IV. Hiraeth ( p3 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

...

...

Tinh linh nước choàng mở mắt. Y đang ngồi giữa lòng hồ.

Trời không mưa, và mặt đất chẳng có chút dấu vết gì của độ ẩm mà một cơn mưa đáng ra phải đem đến. Gió thoảng qua những lọn tóc vàng kim, thảm hoa trắng mờ đung đưa nhè nhẹ, nhưng ngay cả khu rừng yên bình cũng chẳng thể nào làm dịu mớ cảm xúc hỗn loạn trong y.

Y lại mơ giấc mơ ấy, về những điều đầy tiếc nuối sẽ không thành sự thật, làm sao nàng có thể tha thứ cho y khi y đã mắc phải cùng một sai lầm ngay cả trong những giấc mơ của mình? Thật xấu hổ làm sao, y đã mong mỏi và phụ thuộc vào sự hiện diện của nàng nhiều đến nhường nào, y đã vật vã đến đâu khi chuỗi ngày nàng không ghé qua vẫn tiếp tục dài thêm. Suy nghĩ về một người khác đến thay thế trong hàng trăm năm nữa không hề an ủi được y; trái lại, chỉ làm y thêm thất vọng và chán chường. Y chỉ muốn gặp duy nhất một người, và nàng không ở đây.

Tiếng hót rộn rã của chim rừng chạm tới đôi tai y, Tinh linh nước ngơ ngẩn nhìn theo một đôi chim vui vẻ bay quấn lấy nhau, thắt chặt sợi chỉ hồng của tình yêu bằng thứ vũ điệu đặc trưng của mình. Hai đốm lông vàng và đỏ rực rỡ biến mất sau những cành nhánh um tùm của cây phong cổ thụ, còn y chuyển ánh nhìn xuống mặt đất, nhẹ nhàng nâng cây vĩ cầm lên và lơ đãng vuốt dọc các sợi dây đàn tinh tế.

Khu rừng lắc lư lần nữa, buộc y phải giật mình ngước lên, những thanh âm ồn ào bùng nổ trong các bụi cây. Thứ gì đó đã đánh thức y, nỗi cồn cào lo lắng thít chặt trong lồng ngực. Đôi chim ban nãy bay vụt ra khỏi dãy cây phong, cắt ngang mặt hồ đầy hoảng hốt khi ngay phía sau là một con quạ giận dữ không ngừng kêu the thé.

Điềm xấu chăng?

Tinh linh nước cố thuyết phục bản thân rằng mọi chuyện vẫn ổn, nhưng dù có tự nhủ thầm lặp đi lặp lại nhiều đến đâu thì linh cảm về một điều chẳng lành vẫn kiên cường bám trụ trong tâm trí y.

...

...

...

Có hương thơm thật ngọt trong không khí, sắc, đậm và nổi bật giữa những vệt hương thoang thoảng của hoa rừng mùa xuân. Cất con dao săn vào vỏ, Liên nhấc chiếc bao đựng đầy chiến lợi phẩm qua vai, cảm nhận trọng lượng của chú chim cút xấu số bị vùi giữa những cánh hoa ngát hương cùng rất nhiều quả mọng đầu mùa (tất nhiên là được buộc chặt trong một chiếc túi khác).

Tiểu Bao đi tới cạnh nàng cùng bông hoa ngậm trong miệng, vẫy đuôi vui vẻ khi cô chủ nhìn nó bằng vẻ thích thú không che giấu. Nàng đón lấy bông hoa từ chú chó săn, xoay tròn giữa các ngón tay của mình. Bông hoa hồng nhạt chẳng có hương thơm, nhưng nàng vẫn mỉm cười khi nó gợi về một kí ức đáng yêu trước kia. Có nên gài nó lên tóc chăng, nàng tự hỏi. Nhưng sau cùng, Liên đặt bông hoa lên tảng đá gần đó và đảo mắt nhìn xung quanh.

Vị ngọt sắc đã xâm chiếm con đường hoa, và với sự tò mò dâng cao, cô thợ săn bắt đầu đi theo hướng của mùi hương mạnh mẽ. Các thân cây ít dần, tiếng chim hót biến mất khiến nàng càng thêm bất an. Mặt đất đột nhiên rung lên, những bụi cây xào xạc dữ dội. Tiểu Bao dựng thẳng hai tai, nhảy khỏi con đường rồi núp sau một thân cây.

Liên thận trọng bám sau Tiểu Bao, cả khu rừng lay động đồng bộ với chuyển động của họ, bảo vệ người và thú khỏi tai và mũi của kẻ xâm nhập bí ẩn. Tiếng kêu đau đớn vọng lại, nghẹt vì sợ hãi, và Liên thấy ớn lạnh khắp dọc xương sống. Dò dẫm qua những bụi cây, cô thợ săn và chú chó tìm được một cây hoa mộc lan đơn độc ở giữa khoảng rừng thưa rộng lớn.

Hay ít nhất, đó là những gì còn lại.

Thứ đã từng là một cây hoa cổ thụ giờ chỉ là một sinh vật bám vào hy vọng sống cuối cùng. Với móng vuốt dính đầy chất mật và thân hình to lớn, con thú đập xuống thân cây dày hết lần này đến lần khác, vỏ cây và mảnh gỗ nhỏ bắn tung toé vào không khí. Phần còn lại của một tổ ong bị bỏ rơi vỡ vụn trên sàn rừng, ong chúa đã chết từ lâu còn ong thợ của nó đã hoảng loạn chạy trốn, phân tán đến nơi nào đó rất xa. Theo mỗi cú rung khủng khiếp, hoa mộc lan hoa rụng ào ạt, che đi cái thân rỗng vẫn rỉ những tàn tích của mật ong vàng.

Con gấu không quan tâm đến lớp vỏ khô nhăn nheo, gầm gừ và xô mạnh bàn chân vào lớp cuối cùng của vỏ cứng. Ở các cành mộc lan trên cao, đôi tay thanh mảnh bám chặt quanh những cành cứng chắc nhất, chủ nhân của chúng sợ hãi trước đôi mắt đen đói khát ngước lên từ dưới gốc cây. Con gấu giận dữ duỗi hai chân sau của nó trong nỗ lực để với lên cao hơn.

Liên nín thở, cây gỗ bắt đầu có dấu hiệu đổ rạp, nữ thần bé nhỏ đang đấu tranh để giữ thăng bằng. Mắt ngọc trai nhuốm đầy sợ hãi, và tiếng kêu thoát khỏi môi nàng càng thêm thảm thiết khi cây nghiêng sang một bên. Con gấu bền bỉ lay mạnh, sàn rừng phủ trắng xác hoa mộc lan rơi.

Tiểu Bao khẽ rên rỉ, vuốt cắm vào nền đất ẩm ướt, nhưng nó vẫn bất động bên cạnh cô chủ của mình, bỏ qua bản năng muốn hạ gục kẻ xâm nhập to lớn. Nữ thần cây ai oán rên rỉ, thân hình kiều diễm run rẩy cố tránh hàm răng sắc nhọn và bộ hàm mạnh mẽ đang tiến đến gần, khu rừng xào xạc buồn bã đáp lại.

Có các nữ thần cây, Liên liếc mắt, ở phía bên kia khoảng rừng trống. Đằng sau và bên trong những thân cây, các thiếu nữ đẹp tuyệt trần đang than khóc cho cô em gái bị mắc kẹt của họ. Mái tóc mượt như lụa của họ rực sáng dưới ánh nắng mặt trời, nhưng họ chẳng làm gì để cứu giúp nữ thần trẻ đang bị nhốt giữa cây hoa mộc lan.

(Họ không thể, và đó là điều đau đớn nhất.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net