IV. Hiraeth ( p1 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

T/N: Từ điển Oxford định nghĩa Hiraeth: (danh từ) "nỗi nhớ cho một ngôi nhà mà bạn không thể quay về, hoặc chưa từng bao giờ quay về".

...

...

"Ngươi đã làm gì?"

Những ngón tay y nhào tới quấn quanh cổ hắn, tựa như thứ dây xích lạnh ngắt bóp nghẹt hơi thở của kẻ có đôi mắt thạch anh tím vẫn giương lên đầy thách thức. Hắn cười khẩy, chẳng hề bất ngờ trước phản ứng của Tinh linh nước.

Mắt y vẫn vằn những vệt máu đỏ dù bàn tay đã run rẩy buông xuống, cuộn thành nắm đấm giấu sau tay áo lụa mát lạnh. Sự điềm tĩnh, vô cảm mà hắn luôn giữ suốt hàng trăm năm qua giờ vỡ tan; những biểu cảm hiếm thấy bộc lộ rõ ràng trên khuôn mặt.

"Ngươi đã làm gì nàng ấy?"

"Chúa ơi, ta bất ngờ khi ngươi biết chuyện gì đã xảy ra đấy." – Gió Bắc hất cằm tự hào như một đứa trẻ – "Không hổ danh Lukas."

Những lời nói của hắn chỉ càng khiêu khích Tinh linh nước, cả mặt hồ cũng run lên cùng y trong nỗ lực kìm nén cơn giận dữ. "Ta sẽ giết ngươi." – y lẩm bẩm, và Ivan chỉ khẽ lắc đầu trước cảnh tượng đáng thương.

"Không, ngươi sẽ không làm vậy." Cả hai đều biết đây là sự thật.

"Nếu ngươi dám làm bất cứ điều gì với nàng..." – Tinh linh nước ngước lên, và Gió Bắc giật mình trước cái nhìn đầy đau đớn và cuồng nộ của y – "Ta sẽ giết ngươi."

Bàn tay hắn vô thức siết lại khi dõi theo sát khí bóp méo không gian xung quanh y, và một lần nữa Ivan lại kinh ngạc trước cái cách một cô gái loài người yếu ớt có thể gợi lên những cảm xúc không tưởng từ sinh vật đang ở trước mặt hắn. Hình ảnh tinh linh nước giận sôi người phản chiếu trong đồng tử thạch anh tím, và Ivan biết hắn sẽ không bao giờ có thể quên ngày hôm nay. Lời đe doạ của y, dù có được thốt ra vội vàng đến đâu đi chăng nữa, cũng tuyệt đối không thể xem thường.

"Biến đi." – giọng y rít lên. Gió Bắc khẽ thở dài. Quay về phía những bụi cây ken dày đặc, hắn dừng lại, gió và tuyết vẫn đều đặn xoay quanh hắn một cách kì quái mặc cho cảnh vật của hồ nước đã bị cơn giận của ai đó làm cho hỗn loạn. Mắt tím trầm tư ngắm bờ hồ bị xới tung, mặc cho cái nhìn ghét bỏ của Tinh linh nước như muốn đâm xuyên người hắn.

("Một con người thú vị, nhưng không phải là người mà ta muốn chơi đùa. Không phải khi người mà ta thực sự ghét bỏ là –")

"Ta sẽ không làm hại nàng." – một luồng gió tuyết lùa qua áo choàng xanh, mang theo thanh âm kiên định lan khắp mặt hồ. "Cứ làm những gì ngươi muốn, nhưng ngươi biết hậu quả như thế nào rồi đấy."

Chỉ có tiếng sói hú xa xôi trả lời Gió Bắc và sự cay đắng từ những đốm tuyết bao bọc hắn. Cảm giác chiến thắng và niềm vui sướng đáng lẽ phải cảm nhận được đã không xuất hiện, thay vào đó là kí ức tuyệt vọng mà hắn không muốn nhớ về. Một quá khứ hắn hối hận đã không thể thay đổi, không phải khi y đang ở kia, không phải khi nàng vẫn còn giận hắn. Hắn bất mãn rời đi, một phần trong trái tim chẳng hề vui vẻ sau tất cả chuyện đã xảy ra.

Cơ thể căng cứng của Tinh linh nước sụp xuống khi những cơn gió đã êm ả trở lại. Hắn lùa tay vào tóc, những lọn vàng bạch kim rối bời, đôi ghim lỏng lẻo chực rơi xuống bất kì lúc nào. Chưa bao giờ Lukas thấy bất lực như bây giờ. Trong một thoáng, khao khát ích kỷ bỗng trỗi dậy trong y (một lần nữa), và y nhắm chặt mắt, thở dài nặng nề.

"Ngươi không mong mình cũng có thể làm vậy ư? Rời đi?"

Trái tim của mùa đông đã rời khỏi, nhưng hồ nước vẫn đóng băng. Ngay cả các góc hồ cũng bị hoá đá, và sự biến mất của sự sống xung quanh y khiến Tinh linh nước thấy trống rỗng hơn bao giờ hết.

...

...

...

Những ngày tiếp theo kể từ sau tai nạn ấy, Liên đã lôi tất cả dao săn và vũ khí của mình ra, tỉ mẩn mài sắc từng thứ một. Thậm chí ngay cả những thứ đã được mài xong vẫn được làm lại để đánh lạc hướng chủ nhân của chúng khỏi đôi mắt tím ám ảnh mỗi đêm và bàn tay vẫn chưa thôi run rẩy. Tiếng kim loại rít trên đá mài vang lên dai dẳng trong căn nhà, đánh thức Tiểu Bao khỏi giấc ngủ trưa ngắn ngủi dù nó đã quen với âm thanh rùng rợn, ghê tai này.

Thật may mắn cho chú chó săn, chuỗi ngày ngột ngạt ấy không kéo dài mãi mãi. Cả hai đều cảm nhận được sự thay đổi của thời tiết, và với sự xuất hiện của những cơn gió mát hơn, những cơn ác mộng của cô thợ săn bớt dần, tinh thần cũng dần được cải thiện. (Đó là điều tốt, vì nó không thích tiếng rên khẽ của cô chủ lúc ngủ mơ, vài nếp nhăn khổ sở xuất hiện trên vầng trán mỗi khi Liên trở mình. Nàng đã gọi tên bạn đồng hành bé nhỏ, và một cái tên khác, quen thuộc như sinh vật có mùi của mưa ven hồ. Nhưng Tiểu Bao không để tâm, nó cần mẫn liếm sạch vệt chất lỏng mằn mặn chảy dài trên má chủ nhân. Nó không thích nước muối, vì đó là thứ biểu tượng cho nỗi đau.)

Sau mười lăm ngày, cuối cùng Liên đã khoác lên mình bộ trang phục quen thuộc và bộ đôi ăn ý nhằm hướng những đồng cỏ nằm ở phía đông, cách xa bãi săn thông thường. Tuyết đã ngừng rơi cách đây không lâu, cô thợ săn nín thở dõi theo Tiểu Bao đánh hơi một mảng các tinh thể vỡ vụn trước khi sục chân xuống đào.

Mùi hương câm lặng của sự sống chạm tới mũi nàng, Liên mỉm cười hài lòng khi Tiểu Bao lắc chiếc mũi ướt vì tuyết tan, hơi thở đọng thành sương trên những nhành cỏ đầu tiên của mùa xuân.

Từng rặng cây cằn cỗi phủ trắng vẫn còn vẹn nguyên hai bên lối mòn. Rảo từng bước chậm rãi, cô thợ săn ngẩng đầu hướng về phía một gốc cây bị đốn hạ cách đó không xa, nơi Tiểu Bao đang gầm gừ cảnh báo. Có tiếng gầm trầm hơn đáp lại, Liên nheo mắt nhìn một người đàn ông trung niên xuất hiện từ sau một thân cây dày đã bị tước vỏ, ba chú chó săn dè chừng người lạ, bộ lông xù lên tự vệ.

"Một thợ săn trẻ, đúng không?" – người đàn ông cao lớn, đôi mắt giàu kinh nghiệm quét một lượt qua bộ trang phục gần tương tự nhau, chiếc túi đựng tên nàng đeo sau lưng và cuối cùng là cây cung nắm chắc trong tay. Các thợ săn hiếm khi gặp nhau giữa vùng rừng núi rộng lớn, thậm chí có người đến vài năm còn chẳng bao giờ gặp ai. Cơ hội trò chuyện như thế này rất ít, nhưng đó là điều bình thường với công việc của họ.

Với một cái gật đầu, Liên chia sẻ với ông về phát hiện thú vị tại đồng cỏ, và sau tiếng thở dài nhẹ nhõm, người đàn ông thả lỏng, trao cho nàng nụ cười cởi mở. "Đã đến lúc mùa xuân tới rồi." – ông khịt mũi – "Chân ta sắp đóng băng vì phải chờ ngày này rồi đây!"

Bầu không khí thoải mái giữa hai người thợ săn khiến các chú chó cũng thôi gầm ghè và bắt đầu đánh hơi nhau một cách tò mò. Tảng đá đè nặng trên ngực nàng cứ như được ai đó hất văng đi thật xa. Đã quá lâu kể từ khi nàng tìm được một người để trò chuyện, một người mà nàng có thể tin tưởng. Đôi mắt xanh thẳm không chút cảm xúc bất chợt hiện lên trong tâm trí, nhưng nàng đã vội vã vùi sâu nó vào bóng tối, trước khi trái tim phản chủ kịp nặng lòng hối tiếc.

"Ta phải đi rồi. Bà vợ ở nhà mong ta về sớm với bốn cái miệng háu ăn." – người thợ săn khúc khích cười, ra dấu cho những chú chó săn. Liên đáp lại nụ cười của ông, cất giọng gọi Tiểu Bao chuẩn bị lên đường.

"Tất nhiên rồi. Chúc ông một năm mới săn bắt thành công."

"Cô cũng vậy nhé. Dù sao thì, ta có đôi lời cảnh báo cô." – ông gõ cằm suy nghĩ trong chốc lát – "Có lời đồn rằng ở phía Tây Bắc, vượt qua con sông rộng có lũ tiểu quỷ hoạt động. Lũ sói cũng đi xuống từ phía Bắc, gần đoạn rừng có suối nước nóng. Vài ngày trước, ta đã nhìn thấy hai con tuần tra gần cái hang gấu cũ." Ông hất đầu về lối đồng cỏ, Liên bám theo ánh mắt ông, nghiêm túc ghi nhớ những thông tin quý giá. Ở mũi Bắc của đồng cỏ là những mảng cây và đá đan xen, không chỉ là nơi tụ họp thường xuyên của đàn hươu mà còn là nơi những chú gấu tận dụng những hang đá lớn để ngủ đông.

"Nếu là cô, ta sẽ dành cho khu vực đó sự thận trọng đặc biệt. Hoặc tốt nhất là tránh xa chúng."

"Cháu sẽ lưu ý. Cảm ơn ông." – Liên gật đầu. Người thợ săn chào tạm biệt nàng, quay lưng tiếp tục cuộc hành trình của mình. Ba chú chó săn vẫy đuôi, chia tay Tiểu Bao rồi lon ton bám theo chủ nhân về nhà, những bước chân hào hứng tan biến dần trong gió cùng bóng dáng cao lớn khuất sau những thân cây.

Vẫn chưa hết quay cuồng từ cuộc gặp gỡ bất ngờ, nụ cười của Liên dần nhuốm màu tiếc nuối khi nàng trở về căn nhà nhỏ. Nhất là lúc Tiểu Bao dừng lại đánh hơi khi họ đi ngang qua lối săn cũ, nụ cười của nàng tắt lịm, và vô thức nàng nép hẳn vào mép đối diện của con đường. Liên về nhà khá sớm, nàng liếc nhìn khu rừng yên tĩnh lần cuối trước khi bước qua cửa để chuẩn bị bữa tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net