II: Hades và Athena ( part 2 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nàng thích nó chứ?" – Giọng y hơi thấp hơn bình thường, và nàng biết y đang cố gắng không phá vỡ bầu không khí giữa họ. Khi nàng nhún vai lặng lẽ, tránh ánh mắt y, Lukas khúc khích cười, thanh âm êm ái khiến cho hàng cây xung quanh khẽ rung. "Nàng đã chìm đắm trong điệu nhạc." Ta đã thấy. Nụ cười của y rất nhỏ, nhưng nó dần mở rộng khi thấy vành tai nàng ửng hồng, mắt vàng mật ong lúng túng dưới hàng mi cong dài.

"Nó rất hay." – Liên cuối cùng cũng gật đầu, câu trả lời ngắn gọn nhưng đầy ngưỡng mộ, và Lukas tìm thấy một cảm giác ấm áp nở bung trong lồng ngực. Y nghe mình buột miệng nói ra những lời tiếp theo.

"Ta có thể dạy nàng."

Y không biết phải phản ứng ra sao khi cô thợ săn vụt ngước lên, và lo âu bắt đầu xâm lấn tâm trí y khi nàng lắc đầu điên cuồng. Làm sao nàng có thể từ chối? Nàng không nhận ra ư? Tài năng âm nhạc là tất cả đối với một tinh linh nước. Chia sẻ và truyền đạt khả năng này mà không đòi hỏi bất cứ điều gì là hành động thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối và –

Một cách vô thức, y nắm chặt cây vĩ cầm, cười nhạo sự ngu ngốc của bản thân. Điều này vượt xa những gì y dự kiến khi nỗ lực thu hẹp khoảng cách giữa họ. Y chưa từng hấp tấp như thế này. Nhưng điều đau đớn nhất chính là cách mà nàng vội vã từ chối lời đề nghị như thể tài năng âm nhạc của y chẳng có ý nghĩa gì, như thể nàng không thể tin y; sẽ không tin y.

Lại cảm giác thất vọng vô cùng ấy.

Y đang đi về phía nàng, nắm tay siết chặt ẩn dưới lớp lụa mát lạnh. Có những tia cảnh giác loé lên trong mắt nàng, nhưng Liên không hề di chuyển, không hề né tránh ánh nhìn của y.

Ta phải làm thế nào để có thể thuyết phục nàng?

Y dừng chân khi nàng lùi lại ngập ngừng, hướng về nàng bằng đôi mắt kiên quyết. "Tại sao?"

"...Ta vốn thích hợp với sáo hơn." Nàng không biết lý do tại sao mình lại trả lời y, dễ dàng và trôi chảy như thể đó là điều hiển nhiên, nhưng ngay lập tức Liên hối tiếc khi mắt xanh sáng bừng vì hứng thú. "Ta, .. ta đã từng thổi sáo, trước đây. Vì vậy, ngươi không cần phải dạy cho ta bất kỳ điều gì cả. Ổn mà." Phải rồi, mọi chuyện đều ổn. Nàng không muốn nghĩ về ranh giới nàng đã vượt qua để khiến y muốn dạy cho nàng ma thuật của mình.

"Ồ? Vậy là, nàng nghĩ rằng kỹ năng thổi sáo của nàng có thể phù hợp với cây vĩ cầm của ta và ta, đúng chứ?"

Ngay cả khi giọng y chẳng hề có chút ác ý, Liên vẫn cảm thấy hơi thở của nàng mắc kẹt tại câu truy vấn của y, sự kinh hoàng lan toả khắp xương sống. "Đó, đó không phải là những gì ta muốn nói."

Tinh linh nước chỉ lắc đầu hào hứng, tò mò ánh lên từ đôi mắt vô cảm thường ngày.

"Ta muốn xem nó." – một khoảng dừng ngắn, sau đó; "Ta muốn nghe nàng thổi sáo."

Đồng tử vàng thu hẹp trong sự cảnh giác. Một lần nữa, y đã thành công trong việc khiến nàng ngạc nhiên, và đó là điều khiến nàng khó chịu. Đã nhiều tuần trôi qua; nàng phải biết rõ hơn rồi mới phải. Nhưng y khác với tất cả mọi thứ nàng đã dự đoán và mong đợi.

Đôi mắt nàng khép lại, suy nghĩ. Ngoài tình cảm cũ và những kỷ niệm đầy bụi bặm, tiếng sáo của nàng không phải thứ gì đáng kể, và trừ khi có một phần truyền thuyết của tiên giới có liên quan đến những nhạc cụ không thuộc về họ mà nàng đã không được dạy, Liên ngờ rằng Lukas có thể tổn hại đến nàng hay Tiểu Bao. Nó sẽ chẳng đau đớn gì nếu nàng cầm sáo lên một lần nữa. Bên cạnh đó, tiếng sáo là món quà duy nhất huynh ấy có thể tặng nàng ngoài những kỹ năng săn bắn...

Đã được một thời gian dài kể từ lần cuối nàng nghĩ về huynh ấy. Có lẽ nàng có thể làm sống lại những kỷ niệm một chút.

"Liên?" – tinh linh nước gọi tên nàng và ngay lập tức Liên biết rằng mình đã im lặng quá lâu.

"H, Hả?!..." – cô thợ săn cắn phải má bên trong, khẽ co người khi bất cẩn làm xước môi. Lukas chỉ thốt lên một âm thanh ngạc nhiên và bước lại gần hơn, và nàng muộn màng nhận ra rằng y đang ở rất gần; những ngón tay y do dự trên xương quai hàm của nàng, không chắc có nên chạm vào hay không.

Nàng chỉ cao đến cằm y, và sự chênh lệch chiều cao càng rõ ràng hơn khi y đang đứng rất gần nàng, y phục của họ khẽ chạm vào nhau. Tà áo lụa mềm lướt nhẹ trên mu bàn tay nàng khi Liên lúng túng quay đi, tim đập hỗn loạn và miệng lẩm bẩm rằng nàng vẫn ổn. (Không có lí do gì để nàng tấn công y bằng con dao săn của mình. Liên không muốn biết điều đó có ý nghĩa thế nào với mối quan hệ của họ.) Tinh linh nước không có vẻ bị thuyết phục, nhưng sau cái hằm hè cảnh báo từ Tiểu Bao, y lặng lẽ lùi về, cánh tay buông thõng khuất dưới tấm áo choàng.

Lau vội vệt máu trên môi, Liên luống cuống thu dọn đồ đạc của nàng, hất đầu gọi Tiểu Bao đi cùng. Làm sao nàng có thể mất cảnh giác đến vậy? Nàng hẳn đã điên mới thực sự nghĩ rằng tinh linh nước trong giây phút đó trông giống hệt huynh ấy. Một sai lầm khác; nàng đã mắc bao nhiêu sai lầm ngày hôm nay?

"Được rồi." – Nàng không muốn nhìn vào mắt y. Nó có lẽ sẽ là một sai lầm nữa.

"Chuyện gì?" – Sự quan tâm vẫn hiện rõ ngay cả trong chất giọng đều đều của y, và Liên thở dài lặng lẽ khi nhận ra rằng có nhìn y hay không cũng chẳng quan trọng. Nàng vẫn sẽ bị ảnh hưởng.

"Ta sẽ cố gắng để tìm cây sáo của mình, và đem nó tới cho ngươi một ngày nào đó." Có lẽ, nàng nghĩ thầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net