...?

-

Một người thanh niên khoác áo du hành, bên mình đeo một thanh kiếm, đang đứng mặt đối mặt với một người đàn ông mặc vest đen với ánh mắt sắc lạnh. Phía sau người đàn ông ấy là hàng chục tên thủ hạ của ông ta, còn cậu thanh niên lại đơn phương độc mã.

Vô số lều trại đã được dựng gần đó. Một nơi ẩn náu, được bao quanh bởi núi đá và cát. Những chiếc lều đều có màu tiệp với cát nên khó có thể bị phát hiện ra từ trên cao.

"Cậu có thành thật? Rằng cậu sẽ tham gia với chúng ta và thực hiện hành động khủng bố ở làng Lá?" người đàn ông mặc vest hỏi.

Người thanh niên mặc áo khoác gật đầu. "Đúng vậy. Đừng bắt tôi phải nói thêm lần thứ hai."

"Điều này không hề giống với những tin đồn ta đã nghe. Chẳng phải cậu đã từ bỏ nỗi căm thù và thực sự chiến đấu bảo vệ nó sao?"

"Con người thay đổi," cậu thanh niên nói, giọng lạnh như băng. "Lòng căm thù của tôi không biến mất. Tôi đã thử từ bỏ nó ở đó, nhưng tôi đã sai. Tôi định hành động một lần nữa để nghiền nát nơi đó."

Người đàn ông mặc vest nhìn anh chằm chằm.

Hôm nay là lần thứ hai họ gặp nhau. Lần đầu tiên họ đã nhanh chóng đuổi anh ta đi. Câu chuyện mà anh ta đã kể cho họ nghe đơn giản là quá đáng nghi. Nhưng cậu thanh niên đã không từ bỏ; anh ấy đã đến gặp họ một lần nữa.

"Tại sao cậu muốn tham gia với chúng tôi? Hãy nêu lý do của cậu," người đàn ông mặc vest yêu cầu.

"Tôi đã nghe tin đồn về ông," chàng trai nói, trên khuôn mặt không có chút biểu lộ. "Rằng ông là cựu nhẫn giả của làng Cát. Rằng ông thuộc nhóm bậc thầy. Rằng ông là một nhà lãnh đạo, đặc biệt thuần thục Phong độn. Tôi tin tưởng vào sức mạnh đó."

"Điều đó không trả lời chính xác câu hỏi. Cậu có biết chúng tôi là loại tổ chức gì không?"

"Tôi biết. Các người là một nhóm khủng bố gồm những bạt nhẫn từ làng Cát, những người không hài lòng với cơ cấu hiện tại của làng Cát." Cách nói chuyện của người thanh niên hàm chứa một sự khinh thường, và người đàn ông mặc vest tỏ ra không hài lòng.

"Đúng vậy. Chúng tôi muốn cải tổ cấu trúc hiện tại của làng Cát. Và thực tế là chúng tôi đang tìm kiếm những ninja mạnh mẽ nhất. Nhưng chúng tôi không có thù oán gì với Konoha. Tại sao chúng tôi nên tham gia với cậu và tấn công họ?"

"Quyền lực của tôi sẽ là một lợi thế cho tổ chức của ông. Với nó, ông sẽ không gặp khó khăn gì khi tổ chức một cuộc đảo chính ở làng Cát. Và đổi lại, ông cần giúp tôi hạ gục làng Lá. Một khi làng Lá đã bị tiêu diệt, tôi sẽ hỗ trợ ông vụ khủng bố ở làng Cát."

Người đàn ông mặc vest khịt mũi và lắc đầu. "Chúng tôi cần giúp cậu, và rồi cậu sẽ cho chúng tôi sự hỗ trợ của cậu. Ta nghĩ cậu đang có nhầm lẫn ở đây. Cậu là ai mà có thể nói chuyện với ta bằng cái giọng điệu đấy?"

"Bởi vì tôi rõ ràng là ở trên ông. Nghe này. Ông mới là người nên biết điều ở đây. Tôi không biến ông thành đồng đội của tôi – ông là cấp dưới của tôi. Điều đó cũng phù hợp với ông hơn đấy, cho nên là cứ như vậy đi."

Người đàn ông mặc vest nhắm mắt – một cái chớp mắt có chủ ý để làm dịu cơn giận của ông ta. Ông ta mở mắt và nói, "Chúng ta đang gặp chút vấn đề về giao tiếp tại đây. Thôi cậu không cần nói nữa. Chỉ cần ra khỏi đây đã."

"Tôi hiểu rồi. Vậy thì tôi sẽ khuất khỏi mắt ông. Nhưng..." Anh nheo mắt. "Bây giờ ông đã biết về kế hoạch tiêu diệt làng Lá của tôi."

Người đàn ông mặc vest ngay lập tức dùng hai tay kết ấn.

Phong độn: Trảm phong đao! (Fuuton: Kazekiri no Jutsu)

Ngọn gió như lao thẳng xuống đối thủ của ông và cắt đứt tứ chi khỏi cơ thể anh ta.

"Phản ứng tốt lắm."

Giọng nói vừa truyền đến tai, người đàn ông mặc vest chợt nhận ra cơ thể của chính mình đã bị một thanh kiếm đâm xuyên từ phía sau. Tưởng chừng như anh ta đã trúng đòn Phong độn của ông, nhưng đó chỉ đơn thuần là ảo ảnh.

"Ư!" Máu trào ra từ miệng ông và ông thốt lên đầy đau đớn. Ninja bỗng xông vào từ mọi hướng.

"Không được động thủ!"

Ninja xông vào đeo mặt nạ của Anbu làng Cát.

Cảm giác bị đâm xuyên qua bụng của ông ta biến mất, và người đàn ông mặc áo vest đổ nhào. Với trường nhìn nằm ngang, ông nhìn người thanh niên mặc áo choàng nhảy cách họ một khoảng rất xa.

"Hắn ta đang bỏ chạy!" Ai đó trong Anbu hét lên.

Những tiếng gầm giận dữ và âm thanh va chạm của các nhẫn cụ vang lên — Anbu đang chiến đấu.

Giữa cơn bão cát, tầm nhìn của người đàn ông mặc vest trở nên tối tăm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sakura