Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

You are not the first person. But i hope you will be the last one in my life___
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
- Lại gặp nhau rồi.....
.
.
Nơi lạnh lẽo nhất không phải Bắc Cực mà chính là lòng người. Shiho lặng thing nhìn bóng người quen thuộc. Cô cố gắng kìm nén cảm xúc an ủi bản thân không sao quay người vội bước đi. Những bước chân gấp gáp nhanh dần, ai đó đang tiến lại gần cô. Giọng nói đó lại vang lên:
- Dù cậu có hoá thành tro bụi tớ cũng sẽ nhận ra, xin cậu đừng lẩn trốn tớ nữa...

Shiho đứng bất động, cô nghẹn ngào trong lòng tức giận chỉ muốn đánh cậu ta một cú rồi bỏ chạy nhưng cơ thể lại chẳng hành động theo ý muốn.
Shinichi cởi chiếc mũ len của mình ra để lộ một khuôn mặt như thể già đi cả chục tuổi chỉ trong 1 năm. Anh nói:
- Shiho à, trong giây phút mệt mỏi nhất tớ nhận là tớ rất nhớ cậu. Tớ đã có ý định quên đi cậu nhưng chẳng thể...

Shiho không quay người, cô lạnh lùng đáp:
- Cậu là ai nhỉ? Khách hàng sao?

Anh bất ngờ trước phản ứng này của cô nhưng vẫn kiên nhẫn đáp:
- Tớ biết rằng cậu đang cố tỏ ra mạnh mẽ đúng chứ, tớ hiểu cậu nhiều hơn ai hết.

Shiho:
- Cậu im lặng và biến về Nhật đi. Cậu không hiểu tôi, cậu chỉ là đang cố tỏ ra hiểu tôi mà thôi.

Cô gạt tay anh và hoà mình vào đám đông. Bỗng nhiên gặp lại người mình thương rồi lại mất tích, Shinichi không muốn chấp nhận hiện thực này. Anh ngẩn ngơ nhìn bàn tay của mình, nở một nụ cười nhẹ:
- Tìm được cậu rồi, Shiho...
.
.
Ở trên xe Shiho cuối cùng đã không kìm nén được mà khóc nấc lên. Cô đấm mạnh vào vô lăng phát tiết nỗi lòng của mình... Rõ ràng là đã tìm cách để trốn tránh, rõ ràng cô sắp quên đi con người đó vậy mà cậu ta lại đột nhiên xuất hiện khiến con tim cô không khỏi đau đớn. Shiho chìm sâu trong vô vọng, cô đạp chân ga lao vút đi. Cô muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, tránh xa những nơi có liên quan đến " anh ấy" .
.
.
.
5 tiếng sau cô cũng đã về đến nơi gọi là nhà, lảo đảo bước vào bên trong Shiho gục xuống thành ghế sofa, ánh mắt cô mờ dần và rồi lại ngất đi. Quản gia trong nhà nghe thấy tiếng động gấp gáp chạy ra liền phát hiện Shiho ngã sõng soài trên mặt sàn, bà vội đỡ cô lên Sofa dùng điện thoại gọi cho Hiraka. Khi cậu đã bắt máy giọng bà run run đầy sự sợ hãi:
- T-thiếu gia ơi, phải làm sao đây...c..cô Shiho bất tỉnh rồi, tôi thấy cô ấy nằm giữa sàn tôi đã gọi cả trăm lần vẫn không thấy cô ấy phản hồi. Cậu nhanh về đi thiếu gia àaaa.....

Nhận được tin tức từ quản gia, anh vô cùng lo lắng vội bỏ buổi hội nghị ký hợp đồng chạy ngay về nhà. Lo lắng đến nỗi anh còn chẳng phát hiện ra mình đang lái xe ngược chiều, chiếc xe cứ thế vun vút lao đi. Về đến nhà, anh vội mở tung cánh cửa gấp gáp chạy thẳng lên phòng Shiho, vừa mở cửa phòng đã thấy cô đang được bác sĩ khám tổng quát bên cạnh đó là bà quản gia đang run rẩy sợ hãi dường như bà ấy có thể phát khóc bất cứ lúc nào.
Anh vội chạy đến bên giường, hỏi liên tục vị bác sĩ, ông ấy có vẻ tức giận nói:
- Ai đó đã khiến tinh thần cô ấy bị đả kích, điều đó khiến bệnh cô ấy lại phát tác.
Anh nhẹ giọng nói cảm ơn bác sĩ sau đó dặn dò quản gia chăm sóc cô rồi rời đi đâu đó.
Hiraka có vẻ như đang gọi cho trợ lý của mình:
- Cậu điều tra thông tin liên lạc của Kudo Shinichi cho tôi, cho cậu 5 phút.

Không bao lâu sau nhận được thông tin anh vội lái xe ra ngoài.
.
Shiho dần mở mắt ra, cô hoang mang nhìn quản gia đang ngủ gục bên cạnh, tay bà ấy còn nắm chắt lấy tay cô. Shiho thở dài dựa vào gối, quản gia nghe thấy tiếng động liền bật dậy bà lo lắng hỏi han:
- Cô cảm thấy như thế nào trong người rồi, có muốn ăn gì không?
Shiho yếu ớt đáp:
- Cháu không?- Bất chợt cô giật mình nhớ ra điều gì đó- Hiraka đâu rồi ạ, bà đã báo cho cậu ấy chưa ạ?

Nhận được câu trả lời từ quản gia cô hất tung chăn hốt hoảng chạy ra ngoài. Bởi cô hiểu tính cách của Hiraka chắc chắn cậu ấy sẽ không để Shinichi yên ổn. Quản gia vội vàng ôm chầm lấy Shiho ngăn không cho cô đi. Cô bất lực lúc này chỉ biết ngồi im chờ đợi trong vô vọng...
.
Tại một quán cafe nọ, Hiraka đã ngồi sẵn chờ đợi cuối cùng người mà anh mong gặp nhất đã xuất hiện. Shinichi vừa ngồi xuống thì anh đã lên tiếng:

- Hôm nay mày đã gặp Shiho đúng không?

Shinichi không lấy làm ngạc nhiên, anh đáp:
- Ừ.. cô ấy kể cho cậu hả...
Hiraka phẫn nộ đấm mạnh vào bàn làm mảnh gỗ văng khắp nơi, anh nói:
- Tên khốn mày đã nói những gì mà lại khiến Shiho bé bỏng của tao phát bệnh chứ. Tao đã bảo mày đừng xuất hiện trước mặt cô ấy rồi mà...
.
Tách cafe trên tay Shinichi rơi xuống, giọng anh run run:
- Shiho lại tái phát bệnh hả? Cô ấy giờ đang ở đâu, có làm sao không?

Hiraka cười lạnh anh dùng giọng nói khinh bỉ:
- Chính mày đã gây ra mọi chuyện lại còn giả vờ ngây ngô ư. Tao cảnh báo mày đây là lần cuối cùng nếu mày còn làm tổn thương cô ấy thêm một lần nữa thì đừng trách tao xử gọn những người thân của mày đấy.

Nói rồi anh ném về phía Shinichi một tấm danh thiếp và rời đi.
Shinichi vẫn còn đang lo lắng cho tình trạng của Shiho nhìn thấy tấm danh thiếp trên bàn khiến anh có chút rùng mình:

-Tên này vậy mà lại là...aa rắc rối thật.
.
.
.
Hiraka quay về trong trạng thái tức dận, anh vừa mở cửa Shiho đã lao vút ra nhào vào lòng anh. Cô nức nở nói không dứt câu:
- Câ..u...cậu đã làm gì ở..ở đâu vậ..y.

Hiraka nhẹ nhàng xoa đầu Shiho, anh nói:
- Tớ chỉ ra ngoài mua chút đồ tẩm bổ cho cậu thôi. Nhìn đi cậu đã ốm đến mức không nhận ra rồi.
.
Shiho thở phào nhẹ nhõm, cô cố gắng nở nụ cười nói lời cảm ơn với anh.
.
.
.
.
Kể từ hôm đó, Shinichi đã rời khỏi Mỹ và quay về Nhật Bản bởi anh tin chắc rằng Hiraka có thể chăm sóc tốt cho cô, tình cảm này anh sẽ dấu mãi trong tim đợi một cơ hội tốt hơn thể hiện.
.
7 giờ 30 sáng tại Nhật Bản. Ran trong mình là bộ váy trắng tinh khiết như bao ngày, mái tóc dài đung đưa theo gió. Cô đảo mắt tìm bóng hình Shinichi. Anh vừa bước ra khỏi cửa hải quan cô tiến đến:
- Chào mừng cậu quay lại, dù bao lâu tớ cũng sẽ chờ cậu mà.
Shinichi có chút bất ngờ đáp lại:
- Làm sao cậu lại biết tôi sẽ về hôm nay chứ, à mà thôi chắc lại do mẹ tôi chứ gì.
.
Ran vẫn dữ nụ cười trên môi, cô dành lấy balo của Shinichi vừa đi vừa nói:
- Haha vậy mà để cậu nhận ra rồi.

Shinichi giật lại chiếc balo, anh mang vẻ mặt khó chịu nói:
- Tôi biết như thế này thì rất có lỗi với cậu, nhưng xin cậu chúng ta chỉ nên dừng lại ở mức bạn bè mà thôi. Tình cảm của tôi với...
Ran đặt tay lên môi cậu:
- Tớ biết...cậu đừng nói gì nữa.

Shinichi quay người rời đi để lại cho Ran chỉ là một bóng lưng lạnh lẽo. Cô vẫn miễn cưỡng nở nụ cười dù cho nước mắt rơi trên má.
.
.
.
- Cái gì chứ? Kết hôn cái gì chứ?
Hiraka đập bàn hét lớn với một người phụ nữ đứng tuổi. Bà ấy cởi bỏ mũ và kính để lộ mái tóc bạch kim và đôi mắt xanh ngọc. Giọng nói nửa uy hiếp nửa nhẹ nhàng:
- Ý bố mày đã quyết, tao cũng không biết phải làm sao. Bây giờ mày chỉ có thể lựa chọn một người nào đó mà kết cho vừa mắt bố mày đi.
.
Anh ngồi xuống chống cằm trầm tư
- Tôi sẽ suy nghĩ, mời bà rời khỏi đây cho.

Người phụ nữ vừa rời khỏi, Shiho trên tay một bản báo cáo bước vào. Cô tò mò hỏi:
- Chuyện gì vậy? Hình như đó là nữ diễn viên nổi tiếng đã giải nghệ sao? Cậu định quảng bá sản phẩm mới hả?

.
Hiraka:
- Mẹ tớ đây, bà ta hẳn là một người phụ nữ đáng ghét.
Shiho:
- Aa vậy là khá giống với hình tượng nữ bá tước lạnh lùng cao ngạo đấy chứ. Có chuyện gì vậy?

Hiraka:
- Bà ấy muốn tớ kết hôn
Shiho:
- Gì chứ? Ở tuổi 19 này sao?
Hiraka gật đầu chán nản. Anh nói:
- Kệ đi, có lẽ tớ sẽ quay lại nơi đó. Ở đấy bố mẹ chẳng thể can thiệp đến tớ.........
.
.
.
Những ngày sau đó, ngoài đi dự họp báo hay các buổi tiệc tư nhân thì cả hai chẳng có lấy thời gian nghỉ ngơi. Đi dọc trên hành lang phòng thí nghiệm, Shiho vừa đọc bản báo cáo lại vừa quan sát xung quanh chợt cô phát hiện tiếng rên rỉ đau đớn. Cô chạy vội đến, là Hiraka anh đang ôm lấy cơ thể mình mà run rẩy. Shiho hốt hoảng vội gọi xe cứu thương.
* Tại bệnh viện, khi đã được điều trị xong. Trước lúc bác sĩ rời đi Hiraka níu tay ông lại thủ thỉ nói:
- Đừng nói với cô ấy chuyện này.

Vị bác sĩ gật đầu rồi ra khỏi phòng bệnh, Shiho vội kéo tay ông lại:
- Cậu ấy sao vậy ạ?
Vị bác sĩ trả lời:
- Chỉ là đau ruột thừa một chút thôi, nghỉ ngơi vài ngày là sẽ khoẻ ngay.
.
Shiho có chút ngờ vực nhìn biểu hiện của cậu ấy trông không giống như chỉ đau ruột thừa. Cô vội bác bỏ suy nghĩ đó tiến vào. Nhìn Hiraka vẫn nở nụ cười thương hiệu cô lại tự trách mình đã nghĩ nhiều

Shiho:
- Cậu đã ổn hơn rồi chứ
Hiraka:
- Ừm khá ổn.
Shiho:
- Vậy cậu nghỉ ngơi đi, chuyện công việc cứ giao cho tớ.
Hiraka:
- Đâu thế được tớ phải làm cùng cậu chứ
Shiho:
- Chán cậu thật đấy, thôi được rồi nhưng tớ sẽ giám sát cậu 24/24 nhớ chưa.
.
.
.
.
Tại Nhật Bản, Shinichi đang trao đổi chuyện học tập với bố của mình, anh nghiêm túc nói:
- Con nghĩ rằng mình đã đủ tốt để không phải đến trường nữa. Con sẽ mở văn phòng thám tử.

Ông Yusaku tối sầm mặt lại:
- Ta chưa từng cấm cản con theo làm thám tử như ít nhất cũng đừng tỏ vẻ kiêu ngạo như vậy. Cũng bởi vì dáng vẻ như thể bản thân đã có được tất cả đấy mà vô tình làm mất người bên cạnh...

Shinichi bừng tỉnh:
- Con đã quá lời rồi, con xin lỗi.
Anh rời khỏi thư viện quay lại phòng, nằm ngả xuống chiếc giường êm ái lòng anh ngổn ngang bao suy tư:
- Chết tiệt thật, vì mình quá kiêu ngạo rồi sao? Khốn kiếp.
.
.
Shinichi sau khi nói chuyện với bố mẹ mình anh đã quyết định quay trở lại trường học, lần này anh quyết định theo học viện cảnh sát. Bởi chính người con gái anh yêu nhất đã từng nói " công lý luôn nằm trong tay kẻ mạnh, nếu cậu không trở nên mạnh mẽ thì đừng bao giờ mơ tưởng đến công lý và cậu cũng chẳng thể bảo vệ được những người xung quanh mình"

.
.
.
.
.
.
.
.
4 năm sau đó, Shinichi đã thành công tốt nghiệp học viện cảnh sát, anh được thanh tra Megure đề cử đến làm tại sở cảnh sát Tokyo phân đội I. Đứng trước cảnh cổng công lý sử xở hoa anh đào Shinichi trầm lặng, anh rất muốn thể hiện sự vui mừng trong lòng mình nhưng lại không thể bộc lộ niềm vui này với ai. Bố mẹ đều đã rời Nhật tiến đến Anh Quốc để phát triển sự nghiệp, Sonoko đã bị gia đình ép học để thừa kế tài sản, bạn thân Heij thì lại ở quá xa duy chỉ còn Ran. Bao lâu nay anh không liên lạc với cô ấy chỉ có những tin nhắn hỏi han từ đối phương gửi đến. Sự áy náy trong lòng khiến anh chẳng muốn gặp cô.  Thở một hơi dài chán nản anh ngửa mặt lên trời than thở
- Nếu bây giờ có cậu bên cạnh thì sao nhỉ? Shiho à...
.
.
.

Hiraka gục xuống sàn, anh đau đớn đến run rẩy lại vô tình làm đổ giá đựng đồ. Tiếng động lớn khiến Shiho giật mình tỉnh giấc, cô chạy xuống phòng tắm đập cửa liên hồi:
- Hiraka cậu sao vậy? Có chuyện gì vậy mau trả lời tôi đi....

Tiếng thét đau đớn của Hiraka ngày một lớn hơn điều này làm Shiho lo lắng vô cùng. Không suy nghĩ nhiều cô lấy vội chiếc gậy bên cạnh đập vỡ khoá. Vừa mở cửa đập vào mắt cô là thân hình lớn đang nằm run rẩy trong vũng nước. Shiho vội vã đỡ cậu, cô nói:
- Nếu đau thì phải nói chứ tên ngốc này...

Hiraka dựa vào lòng cô thở hổn hển:
- Tớ..hức....tớ đau quá, tớ thấy rất...đau Shihoo à, cứu tớ với...

Giờ phút này Hiraka không còn là người mạnh mẽ hài hước anh trông như một đứa trẻ khóc lóc vì sự đau đớn dày vò. Nhìn anh như vậy cô không khỏi nhớ về bản thân năm xưa luôn khao khát nhận được tình yêu trong cái tổ chức tồi tàn đó. Nghĩ về quá khứ cô bất giác cởi bỏ lớp cảm xúc phòng bị bấy lâu nay mà ôm chặt lấy Hiraka, Shiho vỗ về an ủi anh như một người mẹ:
- Được rồi, cậu sẽ ổn thôi..không lâu nữa bác sĩ sẽ đến...tớ biết cậu đang rất đau nhưng chỉ một chút nữa thôi. Cậu rất kiên cường đúng khoonggg.
.
Hiraka dần chìm vào hôn mê sau, cơ thể anh yếu đi. Thật may mắn bác sĩ đã đến kịp thời và điều trị cho anh. Đã 4 năm trôi qua, mỗi ngày cô đều ở một góc nhìn thấy toàn bộ dáng vẻ mệt mỏi này của anh cho dù cô có âm thầm điều tra cũng chẳng biết nguyên nhân do đâu. Căn bệnh của cậu ấy không chỉ đơn giản là đau ruột thừa bình thường, có vẻ như Hiraka đang muốn giấu cô thứ gì đó.
Đang trầm tư suy nghĩ chợt chuông điện thoại reo lên. Cô bắt máy:
- Tôi là Miyano Shiho đây, có chuyện gì không?

Một giọng nói trong trẻo vang lên:
- A  cuối cùng cũng tìm được số của cậu rồi. Mệt thật đấy...

Giọng nói đó cô chẳng thể nào quên được. Cô cười mỉm đáp:
- Để cậu tốn sức như vậy thật là có lỗi quá.

Cô gái bên kia có vẻ bất ngờ:
- Cậu nhận ra tớ sao Shiho, oaaaa thích thật đấy.

Shiho:
- Sao tớ lại không nhận ra tiểu thư Sonoko người kế thừa tập đoàn Suzuki chứ.

Sonoko cười lớn:
- Được người như cậu nhớ tên quả là vinh hạnh của tớ. Cuối tháng này có buổi họp lớp cậu nhớ đến nhé. Tạm biệt

Chưa để Shiho kịp biện lý do từ chối thì cô bạn đã nhanh tay cụp máy. Có vẻ Hiraka đã nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại, anh yếu ớt ngồi dựa vào giường nói:
- Shiho này cuối tháng này cậu có thể quay lại Nhật Bản với tớ không?

Shiho giật mình quay người lại:
- Hả tại sao vậy?

Hiraka:
- À dãy chi nhánh vừa mở ở Nhật có chút trục trặc, tớ vừa nhận được thông tin đêm qua.

Shiho:
- Ừm, vậy cuối tuần này chúng ta di chuyển đến Nhật nhé. Để tớ bàn giao lại công việc cho trưởng phòng Lee đã.
.
.
.
Cuối tuần đó, Shiho lại đứng trước sân bay cảnh tượng vô cùng quen thuộc. Nhìn dòng người tấp nập qua lại, cô không còn cảm thấy khó chịu như lúc vừa đáp chân xuống đất Mỹ nữa. Cô đã quá quen thuộc với nơi này. Hiraka cầm balo giúp cô, anh nói:
- Nhớ các món Nhật quá đi thôi, à hay là chúng ta ở lại Nhật vài tháng nhỉ xem như một chuyến du lịch xả stress chẳng hạn.

Shiho chỉ gật đầu nhẹ biểu thị sự tán thành. Cả hai nhanh chóng di chuyển đến làm thủ tục. Trước lúc máy bay cất cánh Shiho nhìn lên bầu trời với vẻ mặt xa xăm:
- Aa Miyano Shiho năm đó như thế nào nhỉ? Đáng ghét thật..
.
.
.
.

.

.

.

.
.

.
p/s:
Ai- chan said: Không tập thể dục mỗi ngày là khổ khi về già lắm. Sẽ bị huyết áp cao, tiểu đường, nồng độ Cholesterol, có thể dẫn đến rối loạn mạch máu não và bệnh tim thiếu máu cục bộ💐
Tớ sẽ tạm thời drop nhé, ừm chắc do chỉ tiêu không đủ nên chẳng có tinh thần up nữa


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net