Chương 2 : Tiếng Gọi Từ Bóng Tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi tiếp tục bước đi trên mảnh đất chết này, nơi sự sống đã dần biến mất. Những xác người tị nạn phiêu dạt khắp nơi, như những chiếc lá khô bị gió cuốn đi, chỉ còn lại sự tàn phá và nỗi tuyệt vọng. Mỗi bước chân tôi đi qua, những hình ảnh của sự thối nát và chết chóc hiện lên rõ ràng hơn, như những vết thương không bao giờ lành.

Khi tôi bước qua một ngôi làng khác, một tiếng ồn đột ngột vang lên từ bên trong. Âm thanh đó khác biệt, mang một sự sống mà tôi đã không còn thấy ở bất kỳ nơi nào khác trên lục địa này. Bản năng cảnh giác của tôi tức khắc được kích hoạt, và tôi tiến vào bên trong làng để xem thử.

Bên trong làng, khung cảnh hỗn loạn hiện ra trước mắt tôi. Một nhóm người, có vẻ như là những người sống sót cuối cùng, đang đối mặt với một mối đe dọa. Những quái vật từ Abyss, với những móng vuốt sắc bén và đôi mắt đỏ rực, đang tấn công họ. Tiếng la hét vang vọng khắp nơi, hòa lẫn với tiếng gầm rú của lũ quái vật, tạo nên một cảnh tượng khủng khiếp.

Không thể đứng nhìn những con người vô tội bị tàn sát, tôi rút Huyết Kiếm ra, cây đại kiếm tỏa ra ánh sáng đỏ rực trong bóng tối. Với những bước chân nhanh nhẹn và dứt khoát, tôi lao vào trận chiến, vung kiếm chém vào lũ quái vật. Mỗi nhát chém của tôi đều mang theo sức mạnh và sự căm thù, đánh bật lũ quái vật ra xa.

Những con quái vật từ Abyss trông như ác mộng sống dậy. Chúng cao lớn, hình thù vặn vẹo như thể chúng được sinh ra từ những cơn ác mộng tồi tệ nhất. Da chúng đen như than, lở loét với những vết cắt chảy máu tím đen, toả ra mùi hôi thối kinh tởm. Đôi mắt chúng là những hốc sâu không đáy, ánh lên sự đói khát không thể thoả mãn, như những hố đen hút lấy ánh sáng và linh hồn của bất kỳ ai dám nhìn vào chúng.

Móng vuốt dài và sắc nhọn, chúng tấn công với tốc độ và sức mạnh không tưởng. Mỗi khi một con quái vật vung tay, những tiếng rít ghê rợn vang lên, như tiếng của cả ngàn linh hồn bị tra tấn đồng thanh. Đám quái vật xô tới như một cơn sóng đen, nghiền nát tất cả những gì cản đường.

Trong trận chiến, tôi lao vào giữa đám quái vật, Huyết Kiếm trong tay chém nát mọi thứ. Máu tím đen phun ra, nhuộm đẫm áo giáp đen của tôi. Mỗi cú chém của tôi đều chính xác, không chút do dự, cắt phăng những thân hình vặn vẹo. Nhưng lũ quái vật không dừng lại, chúng liên tục xông tới, như thể không biết mệt mỏi hay sợ hãi.

Một con quái vật khổng lồ với hàm răng sắc nhọn như lưỡi dao xông tới tôi. Nó gầm lên, hơi thở tanh tưởi xộc vào mũi tôi. Tôi nhảy lên, lộn một vòng trên không trung, và dùng toàn bộ sức mạnh dồn vào một cú chém chí tử, xẻ đôi đầu nó. Máu và não văng tung toé, nhưng tôi không có thời gian dừng lại để thở. Những con quái vật khác vẫn đang lao tới.

Tiếng gào thét của lũ quái vật, tiếng vũ khí va chạm, tiếng xé gió của những cú chém, tất cả hoà quyện vào nhau thành một bản giao hưởng của sự hỗn loạn và tàn bạo. Nhưng trong tâm trí tôi, mọi thứ đều rõ ràng và tĩnh lặng. Tôi biết mình phải làm gì, và tôi không ngần ngại thực hiện.

Sau trận chiến, mặt đất đầy rẫy xác quái vật, máu và thịt thối rữa tạo nên một cảnh tượng kinh hoàng. Tôi, đứng giữa bãi chiến trường, nhìn quanh và thấy sự tuyệt vọng trong mắt những người sống sót. Nhưng cũng thấy được tia hy vọng nhỏ bé, lấp lánh như ánh sáng cuối đường hầm.

Trận chiến vừa rồi làm tôi nhớ đến những ngày khủng khiếp khi những con quái vật từ Abyss lần đầu tràn vào đại lục. Đó là ngày mà thế giới biến đổi mãi mãi, một ngày mà bóng tối nuốt chửng Elarion.

Trên bầu trời, một vòng tròn đỏ rực hiện lên, nhật thực xuất hiện, che lấp ánh sáng mặt trời. Tia sáng đỏ chói lọi từ bầu trời chiếu thẳng xuống lục địa, nơi mà từ đó những sinh vật kinh khủng nhất bắt đầu tràn vào. Những con quái vật từ Abyss, với móng vuốt sắc nhọn và đôi mắt đỏ rực, bắt đầu cuộc tàn sát không ngừng nghỉ.

Tôi đã chứng kiến bạn bè và gia đình mình bị xé nát trước mắt, những người thân yêu của tôi ngã xuống từng người một mà không thể làm gì để cứu họ. Hình ảnh đó vẫn luôn ám ảnh tôi mỗi khi nhắm mắt, như một vết thương không bao giờ lành.

Giờ đây, giữa cánh đồng chết chóc, tôi nhìn về phía chân trời đỏ rực, nơi tia sáng đỏ đã chiếu xuống, mở ra cánh cổng cho lũ quái vật. Trong tôi dâng trào nỗi đau và sự căm hờn, nhưng đồng thời cũng có một sự quyết tâm mãnh liệt. Tôi biết rằng sứ mệnh của mình chưa kết thúc. Tôi phải tiếp tục cuộc hành trình, phải đối mặt với bóng tối và tìm cách đánh bại nó.

Khi tôi tiếp tục bước đi, một người trong làng bất ngờ tiến lại gần, đôi mắt đầy tò mò và biết ơn. "Anh là ai?" Người đó hỏi, giọng run rẩy nhưng đầy hy vọng.

Tôi ngoảnh mặt lại, nhìn thẳng vào mắt người đó, và đáp: "Tôi là Hiệp Sĩ Của Cái Chết." Những lời nói đó vang vọng trong không gian, như một lời nguyền hoặc một lời hứa. Người dân trong làng nhìn tôi với sự kính nể và sợ hãi, nhưng cũng chứa đựng một tia hy vọng nhỏ bé.

Họ biết rằng còn có những người sẵn sàng chiến đấu vì họ, dù cho bóng tối có dày đặc đến đâu. Không nói thêm lời nào, tôi quay lưng và tiếp tục bước đi. Bóng tối vẫn bao phủ lục địa, nhưng tôi, Hiệp Sĩ Của Cái Chết, sẽ tiếp tục cuộc hành trình, mang theo ánh sáng của hy vọng và sức mạnh của sự quyết tâm, đối mặt với mọi thử thách để giành lại sự sống cho thế giới này.

Trong chiếc áo choàng đen và bộ giáp đen, tôi bước đi, Huyết Kiếm trong tay tỏa ra ánh sáng mờ ảo. Tôi nhìn về phía chân trời, nơi vòng tròn đỏ rực vẫn chiếu sáng, nhắc nhở tôi về sứ mệnh của mình. Bóng tối có thể bao phủ, nhưng ánh sáng của hy vọng sẽ không bao giờ tắt trong tim tôi.

Màn đêm kinh hoàng lại một lần nữa bao trùm lấy lục địa này. Tôi rảo bước trên những con đường yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ còn tiếng sói tru hòa vào tiếng khóc vang vẳng từ những ngôi làng phía xa. Không khí đặc quánh mùi hôi thối và mùi gây của xác thịt phân hủy. Ngày nào cũng vậy, không khí u ám và ảm đạm đến rợn người.

Từng bước chân trên con đường đá, tôi cảm nhận được sự mục nát và thối rữa của thế giới xung quanh. Mọi thứ đều bị ám ảnh bởi sự hủy diệt và tuyệt vọng. Những ngôi nhà đổ nát, những cánh đồng cỏ khô héo, và những cái xác bị treo trên cành cây làm tôi nhớ lại những ký ức kinh hoàng.

Trong bóng tối, chỉ có ánh sáng mờ ảo từ Huyết Kiếm của tôi dẫn đường. Mỗi bước đi, tôi đều cảm nhận được ánh mắt vô hồn của những người còn sống sót, ánh mắt chứa đựng nỗi sợ hãi và tuyệt vọng. Nhưng tôi không dừng lại. Tôi biết rằng mình phải tiếp tục cuộc hành trình này, không chỉ để trả thù, mà còn để mang lại hy vọng cho những người còn lại.

Tiếng sói tru vang lên lần nữa, như một lời nhắc nhở về sự nguy hiểm luôn rình rập. Tôi không sợ hãi, vì đã quá quen với những cảnh tượng kinh hoàng và tiếng thét đau đớn. Nhưng tôi cũng biết rằng, không được phép lơ là. Lũ quái vật từ Abyss có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, và tôi phải luôn sẵn sàng đối mặt với chúng.

Mùi hôi thối và không khí nặng nề không làm tôi chùn bước. Với mỗi ngôi làng mà tôi đi qua, tôi cảm nhận được nỗi đau và sự mất mát của họ. Nhưng tôi cũng thấy được sự kiên cường, sự quyết tâm sống sót dù cho mọi thứ có đen tối đến đâu.

Đêm nay cũng không ngoại lệ. Tôi sẽ tiếp tục cuộc hành trình của mình, bước đi trong bóng tối, với trái tim kiên định và ánh sáng hy vọng trong tâm hồn. Bởi vì tôi biết rằng, chỉ có chiến đấu mới có thể mang lại bình minh cho lục địa này, chỉ có sự kiên cường mới có thể đẩy lùi bóng tối và mang lại ánh sáng cho Elarion.

Với Huyết Kiếm trong tay, tôi bước tiếp, không chỉ như một chiến binh, mà còn như một biểu tượng của sự hy vọng và quyết tâm. Tôi sẽ không dừng lại cho đến khi bóng tối bị đẩy lùi và lục địa này lại được ánh sáng chiếu rọi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net