IV. Hiraeth ( p4 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Với bàn tay lạnh ngắt thấm mồ hôi, cô thợ săn vỗ lưng trấn an chú chó săn căng thẳng của mình, nhưng các ngón tay nhanh chóng rụt về khi một tiếng gầm lớn dội vào tai họ. Nàng đang run rẩy, tiếng tim đập dồn dập là điều duy nhất nàng có thể nghe rõ. Cảm giác thật khủng khiếp, một cách vô thức Liên bấu các móng tay mạnh hơn vào lòng bàn tay. Trong đầu nàng lúc này là muôn vàn tiếng hét mau chạy thật xa khi còn kịp, nhưng sao nàng có thể làm vậy? Nàng không thể chạy và mong đợi mình xoá sạch trí nhớ về kết cục sau này như không có gì xảy ra.

Bụi cây phía bắc bị xé toạc không báo trước, cặp sừng ngà hạ thấp đe dọa khi chúng đâm mạnh, đẩy con gấu ra khỏi gốc mộc lan sắp chết. Nàng và Tiểu Bao tròn mắt nhìn nó gục xuống rên rỉ, gãi mũi cáu kỉnh trước sự xuất hiện của chú hươu vương giả chắn giữa nó và con mồi.

Chú nai vươn thẳng đầu, bộ gạc lấp lánh dưới ánh sáng chĩa về phía con gấu thận trọng tiến gần hơn, đôi mắt đen háu đói. Trong tán cây mộc lan, nữ thần nhỏ lo lắng quan sát, chẳng hề có ý định rời khỏi nơi ẩn náu của mình.

Con gấu thủ thế. Nó chồm tới chỗ chú hươu, bàn chân trước xoè rộng các móng vuốt sắc nhọn. Nhưng bộ gạc kia đã lại một lần nữa hất nó lảo đảo ngã ra sau. Mỗi cú vồ đều chứa áp lực có thể nghiền vỡ xương, và chú hươu đã phải vất vả né tránh những đòn tấn công chết chóc. Cả khoảng rừng chỉ có thể dõi theo bất lực khi hai vị vua tranh giành sự thống trị.

Bằng tất cả sức mạnh con gấu ném chú hươu xuống sàn rừng, những cánh hoa màu trắng kem bị hất tung. Móng vuốt tuy thất bại trong cú tấn công quyết định nhưng vẫn kịp để lại một vết rạch sâu đến tận xương. Chú hươu thở gấp, gồng chân sau đá gấu sang một bên, đứng lên và đẩy đối thủ của nó liên tiếp lùi về. Giữa cuộc thư hùng, Liên để ý thấy nữ thần cây đã bị ngã, lọt xuống đất với gương mặt đau đớn. Nàng ấy không đứng dậy nổi mặc dù bàn tay nhỏ bé đã cố gắng để nâng cơ thể lên khỏi lớp đệm mềm mại tạo từ những bông hoa nhiều lần.

Hai con thú đã rời nhau, và Liên thấy chú hươu lùi lại vài bước, ngăn nữ thần bị ngã khỏi tầm mắt của con gấu. Có một vết cắt trên mặt của nó, máu nhỏ giọt thấm ướt mảng lông mềm. Ở phía bên kia của khoảnh rừng, con gấu lắc bộ lông xù xì, lẫm chẫm bò dậy sau những cú húc mạnh. Nó may mắn không gặp phải thương tổn nào nghiêm trọng ngoài các vết bầm nhỏ, và đôi mắt xảo quyệt loé lên đắc thắng khi thấy bộ dạng mệt mỏi của chú hươu đơn độc.

Con gấu gầm lên, tức giận và khát máu, cắm đầu chạy về phía cây mộc lan. Rất nhanh chóng nó đã bị chặn lại, và Liên thấy mình nắm chặt cây cung trên tay. Đó là một phản ứng vô thức; khi bàn tay run rẩy của nàng kéo một mũi tên ra khỏi bao đựng, nhưng hành động ấy làm cho Tiểu Bao ngoái sang lo lắng, đuôi nó hết cuốn vào lại duỗi ra.

Nàng chớp mắt ngạc nhiên, tầm nhìn dường như chuyển thành một thấu kính phóng to từng chi tiết của hai con thú, các ngón tay co giật vì căng thẳng. Mỗi đốt xương trong cơ thể run run với ý nghĩ cần phải di chuyển. Đây là tình huống chạy trốn hoặc chiến đấu, và nếu nàng không chạy...

Chú hươu sẽ thua, đó là điều chắc chắn. Con gấu sẽ chế ngự nó và cuối cùng nó sẽ chết, cùng với nữ thần cây bị thương. Nhưng có thể, chỉ là có thể thôi, nếu nàng làm điều này, chuyện có thể thay đổi. Nàng không biết thứ gì bên trong thúc đẩy mình. Con người không nợ nần gì với thần linh hay các loài động vật ở đây. Đặc biệt là các thợ săn, càng có ít lý do hơn để làm như vậy, nhưng...

– Chú hươu ngã xuống, quay lưng lại phía nàng, và Liên phát hiện nhúm lông trắng mờ nhạt sau tai của nó. –

Nhưng.

(Kí ức về làn nước trong vắt tựa pha lê vỗ vào mỏm đá và một bờ hồ ngân vang tiếng violon nhẹ nhàng. Một khuôn mặt đẹp trai với lọn tóc xoăn kì lạ. Màu bột ngô và xanh dương đậm, một cái chạm nhẹ nhàng, mát lạnh và mềm mại, khao khát; quá nhiều khao khát –)

Nàng chưa từng săn gấu trước đây, nhưng luôn có lần đầu tiên cho tất cả mọi thứ, dù cho điều đó có ngu ngốc đến đâu.

Gai cùng cành cây nhọn cào xước thịt da khi Liên lao ra khỏi bụi cây, kéo mũi tên trên dây cung và hướng nó vào bộ lông màu đen. Mũi tên bắn đi, xuyên qua không khí và cắm vào phần bụng mềm của gấu, tử huyệt của nó. Những tiếng gầm vang tiếp theo rúng động khu rừng, đầy đau đớn và giận dữ, đủ khiến mọi nhân chứng phải co rúm sợ hãi. Với hàm răng nghiến chặt, thợ săn rút thêm mũi tên khác và bắn, bước chân luôn giữ một khoảng cách an toàn với con gấu đang quằn quại.

Bàn chân vụng về gạt đuôi mũi tên khỏi lông của nó, và với một chút nỗ lực con gấu đứng lên lần nữa, tập trung vào mục tiêu mới. Đầu tên đã đâm sâu vào da, máu rỉ không ngừng khiến con gấu vừa đau vừa khó chịu mà không tài nào rút ra được.

Với một tiếng gầm gừ dữ tợn nó chạy thẳng về phía nàng và Liên vội vàng tránh thật xa, chỉ quay người trong tích tắc để với lấy mũi tên khác. (Khoảnh khắc quý giá đó đã cứu mạng nàng. Chậm một nano giây thôi và móng vuốt của nó sẽ cắm ngập lưng nàng.) Liên có thể cảm thấy hơi thở nóng rực sau lưng, adrenaline thúc đẩy phản ứng cơ thể nhanh hơn khi nàng xoay nguời, buông dây cung và nhìn mũi tên va chạm với mõm của con gấu.

Nàng chạm đất một cách nặng nề, nhưng phản xạ đủ nhanh để lăn mình ra khỏi vùng tấn công của con gấu. Cú ngã đã khiến các mũi tên rơi khỏi bao đựng, và nàng chỉ có một giây để kéo mũi tên cuối cùng trước khi con gấu tạt bàn chân to lớn vào người.

Liên nhanh chóng đứng dậy (thật ngớ ngẩn nếu chỉ vài vết bầm đã có thể hạ gục nàng), đặt mũi tên cuối cùng vào dây cung và nhắm bắn trong khi con gấu chồm đến. Lần này nó đã kịp dùng chân gạt mũi tên lệch đi và điều cuối cùng Liên thấy là bộ răng trắng nhọn hoắt, bộ lông xù xì màu đen, màu đen xỉn khiến tim nàng bỏ lỡ một nhịp trước khi cơn đau thống thiết nhấn chìm toàn bộ cơ thể.

Tiếng hét đau đớn của nàng vọng khắp khoảnh rừng trống.

Cách đó vài bước, một tiếng rên đáng ngại từ sâu bên trong mặt đất vang lên, và các nữ thần cây kinh hoàng khi cây mộc lan già hàng thiên niên kỷ bắt đầu sụp đổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net