Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy tôi chỉ cần để ý những người này?" Người cung cấp thông tin hỏi, cầm tờ giấy mà Sai đã đưa cho anh ta. Chiếc đầu cạo trọc và lông mày của anh ta khiến người ta khó có thể đoán chính xác anh ta bao nhiêu tuổi. Sai cũng không thể nào đoán được tuổi tác của anh ta.

Họ đang ở trong khu rừng ngay bên ngoài ngôi làng, ánh nắng xuyên qua những tán cây nhảy múa lấp lánh trên mặt đất.

"Đúng vậy." Sai gật đầu.

Tử thể — đây đều là những tên khét tiếng. Việc tìm được bọn chúng là hoàn toàn bất khả thi", người đưa tin nói. Lời nói của anh ta ẩn hiện trong tiếng nước chảy ở con suối gần đó.

"Những tên này là những người tôi muốn anh tìm. Điều tra xem họ có đang có kế hoạch gì không. Tôi muốn bất kỳ thông tin vụn vặt nào mà anh đào được, dù tầm thường đến đâu."

"Hiểu."

"Anh đã nhớ tên của họ?"

Người cung cấp thông tin gật đầu, Sai kết ấn bằng một tay, và các ký tự trên tờ giấy mà người cung cấp thông tin cầm trên tay biến mất, biến mất vào không trung. Chúng được viết bằng loại mực đặc biệt của riêng Sai.

"Chờ đã, tại sao lại là những người này?"

"Anh không cần biết điều đó."

"Chuyện này có liên quan gì đến việc ngài cố vấn Homura bị tấn công?"

Sai nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người cung cấp thông tin và mỉm cười nhẹ nhàng. "Huh, vậy là anh cũng đã biết về chuyện đó."

"Đó là cần câu cơm của tôi. Vì vậy, cậu nghi ngờ một trong những kẻ này đã đứng sau vụ việc?"

"Tôi khá chắc rằng tôi đã nói rằng anh không cần biết." Sai nhìn người kia một ánh nhìn sắc lẹm.

"Thứ lỗi cho tôi." Người cung cấp thông tin có vẻ giật mình. "Tôi nhớ rồi. Dù sao, với những đối tượng nguy hiểm như thế này, có thể mất một thời gian để lùng ra họ" anh nói trước khi rời đi.

Sai cũng rời khu rừng và lên đường trở về làng.

Cậu đã cài người cung cấp thông tin thân cận của mình để giải quyết vụ việc, nhưng cậu có cảm giác người người ấy sẽ trở về tay không. Anh ta có thể mang lại cho anh ta một vài điều về ba tên tội phạm này, nhưng bất cứ thông tin nào anh ta mang đến, rất có thể nó sẽ không liên quan đến các cuộc tấn công gần đây. Nhưng cậu cứ phải điều người để đề phòng trước.

Một daimyo đang hồi phục sức khỏe và một cố vấn quan sát đã bị tấn công. Kakashi nói rằng anh không nghĩ đó là một vụ tấn công đơn giản, và Sai cũng đồng ý.

Ngày Kakashi ra lệnh cho cuộc điều tra bí mật này, Sai đã đến phòng họp Anbu và kiểm tra cả hai sự việc.

Vị daimyo dưới sự bảo vệ đắc lực của Anbu, cả khi ông đi trên kiệu lẫn sau khi đến suối nước nóng. Một thanh kunai đã nhắm vào một khe hở nhỏ trong khu bảo vệ đó và suýt trúng daimyo trong suối nước nóng. Anh không thể bỏ qua tầm quan trọng của thanh kunai độc nhất này. Nếu nó được gắn với một bùa , thiệt hại có thể rất lớn.

Khi ngài ấy bị tấn công, cố vấn Homura cũng có hai shinobi túc trực – mặc dù họ không phải là Anbu – khi cậu quan sát. Những kẻ tấn công ngài ấy gồm ba người đàn ông đeo mặt nạ. Một trong số họ đã chém Homura bằng một thanh kiếm ninja, dẫn đến một vết thương không quá sâu trên cánh tay của ngài cố vấn. Bộ ba đã nhanh chóng chạy trốn, và các lính canh đã đuổi theo nhưng không bắt được hoặc không biết họ là ai. Các lính canh cho biết những kẻ xấu đang chạy trốn đã được khoác lên mình một lớp chakra màu tím nhạt.

Việc họ trốn tránh được lực lượng an ninh đang truy đuổi, và cố gắng làm bị thương một cựu chiến binh già như Homura – tuy hơi nhẹ – những kẻ này là những ninja mạnh mẽ và nguy hiểm. Mục tiêu và phạm vi của kẻ thù không rõ ràng, nhưng Sai mừng thầm rằng với tư cách là một shinobi, cậu thấy rằng mình đang chống lại một kẻ thù đáng giá.

Và nếu những ninja mạnh mẽ đang nhuốm đỏ bàn tay của họ bằng hoạt động tội phạm, thì đôi mắt của anh ta sẽ tự nhiên hướng về những tên tội phạm bị truy nã gắt gao nhất trong Danh sách truy nã. Đó là lý do tại sao Sai quyết định liên lạc với người cung cấp thông tin và yêu cầu anh ta truy lùng những người cấp cao nhất trong đó. Theo lẽ thường tình, cậu không thể để người cung cấp thông tin theo dõi từng tên tội phạm đó, vì vậy cậu phải loại trừ những kẻ mà cậu có thể chắc chắn không liên quan gì đến các cuộc tấn công này.

Anbu rất có thể cũng đã điều tra ít nhất ở mức độ này. Tuy nhiên Kakashi lại ra cho cậu lệnh bí mật để tiến hành một cuộc điều tra riêng biệt, Sai chắc chắn rằng Kakashi có linh cảm rằng một người nào đó bí ẩn hơn nhiều đang đứng sau vụ việc.

Sai cân nhắc bước đi tiếp theo của mình.

Anh ta có thể đi đến suối nước nóng và bãi tập kết nơi các cuộc tấn công đã diễn ra, hoặc anh ta có thể xem lại Danh sách truy nã. Bất thình lình, cậu cảm thấy có một sự hiện diện của ai đó phía sau mình và cậu dừng lại.

Cậu đã ở cách khu rừng khá xa, đã ở trong một khu phố của thị trấn, nhưng nó không phải là một khu vực vắng vẻ của ngôi làng. Bức tường bê tông phía sau nhà máy chạy dọc theo con đường. Không có ai khác trên đường. Kẻ thù có thể đã ẩn giấu chakra của họ và đợi cho đến khi cậu đi xa đến mức này trước khi bọn chúng lộ diện.

Cuộc chiến diễn ra nhanh chóng.

Một chiếc shuriken bay về phía cậu từ phía sau. Cậu hất nó sang một bên và quay xung quanh để xem cậu đang đối đầu với bao nhiêu kẻ địch.

Hai người, cách đó khoảng hai mươi mét, đeo mặt nạ đen. Có lẽ là những tên côn đồ đeo mặt nạ — những kẻ đã tấn công Ngài cố vấn. Cậu không biết liệu có những người khác vẫn đang ẩn nấp hay không.

Sau đó tiếp tục là một màn tấn công.

Một kẻ ném một thanh kunai. Kẻ còn lại di chuyển cùng lúc cùng với một thanh kunai lăm lăm trong tay. Có thể thấy rõ, hắn dự định tấn công Sai khi cậu đang mất cảnh giác sau khi né được thanh kunai đang bay tới. Sự phối hợp của bọn chúng thật hoàn hảo.

Sai né thanh kunai và lùi về phía sau để tránh đòn tấn công của gã đàn ông kia đang áp sát mình. Trong không trung, anh ấy rút cuộn giấy và bút lông của mình ra.

Siêu nhẫn thú pháp ngụy họa!

Hai con hổ được phác thảo bằng mực đen của cậu sống dậy và lao về phía kẻ thù của cậu.

Kết thúc đi nào, cậu nghĩ, nhưng hy vọng của Sai đã bị dập tắt.

Một thanh kunai xuyên qua đầu của một con hổ đang tấn công hung dữ, biến nó thành một tia mực đen, trong khi mục tiêu của con hổ đã khéo léo né tránh hàm của con quái vật, nhảy lên lưng con còn lại, cắm một thanh kunai vào cổ họng và khiến nó trở lại là mực.

Sai thở hổn hển. Bọn chúng mạnh hơn cậu nghĩ.

Sau khi đánh bại những con hổ của cậu, kẻ thù lại lao vào Sai mà không cần phải thủ bất kỳ tư thế phòng bị nào. Một tên trong số bọn chúng tung kunai và shuriken, và khi Sai né được chúng, tên còn lại lập tức lao vào cậu ta.

Đó là một lối tấn công phối hợp đơn giản, nhưng vì chúng đến quá dồn dập nên Sai thậm chí không thể tìm ra được sơ hở để phản công.

Sai ném một quả bom khói xuống đất. Khói bốc ra kèm theo tiếng nổ. Cậu vội vã bước ra khỏi làn khói và bắt đầu vẽ một bức tranh mới trên cuộn giấy của mình.

Khi khói dần tan đi, kẻ thù đã chuẩn bị sẵn kunai và chuẩn bị tinh thần cho đòn tấn công của bọn chúng.

Những con hổ đầu tiên mà Sai vẽ ra lao về phía kẻ thù. Những con hổ này nhỏ hơn hai con trước kia. Nhưng cậu đã tăng số lượng của chúng lên thành sáu con.

Một số con hổ chạy dưới thấp, những con còn lại nhảy lên không trung; sự chuyển động không thể đoán trước được khiến kẻ thù bối rối.

Bây giờ đã có nhiều hổ hơn, các đối thủ của cậu dường như mất thế chủ động.

Được rồi! Kunai trong tay, Sai bay vào trận chiến. Đầu tiên, tên này ...

Cậu lập tức nhắm vào kẻ có vị trí gần với cậu hơn cùng thanh kunai của mình.

Nhưng ngay sau đó, chakra của kẻ thù của Sai tăng gấp đôi, phồng lên như một ngọn lửa bất ngờ bao bọc toàn bộ cơ thể anh ta như một chiếc áo choàng. Sự bùng nổ của chakra biến hai con hổ thành mực chỉ với một chút lực.

Sai trợn mắt.

Hai tên này không chỉ là những ninja khá giỏi. Với lượng chakra trước mắt cậu, chúng rất có thể ở đẳng cấp Thượng nhẫn (Jonin). Nhưng điều khiến anh ngạc nhiên hơn cả sự bùng nổ chakra đột ngột là những chiếc áo choàng chakra bao phủ cơ thể họ.

Đó là ... một cái đuôi?

Chiếc áo choàng chakra màu tím nhạt đã mọc ra một cái đuôi dài khoảng ba mươi xăng ti mét.

Nhưng đó chỉ là quan sát như anh ta vô thức thực hiện.

Vượt qua sự tấn công của những con hổ, một trong hai tên ninja đã thu hẹp khoảng cách giữa hắn ta và Sai. Trước khi Sai có cơ hội chớp mắt, hắn bắt đầu một vài màn giao tranh thể thuật cự li gần. Hắn ta tấn công đối phương với những cú đấm, đá và kunai của mình.

Kẻ thù kia đột ngột cúi xuống và xoạc chân. Nhận lấy cú đá quét, Sai ngã nhào xuống đất.

Kẻ thù ở trên đầu cậu ngay lập tức, ghim thanh kunai của hắn xuống. Không thể né tránh, Sai nhìn mũi nhọn đâm vào ngực mình. Ngay lập tức, cơ thể cậu biến thành mực.

Sau khi sử dụng thế thân mực của mình như một con tốt, Sai thật sự xuất hiện và lao vào một cuộc phản công. Anh ta nhảy qua không trung để tung một cú đá rắn vào lưng kẻ thù vẫn còn đang ngơ ngác trước sự biến mất đột ngột của bản sao của mình.

Một đòn hoàn hảo. Đối phương bay đi, ngã nhào xuống đất cách đó vài mét. Sau đó hắn liền đứng dậy, nhưng không di chuyển để phản công. Thay vào đó, hắn ta lùi lại phía sau và bắt đầu bỏ chạy. Sự gia tăng chakra đã giúp hắn tẩu thoát nhanh hơn.

Đuổi theo hắn ta, hoặc ... mắt Sai hướng đến đối thủ còn lại.

Rõ ràng, bị bỏ lại một mình để đối đầu với bốn con hổ không phải là một chuyện dễ dàng. Đối phương đã hạ hai trong số những con thú mực, nhưng hai con còn lại đã ghim chặt hắn xuống đất. Chiếc áo choàng chakra đã biến mất.

Sai từ bỏ người đàn ông đang chạy trốn và bước đến chỗ kẻ đang bị ghim chặt dưới đất.

Bị ghim áp sấp, người đàn ông quay mặt sang một bên và rên lên một tiếng đau đớn. Bên dưới chiếc mặt nạ, Sai có thể nhìn thấy những đôi mắt đang trừng trừng nhìn cậu. Nhưng đôi mắt ấy cũng ẩn chứa chút sợ hãi.

"Ngươi là ai?" Sai hỏi.

Hắn hé nửa lời.

"Nếu ngươi trả lời thành thật, ta sẽ cân nhắc điều đó khi quyết định sẽ làm gì với ngươi sau cuộc điều tra"- Sai nhử, nhưng đấy chỉ là bẫy.

"T-thật ...?" người đàn ông khàn giọng nói. Ngay sau đó là một tiếng kêu kỳ lạ "Ối!" và đôi mắt của hắn trợn trừng.

Toàn bộ cơ thể của người này nhanh chóng bị co giật, mạnh đến mức gần như thoát khỏi những con hổ đang đè anh ta xuống.

"Chuyện gì vậy?!" Sai thu hồi những con hổ lại thành mực và cúi xuống bên cạnh người đàn ông.

Hơi thở của anh trở nên thoi thóp và cạn dần. Anh ta đang cố nói điều gì đó, nhưng giọng nói của anh ta yếu dần; nó chỉ đơn giản là một âm thanh khọt khẹt trong cổ họng anh ta.

"Này!" Cậu đưa tay ra để chạm vào người đàn ông và hiểu được sự nguy hiểm. Trên gáy của người đàn ông hiện lên một hoa văn giống như các ký tự tiếng Phạn.

Chết tiệt, người này ...

Sai lùi lại phía sau như thể bị một gã khổng lồ vô hình xô ngã khi cơ thể người đàn ông nổ tung, máu và xương thịt văng tung tóe.

Sai khẽ thở phào ở nơi hạ cánh.

Không có gì lạ khi một ninja đã gục ngã dưới tay kẻ thù tự kết liễu mạng sống của mình để tránh bị kẻ thù đánh cắp thông tin của họ thông qua tra tấn hoặc Nhãn thuật. Cũng có một số người sợ chết bị phanh thây và họ chọn chết trong một vụ nổ.

Tất nhiên, Sai nghĩ, có vẻ như đây sẽ không phải là một vụ việc dễ xơi rồi.

-

Khi họ đến Sunagakure, Sasuke đã đứng ở đó – ngay tại lối vào làng, trong chiếc khăn xếp và áo choàng, đợi cô.

Trùng hợp vậy sao?

Hoặc có thể đây không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, mà tiếng gọi tâm tư của Sakura đã mang lại cho cô cuộc hội ngộ bất ngờ không ngoài dự tính.

"Sasuke-kun!"

Sakura chạy đến chỗ cậu. Trong một khoảnh khắc, cô lo lắng nhận ra sự hiện diện Ino không có ở đó, nhưng niềm vui khi được gặp lại cậu ấy đã lấn át khiến cô nhanh chóng quên đi tất cả.

"Cậu thế nào?" cậu ấy hỏi.

"Tốt! Còn cậu? Cánh tay của cậu thế nào rồi?"

"Không có gì phải lo lắng. Tôi đã quen dần rồi. Nó hoạt động khá tốt." Sasuke di chuyển cánh tay giả làm từ tế bào của Hashirama cho cô xem.

"Hãy báo cho tớ nếu cậu cảm thấy bất cứ điều gì bất thường nhé? Tớ sẽ kiểm tra giúp cậu."

"Ừ, cảm ơn," cậu ấy nói và vỗ nhẹ vào đầu cô. Chỉ riêng động tác đó thôi đã khiến cô hạnh phúc đến mức gần như ngừng thở. Cô lại tự hỏi Ino đang ở đâu mất rồi. Rốt cuộc, Sasuke cuối cùng cũng ở đây với họ.

"Có vẻ như cậu đang làm việc thực sự rất chăm chỉ, phải không, Sakura? Cậu làm tất cả những điều này để chăm sóc tâm lý của bọn trẻ."

"Tớ ngạc nhiên đấy, Sasuke, cậu biết những việc tớ đang làm sao?"

"Ừ, thì, dù sao thì chúng ta cũng là bạn học. Tôi chỉ thắc mắc không biết cậu đã làm gì trong khi tôi đi khỏi làng. Thực ra." Anh ấy dừng lại một lúc. "Không chỉ vì chúng ta là bạn học, tôi còn có một lý do khác."

"Gì cơ?"

Cậu nhìn cô. Khi đôi mắt họ chạm nhau, ánh mắt anh như khóa chặt lấy ánh nhìn của cô.

"Sakura," Sasuke nói.

Sakura giữ bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên.

Mình không còn là đứa trẻ nữa. Mình không cần phải mong đợi nữa. Mình đã đợi giây phút này từ rất lâu rồi ...

"Sakura."

"Sasuke-kun..."

Cô cảm thấy một làn gió nhẹ mơn man trên má mình. Thật lạ. Không thể nào là gió. Nếu gió thổi, thì cát xung quanh họ sẽ phải chuyển động, nhưng nó không hề di chuyển. Và Sakura vẫn cảm thấy cơn gió lướt nhẹ này.

Cô sớm hiểu ra nguyên nhân của cảm giác kỳ lạ này. Tâm trí Sakura đang cố gắng kéo mình trở lại thực tế từ cơn mơ này.

Buổi hội ngộ với Sasuke ở lối vào Sunagakure là một giấc mơ; Sakura thực sự đang nghỉ ngơi ở trong rừng, họ vẫn chưa đến được làng Cát. Và gió đang vuốt ve má cô khi cô ngủ.

Ở ranh giới giữa mơ và thực, Sakura hoảng sợ.

Mình không muốn thức dậy. Mình muốn ở lại với Sasuke-kun. Mình muốn nghe cậu ấy sẽ nói gì tiếp theo. Sasuke-kun ...

Sakura mở mắt.

Màn đêm bao trùm. Cô đang ở trong rừng. Nhờ ánh sáng của mặt trăng, mọi thứ không bị bao trùm hoàn toàn bởi bóng tối. Ino đang ngủ gần đó. Hôm nay là ngày thứ ba kể từ ngày họ rời khỏi làng Lá. Chỉ còn một chút nữa là đến Sunagakure sau khi họ vượt qua khu rừng này, và vì mặt trời lặn nên họ quyết định nghỉ ngơi.

Khi vào rừng vào buổi chiều tà, họ làm một bữa ăn đơn giản theo khẩu phần của mình, và nhanh chóng quyết định nghỉ ngơi một lúc. Nếu họ ở trong vùng chiến sự, họ sẽ thay phiên nhau chợp mắt để đề phòng, nhưng bây giờ họ chỉ đặt các thẻ rào xung quanh để phát hiện bất kỳ kẻ thù nào. May mắn thay, không thẻ nào phát nổ dù chỉ một lần trong suốt cuộc hành trình của họ.

Trong đầu cô văng vẳng dư âm của giấc mơ vừa rồi.

Việc Sasuke xuất hiện trong giấc mơ khiến cô vừa vui vừa buồn. Nỗi buồn có phần dâng trào hơn khi nó bắt đầu khiến cô cảm nhận được sự thiếu vắng bóng hình cậu rõ nét hơn khi cô tỉnh dậy.

Một tiếng thở dài nhẹ nhàng.

Một giấc mơ sao, cô nghĩ. Có lẽ mình hơi lo lắng một chút.

Xuyên suốt cuộc hành trình, Ino đã kể cho cô ấy nghe về Shikamaru và Temari. Về Choji và Karui. Và về việc bản thân Ino thích Sai bây giờ như thế nào.

Tình yêu nảy mầm và đâm chồi xung quanh cô.

Sakura biết thật vô nghĩa khi nghĩ điều đó sớm hay muộn xảy ra cho bất kỳ ai. Tìm kiếm tình yêu không phải là một cuộc thi giành lấy tất cả.

Nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy bức bối giống như hoảng sợ.

Hy vọng rằng giấc mơ đó sẽ thành hiện thực, Sakura nghĩ thầm. Giấc mơ mà mình vừa mơ sẽ trở thành sự thật, và Sasuke sẽ ở đó khi chúng mình đến Sunagakure vào ngày mai hay mốt.

"Hoặc là không," cô thì thầm thành tiếng và cười nhẹ.

Tiếng thở dài của cô bị gió cuốn đi.

Ngày hôm sau, Sakura và Ino đến Sunagakure đúng theo lịch trình.

Tiếp đón họ là các thành viên cấp cao của đội y tế Sunagakure.

"Chắc hai người mệt lắm." – Một người đàn ông lớn tuổi với bộ râu nói. "Sau khi các cô nghỉ ngơi một chút, chúng tôi rất nóng lòng đến dự buổi trình bày của các cô sớm, nếu có thể."

"Không sao đâu ạ. Chúng tôi cũng rất mong được trình bày dự án này đến quý vị" Sakura đáp, và người đàn ông để râu dẫn họ đến bệnh viện của làng.

Hai người họ được dẫn đến vào một phòng lớn. Sau khi được nghỉ ngơi một chút, những người tham dự cuộc họp, có vẻ là nhân viên y tế, bắt đầu tiến vào.

Sakura bắt đầu trình bày với khoảng hai mươi người dự họp ở đó về trung tâm trị liệu dành cho trẻ em ở làng Lá, những điểm có vấn đề trong quá trình thành lập và kết quả hiện tại.

Dù đã làm bao nhiêu lần, cô vẫn chưa thể quen với việc nói trước một nhóm đông người, nhưng nhờ Ino thỉnh thoảng hỗ trợ cung cấp thêm một số thông tin, buổi họp diễn ra rất suôn sẻ.

Khi cô hoàn thành cũng là lúc cả hội đồng cùng nhau trao đổi, đưa ra ý kiến. Do sự khác biệt về văn hóa làng và hệ thống hành chính, Sunagakure không thể đơn giản áp dụng các phương pháp của Konoha vào tình hình họ vốn có, nhưng các ninja cấp cao nhận xét rằng nếu họ thực hiện một số điều chỉnh trước khi giới thiệu hệ thống này, họ dự kiến rằng cùng sẽ thấy được kết quả khả quan đáng kể cho làng Cát .

Toàn bộ cuộc họp, bao gồm cả việc trao đổi ý kiến, kết thúc trong khoảng hai giờ.

Sau khi những người tham dự rời đi, người đàn ông để râu đã chỉ cho họ vào phòng ban đầu tiến lại gần.

"Thứ lỗi vì đã yêu cầu các bạn điều này khi tôi biết rằng các bạn chắc hẳn cũng đã mệt rồi, nhưng tôi có thể mời các bạn đến diện kiến Ngài Kazekage được không? Ngài ấy nói rằng ngài cần nói chuyện với các bạn. Quý cô Temari cũng đang ở cùng ngài ấy."

"Chắc chắn, chúng tôi sẵn lòng."

"Dù sao cũng đến đây rồi mà không bọn họ!" Ino cười nói.

"Vậy thì, mời đi lối này." Người đàn ông có râu đứng dậy và bắt đầu bước đi. Biểu cảm của ông ấy trở nên nghiêm trọng, điều này khiến Sakura tò mò.

Họ rời bệnh viện và đi về phía trung tâm của ngôi làng cho đến khi họ bắt gặp một tòa nhà hình cầu, ký tự "Phong" được khắc trên một bức tường.

Sakura và Ino đã được dẫn vào bên trong. Gaara ngồi sau một chiếc bàn tròn giữa căn phòng to lớn. Temari đứng bên cạnh anh.

"Tôi diện kiến ngài nhẫn giả của làng Lá," người đàn ông để râu nói, và trước cái gật đầu của Gaara, ông ta cúi đầu và rời khỏi phòng.

"Sakura, Ino, cảm ơn vì hai người" Gaara nói.

"Gaara, Temari, hai người khỏe chứ?" Sakura hỏi.

"Rất tốt." Gaara gật đầu.

Temari chỉ đáp: "Tốt."

Cả hai người đều có vẻ không vui. Gaara về cơ bản luôn mang bộ mặt không cảm xúc của mình, nhưng vẻ mặt của cậu ấy ngày hôm đó có chút nghiêm trọng.

"Urn ... có chuyện gì xảy ra?" Ino hỏi.

Sau khi trao đổi ánh mắt với Temari, Gaara quay lại Ino và Sakura. "Uchiha Sasuke đã ở trong làng."

-



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sakura
Ẩn QC