Chap 3: 2 THẾ GIỚI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tổ chức Áo đen đã bị tóm gọn và xử lý theo luật pháp. Sự hy sinh mất mát của cảnh sát là rất lớn,  nhưng bù vào đó, nỗi ác mộng hàng thế kỷ của nhiều người cuối cùng cũng chấm dứt.
Một tuần sau, Ran đã hồi phục gần như hoàn toàn và được xuất viện về nhà. Trong khoảng thời gian này, học sinh THPT ở Nhật Bản đang ráo riết chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh Đại Học sắp tới. Ran gần như không thèm nói với Conan câu nào, ngoài mặt cũng chẳng thể hiện chút cảm xúc gì, làm lòng cậu nóng như lửa đốt.
Ran suốt ngày đi đi lại lại trong nhà với cây viết và tờ giấy đăng ký nguyện vọng trên tay. Conan cũng thắc mắc lắm, không biết cô sẽ thi ngành gì, thi vào trường nào, nhưng tuyệt nhiên cậu không dám hó hé một câu. Thỉnh thoảng, Sonoko sẽ qua nhà Ran, 2 cô gái bàn bạc với nhau thật lâu, còn cậu thì cứ như người tàng hình.
Ngày thi tuyển sinh Đại Học cuối cùng cũng đến, trong khi học sinh 12 cả nước đang căng thẳng trong phòng thi thì Shinichi, dưới hình dạng của một đứa bé 7 tuổi đang thất thần ngồi trong phòng thí nghiệm của tiến sĩ, miệng vừa lẩm bẩm - "Haibara à, khi nào cậu mới hoàn thành xong thuốc giải đây?"
Cô gái với mái tóc nâu đỏ đang ngồi đối diện máy tính đáp lại cụt ngủn - "Sắp rồi"
"Này, cậu nói câu đó cả trăm lần rồi đấy, rốt cục thì khi nào mới xong hả?" - Conan bất lực la lên.
"Cậu muốn trở lại hình dạng bình thường sớm để đoàn tụ với cô bạn gái xinh đẹp của mình chứ gì?" - Haibara cười mỉa mai.
Conan mệt mỏi chẳng thèm đáp lại, gần một tháng nay, cậu và Ran dường như không nói gì với nhau, mọi người đều thấy kỳ lạ vì thường ngày 2 chị em rất thân thiết. Bây giờ, chỉ còn cách trở lại làm Shinichi thì cậu mới dám thổ lộ mọi điều với Ran. Ngày nào cậu cũng chạy sang nhà bác tiến sĩ để hối thúc Haibara chế thuốc giải, còn Haibara thì như chẳng quan tâm mấy, cô cứ bình tĩnh đến bực mình.
____________________________________
"Uỵch!" - Ran quăng cặp sách sang một bên rồi ngã người ra sofa.
Ông bà Mori và Conan đang nhìn chằm chằm vào cô. Bà Eri cất giọng đầu tiên - "Ổn không con?"
Ran phớt lờ câu hỏi đó - "Con muốn nghỉ ngơi, sáng mai con phải thi 2 môn nữa"
Ông bà Mori cũng không muốn gặng hỏi thêm, hơn nữa, 2 người cũng rất tin tưởng vào thực lực của con gái mình.
Conan tiến lại gần Ran nói nhỏ - "Ran-neechan...chị có muốn uống chút nước không?"

Ran liếc mắt nhìn Conan, tim cậu như ngừng đập, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau rớt lộp độp, cậu nín thở hé mắt nhìn biểu cảm của Ran.
Ran quay mặt đi, bĩu môi - "Có thì càng tốt"
Conan như bắt được vàng, cậu "Vâng" một tiếng thật dài rồi chạy đi pha cho Ran ly nước cam, vừa pha vừa hát líu lo.
____________________________________
Một buổi tối, Conan từ nhà bác tiến sĩ về, vừa bước đến cửa, cậu liền nghe tiếng nói chuyện vang ra từ bên trong.
"Con muốn đi du học sao?" - Ông bà Mori đồng thanh la lên.
Conan nghe mà rụng rời tay chân, cậu bàng hoàng, chiếc ván trượt trên tay rơi xuống đất.
"Conan đấy sao?" - bà Eri nhìn ra cửa. Conan mở cửa bước vào, trưng ra một bộ mặt buồn thiu thỉu - "Chị Ran tính đi du học sao?"
Bà Eri tiếp lời - "Đúng vậy, Ran đã đậu tất cả nguyện vọng, bây giờ thì con bé lại muốn đi du học Luật bên Mỹ."
"KHÔNG ĐƯỢC ĐÂU!" - Conan bất giác la lên
Ran nheo mắt - "Tại sao chứ? Chị đi du học có gì là không tốt à?"
Conan bắt đầu ấp úng - "Không phải không tốt....nhưng mà.... chị nghĩ đi, đi du học phải rời xa bạn bè, rời xa cha mẹ,....chị....chị sẽ rất buồn đấy. Ở Nhật Bản cũng có nhiều trường Đại Học rất tốt mà"
"Nhưng chị muốn thử trải nghiệm một môi trường mới, muốn giải toả và quên đi một số chuyện không vui ở đây".
Conan như bị đâm trúng tim đen, im lặng hướng ánh mắt cầu xin về phía ông bà Mori.
Bà Mori nhẹ nhàng nói với con gái - "Đi du học 1-2 năm cũng là tốt cho con, có thể nó sẽ giúp con thay đổi nhiều, tất cả là do con quyết định, bố mẹ luôn ủng hộ con". Ông Mori cũng thút thít - "Nếu con đã quyết định như thế thì bố mẹ không cản."
Conan cảm giác như sắp mất Ran đến nơi, lòng cậu giờ đây vô cùng ngổn ngang, cậu vẫn còn trong bộ dạng con nít, làm sao có thể níu kéo được Ran đây.
___________________________________
Buổi tối, mọi người đang chìm vào giấc ngủ, nhưng phòng Ran vẫn sáng đèn, Conan nhẹ nhàng gõ cửa.
"Là ai đấy?" - tiếng Ran vọng ra hỏi.
"Là em đây" - Conan không ngần ngại mở cửa bước vào.
Ran vội quay mặt đi, lấy tay lau nước mắt, sau đó liền quay mặt đối diện Conan, ra bộ như không có gì - "Khuya rồi sao em không ngủ còn qua phòng chị?"
Conan nhìn Ran một lúc lâu rồi cúi gằm mặt xuống - "Làm ơn đừng như thế nữa!"
Ran làm ra vẻ thắc mắc - "Em nói gì chị không hiểu."
Conan nghiêm mặt nhìn Ran - "Cậu đã biết tất cả, làm ơn đừng vờ như không biết gì nữa, tớ cảm thấy...rất khó chịu trong lòng"
Ran đơ người một lúc, rồi bỗng nhiên cười phá lên - " Ai mới là người giả vờ đây, là cậu, hay là tớ"
Conan im bặt chẳng nói gì. Không gian thật tĩnh lặng, nhưng lòng của 2 người đang gợn sóng. Ran cố kìm đi giọt nước mắt chỉ chực rơi ra ngoài, còn cậu, cậu chỉ muốn ôm lấy Ran thật lâu.
"Nhưng, cậu đừng đi có được không?"...
"Hãy ở lại bên tớ..."
Giọt nước mắt đã rơi trên khuôn mặt tựa thiên thần, Ran đã không thể kìm chế nó, cô quay mặt vào tường, ra lệnh: "Ra khỏi phòng tôi"
Cậu dường như muốn nói gì đó...Nhưng không thể, cô gái của anh ngồi bó chân trên giường, 2 tay bịt chặt tai, nấc lên từng tiếng nghẹn ngào. Cậu biết, cậu không thể giữ Ran lại được nữa.
Nhẹ nhàng đóng cánh cửa phòng Ran, cậu trượt dài xuống sàn nhà, lặng thinh, 2 người chỉ cách nhau một cánh cửa, nhưng tưởng như ở 2 thế giới khác nhau, đêm nay có 2 người không ngủ được, vì họ nhớ về nhau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net