IV. Hiraeth ( p2 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

...

...

"Đỗ quyên, đỗ quyên, một bó hoa đầy vô tư. Một ngày nào đó, ngày nào đó, em –"

"Đấy thậm chí chẳng phải một bài hát thực sự." – bàn tay nhỏ nhắn chật vật bám lấy bàn tay chai sạn hơn. Trong căn nhà với ánh sáng mờ ảo, đôi chân trần của cô bé phải cố gắng bắt kịp với tốc độ của anh trai. Cậu xoay tròn cô bé trên nền gỗ trơn, khiến em gái bé bỏng vấp ngã và rất may là không bị thương nhờ phản xạ nhanh nhạy của cậu.

"Có bài như vậy đấy!" – cậu trai cao lêu kều cười nắc nẻ, bế cô em gái đứng thẳng dậy. Cô bé hậm hực bĩu môi, giãy dụa muốn thoát khỏi anh trai – "Một ngày nào đó, em sẽ lớn và trở thành bông đỗ quyên nhỏ của riêng chúng ta. Hay đó là những gì ông nội vẫn nói."

Cô bé ngoảnh mặt đi. "Thật sến súa. Em không thích, anh hai."

"Nhưng đó là sự thật mà!" – cậu trai cãi lại, cô bé ngoái đầu ngay lúc anh mình đang cố nhịn cười – "Bây giờ em mới mười tuổi, nhưng chỉ cần vài năm nữa," – những ngón tay cậu ra dấu – "em sẽ trở nên rất xinh xắn."

"Đừng ngốc thế. Trở thành phụ nữ (cô bé nguýt dài khi bị anh trai sửa lại cách phát âm) cũng chẳng thay đổi điều gì cả. Em vẫn sẽ sống chung với anh và ông nội, em cũng sẽ đi săn cùng mọi người."

"Anh mừng là chẳng có thằng nhóc nào sống quanh đây có thể chiêm ngưỡng em gái bé nhỏ của anh trở thành một thiếu nữ xinh đẹp." – cậu cười tự mãn khi dễ dàng bắt được khúc gỗ nhỏ mà cô bé ném tới, càng thêm phổng mũi trước ánh nhìn ngạc nhiên của cô bé.

"Anh phải dạy em làm như vừa rồi!"

"Chắc chắn rồi! Anh cũng có thể dạy em nhiều thứ khác, kiểu như làm sao để bắn sóc, thỏ hay gấu này." – giọng cậu tự hào. Cô bé phồng má, ngúng nguẩy lắc đầu, "Chả cần. Em sẽ nhờ ông dạy."

Vừa đúng lúc, bên ngoài vọng lại tiếng gõ cửa. Hai anh em háo hức chạy ra mở cửa, cô bé nhanh nhẹn túm lấy tay nắm, nhưng đã phải vội vàng buông tay vì bị anh trai búng trán đau điếng.

"Anh yêu em!"

"Anh quá đáng lắm!"

...

...

...

Trời đang mưa, mây xám từng cụm từng cụm rả rích cả ngày dài. Mặt đất ngấm trọn những giọt nước tham lam rơi xuống, mầm cỏ xanh đã bắt đầu lác đác mọc quanh những bụi cúc trắng vừa hé nụ. Các bụi cây đều vươn mình đón vô vàn hạt trong suốt còn ngậm hơi lạnh.

Nước mưa trườn dọc theo sống mũi cao của Lukas, lướt qua bờ môi mím chặt trước khi nhỏ xuống cằm. Mắt y vô định lướt qua vài mảng cỏ non, cả người ướt rượt nhưng y vẫn chẳng hề động đậy. Cây violon yêu dấu im lặng tựa trong lòng y, mặc cho nước thi nhau tí tách nhỏ trên mặt gỗ bóng. Niềm thôi thúc chơi nhạc đã cạn khô trong y từ lâu rồi, giờ đây, tất cả những gì y cảm nhận được chỉ là hư vô. Cả khi đã cố, thứ giai điệu phát ra từ đôi bàn tay điêu luyện của y lại quá bi ai, và nó quá đau đớn – ngay cả với y – để có thể chịu đựng nổi.

Đầu ngón tay lướt nhẹ qua vạt cỏ xanh rì, và Lukas chậm chạp hít thở hương thơm của sự sống đang đâm chồi nảy lộc mạnh mẽ dù mùa xuân năm nay có tới muộn. Một thứ gì đó mềm mại trùm trên đầu y, ám mùi khói gỗ nhưng lại có sức an ủi lạ kì. Đôi mắt nai ảm đạm, dù cho một phần khuôn mặt nàng khuất dưới mũ áo da nhưng y tuyệt đối không thể nhầm lẫn; cô thợ săn cúi xuống nhìn y, bàn tay buông thõng bên thân người.

Tinh linh nước ngập ngừng ngước lên, hơi thở nghẹn lại trong giây lát. Mắt xanh sẫm bắt lấy dáng người mảnh dẻ dưới tấm áo choàng, chăm chú đón nhận ánh nhìn của nàng cho tới khi Liên ngoảnh mặt đi và y dõi theo những giọt nước chảy dọc theo mép chiếc áo mỏng khó lòng che chắn cho phần eo và chân nàng. Không có vết tích của cây cung, dù bao đựng tên vẫn ở sau lưng nàng. Đuôi tóc rủ ra ngoài mũ áo đẫm nước, đôi môi khô khốc, nhưng mắt y lại dừng ở bàn tay nàng, và chỉ tập trung vào bàn tay ấy.

Các ngón tay cong lại, đầu ngón ửng một gam hồng đau đớn trong khi lòng bàn tay trắng bệch đáng sợ. Nhiệt độ trong rừng đã hạ thấp, và Lukas tự hỏi liệu nàng có phiền nếu y vươn tới và đan tay họ với nhau, chỉ để xua đi cái lạnh và tê dại mà nàng hẳn đang phải chịu đựng.

"Ta xin lỗi. Chưa bao giờ ta có ý định để nàng thấy ta giống một con quái vật nhiều như thế nào." – câu chữ rời khỏi miệng y nhẹ bẫng, chân thành và ngập tràn hối tiếc. Thật khó để truyền tải cảm xúc theo cách của con người, nhưng y sẵn sàng thử sức, nếu nàng chịu tha thứ cho y.

Bàn tay y khẽ giật.

Tinh linh nước mím môi. Y ngần ngại giơ tay, vượt qua khoảng cách bị ngăn cách bởi hai bộ trang phục lướt qua nhau. Tấm áo choàng rơi khỏi đầu y, bàn tay ngập ngừng trong không khí, nhưng khi cô thợ săn không tỏ vẻ gì kháng cự, y dè dặt tiến đến gần làn da của nàng. Những ngón tay thon gầy cuối cùng cũng chịu thả lỏng khi Lukas chạm vào cổ tay nàng, và y cho phép một nụ cười thoáng qua trên môi, mắt dịu dàng lướt dọc theo làn da mịn mướt trong khi bàn tay bao bọc lấy tay nàng, thoải mái nắm lấy các khớp và ngón tay nhỏ nhắn hơn.

(Y rất thận trọng, cho dù nàng không gạt đi với đôi mắt cảnh báo, hoảng hốt thì sự im lặng và vẻ mặt trống rỗng này cũng vẫn vô cùng đáng lo.)

Bàn tay nàng có vẻ mong manh đặc biệt, ẩn dưới những mảng chai sần và những vết sẹo là tất cả sự mềm mại và tinh tế. Đôi tay mạnh mẽ nắm giữ sức mạnh để tồn tại, để làm những điều dịu dàng và những việc tàn nhẫn, đôi tay thậm chí có thể tổn thương y, nếu y cho phép chúng. (Lưỡi kiếm bằng bạc và kim loại, nàng chẳng hề hay biết điều mà mình có thể làm.) Thật quá dễ dàng để mang chúng rời khỏi nàng. Chỉ cần một tích tắc, một cú vặn ngược tại cổ tay gầy kia –

Lukas thở dài – Nhưng y sẽ không làm vậy. – và thở ra chỉ cách chút ít từ mặt dưới cổ tay nàng.

Con người thực sự rất dễ bị tổn thương.

Y vô thức nghiêng về trước, nước mưa lạnh trượt trên môi khi y ép chúng lên mạch máu của nàng. Mùi thơm của con người ùa tới đầu tiên, sau đó là những vệt mờ nhạt của cây dại, gỗ ẩm và mồ hôi. (Chẳng hề ngọt ngào hay nữ tính như vài linh hồn đặc biệt sống trong khu rừng, nhưng y thưởng thức nó như thể hương thơm tuyệt diệu nhất trên đời, cẩn trọng dụi khẽ chóp mũi lên làn da mỏng manh ấy.) Thế nhưng, thanh âm hoảng hốt của cô thợ săn đã khiến y cứng đờ. Lukas chậm chạp ngước lên. Mắt vàng mở to. Bàn tay còn lại che khuất nửa dưới khuôn mặt nàng.

Hối hận dâng ngập trong từng mạch máu khi y nhận ra sự ngạc nhiên và sợ hãi phản chiếu trong mắt nàng. Hai gò má ửng đỏ, hơi thở gấp gáp và bàn tay run rẩy vì thứ cảm xúc chưa biết tên nhưng y biết mình chính là nguyên nhân gây nên. Với một chuyển động vụng về, Tinh linh nước lùi ra xa, lớp mặt nạ thanh nhã rạn nứt để lộ vẻ cảnh giác.

Y không định làm như vậy.

Xem ngươi vừa làm gì kìa, một giọng nói khinh bỉ vang lên trong đầu y, và Tinh linh nước rùng mình khi nhận ra đó không phải là chất giọng của mắt tím sắc lạnh, mà là của chính y. Giờ nàng sẽ bỏ chạy còn ngươi sẽ bị bỏ lại một mình. Ngươi đã để sự thôi thúc chiếm giữ mình một lần nữa, giờ thì ngươi –

Không, không không không.. !

Những ngón tay y nới lỏng, và Tinh linh nước dõi theo với trái tim đau thắt như khi nàng giật tay về, loạng choạng bước từng bước xa y. Chiếc mũ áo tuột xuống vì nàng liên liếp lắc đầu, mắt dán chặt xuống đất. Bàn tay còn lại của nàng túm chặt lấy bím tóc nâu đã bị nước mưa ngấm ướt mong sao có thể ngừng cơn run rẩy. Nhiều thật nhiều hạt mưa đổ trước mắt y, hình ảnh bờ hồ dần nhoè mờ, méo mó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC