Chương 3: Hiệp Sĩ Bí Ẩn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lang thang trong vô định, tôi quyết định dừng chân tại một tòa thành đổ nát. Trời bắt đầu đổ mưa, những giọt nước lạnh lẽo rơi xuống như muốn xóa nhòa đi mọi ký ức và nỗi đau. Tôi bước vào tòa thành, nơi này giờ chỉ còn là nơi trú tạm cho những người dân tị nạn, những linh hồn lạc lối trong cơn bão tố của thế giới.

Những bức tường đá xám xịt, phủ đầy rêu phong, đã từng là biểu tượng của sự thịnh vượng và quyền lực, giờ đây chỉ còn là dấu tích của một quá khứ huy hoàng. Mưa rơi không ngớt, hòa vào tiếng khóc của trẻ con, tạo nên một bản giao hưởng buồn bã và tuyệt vọng. Những khuôn mặt mệt mỏi, đôi mắt trũng sâu vì thiếu ngủ và nỗi lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt của những người dân.

Tôi đi qua những hành lang tối tăm, nghe thấy tiếng thở dài và những lời thì thầm cầu nguyện. Những người dân tị nạn, họ đã mất tất cả, nhưng vẫn còn lại chút hy vọng mong manh. Mỗi bước chân của tôi vang lên trong không gian im lặng, như nhắc nhở về sự cô đơn và trách nhiệm mà tôi đang gánh vác.

Một người phụ nữ già nua, khuôn mặt nhăn nheo và đôi mắt mờ đục, tiến lại gần tôi. Bà nắm lấy tay tôi, đôi bàn tay run rẩy và lạnh lẽo. "Cầu xin ngài, xin hãy cứu lấy chúng tôi," bà nói, giọng khản đặc vì nước mắt và sự tuyệt vọng.

Tôi nhìn vào đôi mắt bà, thấy được nỗi đau và sự cầu khẩn. "Tôi sẽ làm tất cả những gì có thể," tôi trả lời, giọng trầm và kiên quyết. "Bóng tối sẽ không bao giờ chiến thắng nếu chúng ta còn giữ được hy vọng."

Rời khỏi người phụ nữ già, tôi tiếp tục bước đi, đi qua những đống đổ nát và những con người bị bỏ rơi trong cơn bão của chiến tranh. Trẻ con khóc lóc, những người mẹ ôm chặt con mình, hy vọng một ngày mai tươi sáng hơn.

Tôi biết rằng cuộc chiến này còn dài và đầy gian khổ, nhưng tôi không thể từ bỏ. Tôi phải tiếp tục hành trình, phải đối mặt với bóng tối và tìm ra cách để mang lại ánh sáng cho Elarion. Với mỗi bước đi, tôi cảm nhận được sự nặng nề của trách nhiệm, nhưng cũng có một ngọn lửa nhỏ bé của hy vọng bùng cháy trong lòng.

Bên ngoài, mưa vẫn rơi tầm tã, nhưng trong lòng tôi, ánh sáng của hy vọng vẫn không bao giờ tắt. Tôi bước tiếp, biết rằng dù cho bóng tối có bao trùm, tôi sẽ luôn chiến đấu, vì chính tôi và vì những người còn sống sót.
Tôi nằm gọn vào một góc tường dần sụp đổ, đã hai ngày trôi qua mà tôi chưa được chợp mắt chút nào. Cơn mệt mỏi trĩu nặng, vừa dựa vào tường, tôi chìm ngay vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ, tôi quay về những ngày trước đó, cái ngày mà những con quái vật từ Abyss tràn ra. Tôi đứng trơ trọi giữa cảnh làng mạc bị phá hủy, những người dân vô tội nằm xuống dưới chân tôi, máu của họ nhuộm đỏ cả dòng sông Eternal. Tiếng kêu la thảm thiết, mùi máu tanh nồng nặc, và sự tuyệt vọng bao trùm.

Khi đang ngơ ngác trong cơn ác mộng ấy, tôi nhìn thấy một ai đó. Một gã hiệp sĩ, hắn mặc trên mình bộ giáp đen tuyền, tay cầm thanh gươm kỳ lạ với một lưỡi đen tối và lưỡi còn lại sáng lên một cách kỳ lạ. Hắn cưỡi một con ngựa đen, đứng đó rất lâu, chứng kiến tất cả nhưng lại không làm gì cả. Sau một lúc, hắn quay về phía nơi ngọn lửa đang nuốt trọn tất cả. Những gì tôi nghe thấy sau đó chỉ là tiếng ngựa hí vang rền giữa cuộc thảm sát.

Tôi bừng tỉnh dậy, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán. Giấc mơ kỳ lạ và kinh hoàng vẫn còn ám ảnh trong tâm trí. Lúc tỉnh dậy thì cũng là lúc đoàn người tị nạn đang chuẩn bị rời đi.

Tôi hỏi họ sẽ đi về đâu, họ nói rằng họ sẽ đến Aurelia, một quốc gia nằm ở phía đông. Họ bảo rằng sẽ an toàn hơn khi đến được đó vì giờ chỉ còn ba trên sáu vương quốc còn tồn tại, nên họ cần đến ba vương quốc đó để tìm kiếm sự bảo vệ.

Họ vẫy chào tôi, rồi lại tiếp tục tiến về phía Aurelia. Tôi đứng nhìn theo đoàn người, lòng thầm cầu mong họ sẽ an toàn khi đến được nơi đó.

Tôi lại chuẩn bị lên đường, tiếp tục hành trình cô độc trên mảnh đất chết này. Những hình ảnh trong giấc mơ vẫn còn ám ảnh, khiến tôi tự hỏi về gã hiệp sĩ bí ẩn kia. Hắn là ai? Tại sao hắn lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi? Và liệu hắn có liên quan gì đến bóng tối đang bao trùm Elarion hay không?

Cơn mưa vẫn rơi, như không bao giờ dứt, như nỗi buồn vô tận của những linh hồn lạc lối. Tôi kéo áo choàng sát người, cảm nhận từng giọt mưa lạnh lẽo thấm qua lớp áo giáp. Trong lòng, ngọn lửa của sự quyết tâm và hy vọng vẫn chưa tắt. Tôi bước đi, tiếp tục hành trình đối mặt với bóng tối, với niềm tin rằng một ngày nào đó, ánh sáng sẽ lại chiếu sáng trên lục địa Elarion.

Tôi tiếp tục rảo bước khắp các con đường mà tôi đã từng chinh chiến, đi mãi đi mãi cho đến khi trước mắt là một nghĩa địa. Những ngôi mộ mọc lên khắp nơi, những con quạ bay đen kịt trời, kêu lên những tiếng kêu ai oán. Bước sâu vào trong, tôi bắt gặp một ông lão đang chôn cất thi hài cho một gia đình gồm năm thành viên.

Những thi thể bị biến dạng từ những con quái vật đã tấn công họ, người bị phanh thây, người mất đầu. Ông lão chôn cất cho họ xong rồi nán lại đọc một câu siêu, dành cho họ sự tôn trọng cuối cùng.

Sau đó, ông lão quay đầu lại nhìn về phía tôi, rồi cất giọng trầm ấm:

"Có vẻ như cậu trai đây đã thấy những gì mà những con quái vật đã gây ra cho nơi này rồi nhỉ."

Lão từ từ rút từ túi áo ra một cái tẩu thuốc rồi rít một hơi, sau đó tiếp tục:
"Già, trẻ đều bị bọn quái vật đó giết hại một cách dã man và kinh khủng nhất." Vừa nói, lão vừa nhìn về ngôi mộ của thằng bé mà lão vừa chôn cất.

Lão vác cái xẻng dính đầy bùn đất lên vai rồi nói:
"Tốt hơn hết là quay đầu lại và đến vương quốc Aetheria thì sẽ tốt hơn."

Tôi cất tiếng ngay sau lời khuyên của lão:
"Tôi sẽ làm thế sau khi khiến bọn chúng phải trả giá cho những gì mà chúng đã gây ra cho người dân của Elarion."

Đáp lại sự quả quyết của tôi, lão thở dài, quay đầu lại nhìn tôi rồi quay đi và nói:
"Vậy thì chúc may mắn nhé chàng trai trẻ, có lẽ sau này lão sẽ gặp lại cậu... Sẽ sớm thôi."

Lão cười trừ, tôi nhìn theo hình ảnh lão dần biến mất sau gốc cây xù xì.

Màn đêm buông xuống, những ngôi mộ dưới ánh trăng trở nên lạnh lẽo và u ám hơn bao giờ hết. Tôi vẫn tiếp tục tiến về phía trước, tiến về Caelum, nơi mà những con quái vật đã gieo rắc nỗi kinh hoàng.

Cuộc hành trình của tôi vẫn chưa kết thúc.  Tôi sẽ tiếp tục chiến đấu, cho đến khi ánh sáng một lần nữa chiếu rọi lên mảnh đất này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net