Chương 1: Đêm Dài Của Sự Thối Nát.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong cái gió lạnh lẽo của đêm, Lucian đứng trên đỉnh một ngọn đồi, nhìn xuống thung lũng mà mình đã từng gọi là nhà. Ánh trăng mờ nhạt chiếu sáng cảnh vật u ám dưới đáy thung lũng, những cánh rừng cây đen kịt như tấm áo tang và những ngọn núi xa xa như những tháp ma quái. Trong đêm, bóng tối dường như nhấn chìm mọi thứ vào sự u ám không lối thoát.

Tôi là Lucian Blackthorn, một chiến binh từng huyền thoại trong câu chuyện của những kẻ trẻ tuổi, nhưng giờ đây, tôi chỉ là một bóng đen mơ hồ trong cơn ác mộng của thế giới này. Elarion, đại lục mà từng được mệnh danh là ngôi nhà của những vương triều vĩ đại, giờ đây trở nên nhuốm máu và thối rữa.

Trên thế giới này, có một sức mạnh tối tăm và đáng sợ được gọi là Abyss. Không phải là một con người, không phải là một thực thể cụ thể, Abyss là một sự tồn tại vô hình nhưng lan rộng và đáng sợ không kém. Nó là nguồn gốc của mọi sự ác, một vực sâu đen tối không đáy mà từ đó, những quái vật tà ác và sự hủy diệt được sinh ra.

Abyss không phải là một thực thể mà con người có thể nhìn thấy hoặc chạm vào, nhưng sức ảnh hưởng của nó rất rõ ràng. Nó là nguồn cơn của mọi cơn ác mộng, một lực lượng không thể kiểm soát và không thể đối phó. Từ Abyss, những sinh vật độc ác và hung ác được triệu hồi ra thế giới, gieo rắc sự hỗn loạn và hủy diệt.

Mỗi lần một con người bị mắc kẹt trong bóng tối của tâm trí, hoặc mỗi khi một hành động ác độc được thực hiện, Abyss lại trở nên mạnh mẽ hơn. Nó là một loại ma quái vô hình, đẩy con người vào trạng thái tuyệt vọng và lo sợ, khiến họ mất đi sự hi vọng và lòng tin vào bản thân và nhau.

Một khi Abyss đã lan rộng và thống trị, không có ai có thể thoát khỏi bóng tối của nó mà vẫn giữ được tinh thần trong sáng. Và đối mặt với sự lan tràn không ngừng của Abyss, Tôi biết rằng cuộc chiến của tôi chỉ mới bắt đầu

Còn về những vương triều từng thịnh vượng bây giờ chỉ còn là những tàn tích của quá khứ. Vương quốc Elysium, nơi mà hoa vàng nở rộ, giờ đây đã trở thành nơi ẩn mình của những quái vật đêm tối. Vương quốc Caelum, vốn nổi tiếng với những tòa lâu đài cao vút, giờ đây chỉ còn là một đống đổ nát cháy sém. Sự thống trị của con người đã tan biến dưới cơn bão của Abyss, và mỗi người dân đều phải đối mặt với một cuộc sống khốc liệt và tàn nhẫn.

Tôi đã chứng kiến cảnh chứng kiến bạn bè và gia đình mình bị xuống tay trước mắt mình, những giọt máu chảy tràn qua bàn tay tôi nhưng không có gì có thể ngăn cản được sự tàn bạo của những con quái vật đến từ Abyss. Sự căm thù và khao khát trả thù cho những người mà tôi yêu đã biến tôi thành một cỗ máy chiến đấu vô cảm, nhưng sâu thẳm trong tâm hồn, tôi vẫn giữ lại một tia hy vọng mong manh về một thế giới nơi không còn sự tàn phá của các quái vật đến từ Abyss.

Nhưng đêm nay, vẫn chỉ là đêm khác,chỉ là một lời nhắc nhở rằng sự tàn bạo vẫn đang lan rộng và con người đang dần mất đi hy vọng. Chỉ có một con đường duy nhất trước mắt tôi: tiến vào bóng tối, đối mặt với số phận của tôi và của cả đại lục địa Elarion này.

Sáng hôm sau, bước chân của tôi vẫn tiếp tục đi trên mặt đất khô cằn của lục địa này - một đất nước chết chóc, nơi mà cây cỏ đã khô héo, và những con vật đã mất đi cuộc sống. Dưới ánh nắng mờ ảo, tôi thấy những xác thối rữa được treo lên trên các cành cây, những bức cảnh khủng khiếp chỉ là những biểu hiện khác của sự tàn bạo đang hoành hành khắp nơi.

Những cánh cỏ đã chết, những vật liệu của cuộc sống mà trước đây tôi từng quen thuộc giờ đây chỉ còn lại là hình ảnh của sự tuyệt vọng và thống khổ. Nhưng tôi không thể đứng lại, không thể bỏ cuộc, bởi vì ở phía trước, tôi biết rằng có một nhiệm vụ quan trọng đang chờ đợi.

Với cây đại kiếm Huyết Kiếm bên cạnh, tôi cảm nhận được sức mạnh và ý chí của người anh hùng đã từng cầm nắm nó. Đó không chỉ là một vũ khí, mà còn là một biểu tượng của sự hy vọng, một ánh sáng nhỏ bé trong bóng tối đang áp đặt lên thế giới này.

Trên con đường của tôi, sẽ không còn đủ ánh sáng để chiếu rọi, chỉ còn bóng tối và sự nguy hiểm từ Abyss đang chờ đợi. Nhưng tôi không thể quay lưng, không thể chấp nhận sự thất bại. Vì Elarion, vì những người dân bất hạnh đang sống dưới bóng tối, tôi sẽ tiếp tục đi, bước vào lòng địa ngục nếu cần, để đối mặt với thử thách và tìm kiếm sự cứu rỗi cho thế giới này.

Khi tôi tiếp tục bước đi trên con đường mòn, tôi tình cờ bắt gặp một ngôi làng nhỏ nằm giữa địa ngục này. Những ngôi nhà gỗ cũ kỹ, với những mái nhà xiên tóp và cửa sổ kín đáo, đứng đối diện với sự tàn phá của thời gian. Nhưng điều đáng chú ý nhất là cảm giác khích lệ khi thấy những con người, mặc dù trong lúc bị tàn phá, vẫn đứng vững và nhìn về phía tôi.

Nhưng không phải là cái nhìn của những người sống. Đó là cái nhìn của những linh hồn đã mất, những người đã mất đi tất cả hy vọng và hạnh phúc của cuộc sống. Mặc dù tôi cảm thấy sự lạnh lẽo và u ám từ những ánh mắt không có hồn này, nhưng tôi cảm thấy một điều gì đó lạ lùng, một sự kết nối vô hình giữa họ và tôi.

Tôi tiếp tục đi qua ngôi làng, với bước chân nặng nề nhưng đầy quyết tâm. Một cảm giác xa lạ bao trùm lấy tâm trí, nhưng tôi không thể đặt tên cho nó. Có lẽ, đó là sự hy vọng, một tia sáng nhỏ bé trong lòng địa ngục này.

Chắc chắn, cuộc hành trình của tôi không chỉ là để đối mặt với sự tàn bạo của Abyss, mà còn là để tìm kiếm sự hiểu biết, sự giải thoát cho những linh hồn bị mất đi và sự cứu rỗi cho chính bản thân tôi. Và khi tôi tiếp tục bước đi, trong tâm hồn tôi bắt đầu nảy sinh hy vọng, một hy vọng rằng có thể, một ngày nào đó, ánh sáng sẽ trở lại, và bóng tối sẽ tan biến khỏi thế giới này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net