II: Hades và Athena ( part 1 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

...

"Và ta cứ nghĩ mình sẽ phải gọi nàng quay lại." – những ngón tay thon dài gảy khẽ nốt cuối cùng trên sợi dây đàn căng óng, chủ nhân của chúng ngước lên, hướng về phía cô thợ săn và chú chó quen thuộc xuất hiện. Tiểu Bao thong dong chạy về phía bờ hồ, và Tinh linh nước vô thức lùi về lãnh địa an toàn khi đôi mắt nâu lướt qua y một cách cảnh giác trước khi thản nhiên cúi xuống uống nước.

"Ta không phải cún con của ngươi." Lukas yên lặng chuyển hướng nhìn của y, cô thợ săn thô bạo buông chiếc túi đựng thịt thú rừng lên thảm cỏ. Đó là một câu trả lời sắc bén, một trong vô vàn những lời nói mà nàng dành cho y, và cũng là một trong những câu khiến y quay cuồng, tuyệt vọng để chứng minh điều gì đó với nàng. Nhưng như mọi khi y chỉ mím môi, kìm nén cơn đau nhói trong ngực theo mỗi bước chân tiến lại gần nàng.

Cơn đau trở nên tồi tệ hơn khi y tiếp cận nàng; bởi y biết lý do tại sao nàng tức giận, nhưng y là kẻ ích kỷ, vì đã quá cô đơn trong nhiều năm qua. Y là tinh linh duy nhất trong rừng, và nếu như không có chuyện gì khẩn cấp hay thông báo quan trọng, các nàng tiên hay những chú quỷ nhỏ sẽ chẳng bao giờ dám quấy nhiễu y. Nàng là người đầu tiên y gặp bị mê hoặc bởi tiếng đàn, và cũng là người đầu tiên bước vào thánh địa này. (Đó là một lời nói dối, phải không? Đã từng có một ai đó tới đây, năm mùa đông trước. Rất trẻ; chỉ vừa chạm ngưỡng tuổi của một chàng trai trưởng thành. Và trông cũng rất giống nàng...) Trong sự cô lập này, phải chăng y đã quá ích kỷ khi khao khát có nàng đồng hành?

"Không, nàng không phải." – Lukas trả lời sau khi xem xét cẩn thận, cố gắng để giọng nói của y nghe có vẻ chân thành. Nó hẳn đã có tác dụng, vì y thấy Liên liếc mắt về phía mình trước khi vội quay đi.

Họ đã đồng ý một giao ước im lặng vào một ngày của nhiều tuần trước. Hầu như sau khi kết thúc buổi đi săn, nàng sẽ đến hồ nước để gặp y, và đổi lại, y sẽ không đặt nàng dưới sự mê hoặc của phép thuật. Nếu buổi đi săn – đã bị cắt ngắn – không thành công, y sẽ bắt một vài chú cá lớn bù vào, an ủi cho sự thất vọng của nàng. Thành thật mà nói, y có thể hiểu lý do tại sao. Nàng chẳng có gì để đạt được, và chỉ là tù nhân của y, gắn kết với y vì một thỏa thuận mà nàng không có sự lựa chọn nào khác. Ngay cả sự giúp đỡ của y cũng chỉ khoét sâu thêm vào sự chán chường mà nàng cảm thấy. Có lẽ nàng ghét y, rất nhiều là đằng khác – y sẽ không ngạc nhiên vì điều này – nhưng suy nghĩ đó khiến cổ họng y đắng nghét.

Y không muốn bị ghét.

Bờ hồ chìm trong sự im lặng nặng nề. Liên tiếp tục nhìn chằm chằm vào mặt đất. Buổi săn hôm nay khá hoàn hảo, Tiểu Bao đã bắt được hai con chim trĩ trong khi nàng bắn hạ được ba. Chỗ thịt sẽ được ướp muối và trữ lại, hoặc bán cho thương lái hay những người giàu muốn thưởng thức hương vị xa hoa hơn tại chiếc cối xay gió cũ cách một giờ đi bộ từ khu rừng, hai giờ từ nhà nàng. Có lẽ nàng nên đi vào ngày mai, nếu chỉ để tránh mặt y.

Theo bản năng, những ngón tay cuộn chặt quanh cây cung gỗ đẽo gọt tỉ mỉ cùng lúc với nhịp thở mệt mỏi. Nó sẽ chẳng tốt đẹp gì nếu nàng tức giận. Thanh âm vĩ cầm êm ái xoa dịu đôi tai nàng, và Liên khẽ nghiêng đầu sang bên để xem tinh linh nước bắt đầu một khúc nhạc mà nàng không thể gọi tên. Giai điệu chậm rãi và đáng yêu, tràn đầy cảm xúc và sự nhiệt tình, và Liên tự hỏi làm thế nào một sinh vật trầm lặng và khắc kỷ như y có thể diễn tả niềm đam mê đó.

Nhịp tim của nàng hoà với nhịp độ Andante, và trong giây lát nàng bỗng giật mình khi nhận ra một nụ cười dần xuất hiện trên môi. Liên vội vàng giấu diếm cảm xúc, lén nhìn sang tinh linh nước. Mắt y khép hờ, vẻ mặt tập trung hiếm thấy và dáng đứng thẳng tắp vững chãi. Trên khoé môi còn vương nét cười nhẹ, mờ ảo đến độ nàng nghi ngờ sự chính xác của mắt mình. Chưa bao giờ nàng thấy y bình yên đến vậy.

Dưới ánh nắng mặt trời dịu dàng và mặt hồ lấp lánh sau lưng, y đẹp như tượng tạc. Gió lay bộ trường bào mềm mại, sắc xanh thoảng hương mưa tinh khiết. Nàng nhíu mày khi y vô thức nghiêng đầu, có một lọn tóc xoăn lơ lửng trôi sát phía sau tai. Một khám phá kỳ lạ, nhưng nàng thừa nhận nó chẳng hề ảnh hưởng đến phong thái không vương bụi trần của y.

Nàng lặng lẽ đứng lên để tránh làm phiền y, bước khẽ trên thảm cỏ tới cạnh chú chó săn của mình. Tiểu Bao đã thôi đuổi theo những con bướm dập dờn giữa những bụi thạch nam tím và hoa dại để lắng nghe khúc nhạc của tinh linh nước. Nàng ôn tồn vuốt ve, và Tiểu Bao vui vẻ lăn tròn khiến những cánh hoa cúc trắng bay theo gió.

Bầu không khí yên bình này lần đầu tiên Liên được trải qua, và khi tiếng ngân của violon chậm dần rồi dứt hẳn, nàng mở mắt (Kể từ khi nào nàng đã khép chúng lại?) để thấy đồng tử xanh thẳm nhìn chăm chú vào mình.

(Điều đầu tiên nàng chú ý là nụ cười của y đã biến mất. Tại sao?)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net