[Short Fic - MyungYeol] [K+] Anh Sẽ Lấy Em Chứ?... Chap 6 (Part 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 6 (Part 1):

P/S: Vì chap này hơi dài nên Thỏ sẽ chia ra làm 2 part để post cho dễ nhé ^^

5 năm sau.

Seoul, tập đoàn Woollim.

Văn phòng tổng giám đốc.

“…Tôi rất vui khi được hợp tác cùng cậu Kim đây. Cậu đúng đã tuổi trẻ tài năng.”, một ông khoảng độ tuổi trung niên ngồi trên sofa đối diện với một người đàn ông trẻ tuổi mà ai-cũng-biết-là-ai rồi đấy vui vẻ nói. “Tôi có việc phải đi rồi!”. Nói đoạn, ông đứng dậy và Myungsoo bất giác đứng dậy theo. Cả hai bắt tay và ông ra về trong vui vẻ.

Myungsoo sau đó lại quay trở lại với công việc và đống hồ sơ của mình đến khi trời đã sập tối và các nhân viên đều đã ra về. Ngày nào cũng vậy, nó luôn tất bật với công việc đến tối muộn. Trong 5 năm qua, Myungsoo đã không ngừng nỗ lực bằng chính sức lực của mình hết mình. Học hết cao trung, nó bắt đầu vừa đi học Đại học vừa đến công ty phụ giúp ba nó. Sau 3 năm học và cuối cùng cũng tốt nghiệp có bằng loại ưu chuyên ngành chính trị kinh tế, Myungsoo chính thức được thừa kế cả tập đoàn Woollim. Tuy chỉ mới 2 năm quản lý công ty nhưng sự phát triển và cổ phiếu của công ty đã không ngừng tăng vọt theo từng ngày.

Kết thúc công việc và xem lại đồng hồ cũng đã gần 10 giờ tối. Myungsoo tự pha cho mình một tách cà phê Americano nóng và ngồi ở chiếc ghế nơi bàn làm việc quay lưng lại đối diện với một khung cảnh đẹp đẽ của nền trời đêm trên mảnh đất Seoul phồn hoa thông qua một lớp kính cực to chiếm dụng một phần lớn cùng với 3 bức tường còn lại.

Đưa tách cà phê lên miệng nhấp một ngụm. Thứ chất lỏng sóng sánh mang một màu nâu đậm, nóng bỏng trườn vào cổ họng mang lại cảm giác thật ấm áp và dễ chịu. Kể từ ngày Sungyeol bỏ đi, không biết từ khi nào nó đã giống như anh, trở thành một con nghiện cà phê. Có thể, với Myungsoo việc thưởng thức cà phê sau buổi điểm tâm sáng và sau khi kết thúc một ngày dài với công việc bộn bề, cũng giống như nó có anh ở bên cạnh động viên, mang hơi ấm của mình xua tan đi mọi căng thẳng và áp lực của nó vậy.

*Myungsoo’s POV*

Sungyeol ah, hiện giờ anh đang ở đâu? Em thực sự rất nhớ anh. Phải chăng em đã sai khi hồi đó đã đối xử quá tệ bạc với anh mà còn đuổi anh đi hay không? Sungyeol ah, nếu bây giờ em tìm và muốn mang anh trở về bên em, liệu… anh có đồng ý?...

“Myungsoo hyung! Hyung lại vẫn chưa muốn về sao?”. Không cần nhìn tôi cũng đủ biết cái người đang nói chuyện với tôi là ai. Trợ lý đắc lực kiêm người bạn tri âm tri kỷ, Lee Sungjong. “Chưa!”. Cậu ta kéo ghế lại ngồi cạnh tôi và cùng nhìn ra nền trời Seoul đang thu nhỏ lại trong tầm mắt người nhìn.

“Anh lại nhớ đến Sungyeol hyung à?”. Tôi có hơi ngập ngừng nhưng rồi cũng “Ừm!” một tiếng và gật đầu nhẹ. Cậu chỉ mỉm cười và lại hướng tầm mắt xa xăm nhìn ra khung kính, tôi biết, Sungjong hiện cũng như tôi, hoàn toàn không có ý chú ý đến khung cảnh trước mặt, mà là vì một thứ khác.

Có lẽ mọi người đang thắc mắc tại sao tôi và Sungjong lại có thể trở nên thân thiết mà cậu ta còn là trợ lý của tôi nữa đúng không? Đến giờ khi nhớ lại, tôi vẫn không khỏi hối hận với những gì mình đã làm…

*Flashback*

Hôm đó là một tuần kể từ ngày vắng bóng hình dáng của Sungyeol trong ngôi nhà của chúng tôi. Trong một tuần đó, tôi cứ ngỡ ngôi nhà mình đang ở hiện đang là địa ngục khi tôi đi không hề có âm thanh của những tiếng nói cười của anh, khi tôi về cũng chẳng có một bóng dáng quen thuộc ra chào đón tôi. Tất cả thứ tôi có được là cái sự im lặng chết chóc.

Khỏi nói cũng biết ba mẹ tôi sốc cỡ nào khi biết đươc tin động trời này. Ba tôi thiếu nước đấm tôi nếu không phải mẹ tôi can ngăn kịp thời. Mẹ tôi cũng buồn ra mặt khi biết mình mất đứa con dâu ngoan. Nhưng giờ tôi phải biết làm sao? Chính tôi đã muốn vậy mà. Tôi biết tôi sẽ rất hối hận cho quyết định này của mình, nhưng nếu chỉ cần anh thật sự hạnh phúc dù người bên cạnh anh không phải tôi, tôi cũng cảm thấy vui rồi.

Ngoài việc đến trường, tôi chẳng hề ló mặt ra ngoài đường, suốt ngày chỉ lẩn quẩn quanh ngôi nhà đã từng tràn đầy những hơi ấm của anh. Tôi nhớ anh. Nói đúng hơn là rất nhớ. Nhưng tôi biết phải làm gì bây giờ? Chính tôi là cái thằng khốn ngu ngốc đã tự đẩy anh ra khỏi cuộc đời mình, khiến anh đau đớn, bắt anh phải luôn chịu đựng bị tôi hành hạ,… Tôi thật là một thằng ngu khi đã đánh mất anh - người tôi yêu.

Anh không đến trường. Anh cũng đã bỏ thi. Tất cả mọi người (bạn anh) đều ngỡ ngàng và nhìn tôi bằng ánh mắt phẫn nộ khi tôi nói tôi là người khiến anh đau và đã đuổi anh đi. Hoya hyung tí nữa đã đấm chết tôi khi tôi nói ra đều đó nếu không có Dongwoo và mọi người can ngăn. Sungjong đứng đó, nhìn tôi bằng ánh mắt vừa giận dữ nhưng cũng vừa đau đớn. Tôi nhếch mép và ném cho cậu ta cái nhìn cậu-trông-có-vẻ-rất-vui-nhỉ.

Điện thoại tôi đột nhiên rung lên tùng hồi. Liếc nhìn vào màn hình khi tôi đang ngồi bó gối như cún con lạc mẹ trên chiếc sofa. Là Sungjong. Tôi nhăn nhó, lưỡng lự giữa việc nên ấn nút nghe hay tắc. Tôi nghĩ, bây giờ có lẽ cậu ta và Sungyeol đang sống rất hạnh phục bên nhau. Vậy tại sao lại còn gọi điện cho tôi làm gì nữa? Tôi tò mò muốn biết nguyên nhân nên đã ấn nút nghe và áp điện thoại vào tai, xem cậu ta nói gì.

“Alô!” tôi nói bằng giọng gắt gỏng.

[Myungsoo hyung, em có chuyện muốn nói với anh! Anh đến tiệm cà phê Destiny đi! Em đang chờ anh ở đó] giọng cậu ta nghe nghiêm túc đến kì lạ.

“Sao bao chuyện cậu làm cậu nghĩ là tôi muốn gặp cậu sao? Cậu bây giờ đã có Sungyeol rồi cậu còn muốn gì ở tôi nữa?” tôi hỏi lại bằng giọng cáu bẳng.

[Nghe này hyung! Em không biết có chuyện gì giữa anh với Sungyeol hyung, nhưng em nghĩ anh đã có hiểu làm gì đó!] cậu ta có lẽ đang cố thuyết phục tôi tin cậu ta, tôi khinh! Đồ giả nhân giả nghĩa!

“Chẳng hề có chuyện hiểu lầm gì ở đây cả. Và tôi cũng xin nhắc lại là…”. Cậu ta đột ngột ngắt lời tôi [Em không hề ở cùng với Sungyeol hyung!].

“Cái gì?”

Cậu ta để lại cho tôi một câu  [Thôi được rồi! Em sẽ chờ hyung ở tiệm cà phê, hyung có đến hay không là tùy] rồi tắc máy.

Tôi chau mày nhìn lại màn hình điện thoại giờ đã đen ngòm. Cái quái gì đây chứ? Cậu ta nói vậy là sao? Sungyeol không hề ở cùng cậu ta á? Không được! Tôi tuyệt đối phải hỏi cho ra nhẽ mọi chuyện. Thế là tôi ngay lập tức phóng xe thật nhanh đến tiệm cà phê Destiny theo lời cậu ta.

Tôi đã từng cùng Sungyeol đến đây mua cà phê mỗi khi sau giờ tan học cả hai cùng nhau ra về. Bên trong tiệm xung quanh được bao bọc bởi các khung kính với tường và sàn được làm bằng gỗ, bàn ghế đều được làm bằng gỗ mây tạo một cảm giác cổ kính nhưng ấm áp. Bên ngoài được đặt vài chậu hoa nhỏ. Chiếc chuông nhỏ được đặt ở cửa và sẽ phát ra tiếng kêu leng keng vui tai mỗi khi có một ai đó ra hoặc vào tiệm. Với một vài bài hát không lời hoặc cỗ điển khiến cho nơi này trở thành một nơi lý tưởng để thư giản và thưởng thức cà phê.

Tôi dễ dàng nhận nhận ra Sungjong đang ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ vì hiện giờ vẫn chưa đến giờ tan sở nên tiệm vẫn còn khá vắng.

Tôi ngồi xuống đối diện Sungjong và cậu ta nở nụ cười như chào đón trong khi tôi chỉ lạnh lùng không để ý gì đến mà gọi một ly Americano cho mình. Khỏi hỏi cũng biết cậu ta ngạc nhiên đến cỡ nào khi thấy tôi chọn thức uống này. Ha, ai mà chả biết Sungyeol là con nghiện Americano chứ, nhưng chỉ là có lẽ cậu ta cũng không ngờ tôi cũng sắp nghiện giống Sungyeol rồi. Tôi cũng chỉ cho qua mà chả thèm đếm xỉa đến thái độ cậu ta đối với mình như thế nào.

“Vậy lý do cậu gọi tôi ra đây là gì? Đừng bảo chỉ vì Sungyeol không ở cùng cậu thôi nhé?”, tôi đột ngột hỏi trong khi nhấp một ngụm cà phê. Từ nãy đến giờ cậu ta cứ vô thức khuyấy ly cà phê và chìm đắm ánh nhìn vào đó. Tôi đoán từ lúc tôi vào tiệm này đến giờ, chúng tôi đã im lặng hơn 30 phút rồi.

“Tất nhiên là không rồi!”. Cậu ta nở nụ cười như xin lỗi khi đã quên mất vấn đề tôi và cậu ta ngồi đây.

“Vậy thì là gì? Nhanh đi! Tôi còn nhiều việc phải làm lắm, không có thời gian từ từ mà đùa với cậu đâu!”, tôi cố giữ mình không quá khó chịu trong giọng nói.

“Em nghĩ giữa chúng ta đã có khá nhiều hiểu lầm. Em nghĩ là anh biết em yêu Sungyeol hyung, nhưng anh ấy thật sự là không hề biết! Và em đảm bảo anh ấy cũng không hề có chút tình cảm nào dành cho em…”. Giọng cậu ta trở nên nhỏ dần và mi mắt thì cụp xuống. Cậu ta trông có vẻ buồn và đau khổ khi nói ra những điều đó. Tôi nhìn cậu ta bằng ánh mắt ngỡ ngàn trong khi cậu ta tiếp tục. “Người anh ấy yêu thật ra từ đầu chỉ là anh thôi, Myungsoo à…”.

Tôi trợn tròn mắt tỏ vẻ không tin những gì cậu ta đang nói. “Không… không đúng! Cậu định lừa tôi à? Cậu thấy tôi đáng thương nên chỉ muốn thương hại thôi, đúng không?”. Thật ra hai từ “đáng thương” không hề hợp với tôi. Tôi đáng bị thế, thậm chí là phải đau đớn nhiều hơn nữa kìa. Nhưng cho dù có đau đớn tôi cũng không muốn tin những gì cậu ta đang nói. Vì tôi sợ. Tôi sợ nếu đó thật sự là sự thật vậy Sungyeol của tôi có lẽ sẽ rất đau đớn khi bị tôi hất hủi trong khi anh chẳng có lấy một người thân nào cả.

“Không đâu, hyung! Đó là sự thật! Em thề! Chẳng những hyung ấy còn có…”. Cậu ta đột ngột bịt chặt miệng ngăn cho những từ ngữ tiếp tục được thốt ra. Nhưng tôi cũng không mấy để ý lắm. Tôi biết hiện giờ mình trông thảm hại thế nào. Tôi trợn tròn mắt lần nữa sững sờ nhìn cậu ta. Lần này tôi đã sai rồi. Đã phạm một sai lầm quá lớn rồi. Không… không! Sungyeol! Sungyeol ah…

“Anh nên đi tìm Sungyeol hyung và xin anh ấy tha thứ cho mình đi hyung! Có lẽ anh ấy sẽ tha thứ cho hyung thôi!”.

“Muộn rồi!”. “Sao?” cậu ta ngạc nhiên hỏi lại. “Sungyeol sẽ không tha thứ cho tôi đâu!”, giọng tôi rõ ràng nghe lộ rõ vẻ thất vọng, nhưng tôi mặc kệ. Chuyện này có gì quan trọng bằng việc con tim tôi đau đớn thế nào khi tưởng tượng đến cảnh anh không nhà, không người thân lại phải lưu lạc ngoài đường trong khi bản thân lại được sống trong sung sướng chứ?

Tôi đứng phắt dậy và bước đi, mặc cho Sungjong có gọi với theo. Tôi không thể đối mặt được với cậu ta nữa. Cậu ta thật sự quá tốt mà tôi còn hiểu lầm cậu ta muốn giành Sungyeol với tôi. Tôi đúng là một thằng tồi mà.

Kể từ hôm đó, tôi đã tự hứa với lòng mình trước khi đi tìm anh, tôi phảt thật sự thành đạt. Tôi muốn anh tự hào về mình. Cho dù thời gian có trôi qua bao lâu đi nữa, tôi vẫn sẽ không bao giờ phai nhạt tình cảm mình giành cho anh. Cho dù sau này, tôi tìm được anh nhưng anh đã có người khác tốt hơn tôi thì tôi vẫn sẽ vui vẻ mỉm cười chúc phúc cho anh. Ha, nếu như tôi không có đủ can đảm đó thì ít nhất cũng sẽ lặng lẽ bỏ đi, trả lại cuộc sống hạnh phúc vốn thuộc về anh…

*End Flashback*

À, mà tôi quên nói một điều này nữa. Sungjong và tôi là cùng học một trường Đại học kinh tế. Sau khi tốt nghiệp, tôi thấy cậu ta có tài nên tôi đã mời cậu ta đến làm ở công ty mình và đề bạc cậu ta làm trợ lý giám đốc cho tôi. Tất nhiên là cậu ta vui vẻ nhận lời rồi.

“Đến khi nào thì anh mới chịu xách mông lên đi tìm Sungyeol hyung đây? Anh cứ suốt ngày ngồi đây tương tư người ta mà chả chịu tìm người ta gì cả!”, Sungjong cười trong khi trêu tôi.

Tôi lái xe về nhà. Dù đã qua 5 năm, nhưng tôi vẫn sống ở nơi đó – ngôi nhà mà chúng tôi đã từng cùng nhau chung sống, thầm chờ mong một ngày nào đó anh sẽ quay trở về đây.

Bước vào nhà. Cái ổ bừa bãi này đã từ bao giờ trở thành cái ổ riêng của tôi mặc sức cho tôi tung hoành rồi *cười*. Nhìn từ bên ngoài vào bạn sẽ chẳng thể tin được bên trong nhà lại y như cái ổ rác. Mà thôi cũng kệ, dẫu sao cũng có ai ngoài tôi ra vào nó đâu mà lo.

Tôi nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ. Bước vào phòng, tôi quên là mình vẫn chưa bật đèn và bất cẩn va vào tủ quần áo =.=”. Chiếc tủ rung rinh làm mấy món đồ được đặt trên đầu tủ rơi xuống ngổn ngang, và có một vật gì đấy vô tình rớt trúng đầu tôi =___= [Thỏ: Thím vụng về vừa thôi].

Tôi cố bò dậy và bật công tắc đèn, một tay vẫn giữ cái “vật” ấy. Khi ánh đèn được mở lên, tôi bỏ ngoài mắt mấy món đồ linh tinh rơi rớt nằm đầy trên sàn mà đặt tất cả mọi sự chú ý của mình vào quyển album trước mặt.

Tôi ngồi lên giường, tò mò mở ra xem và đập vào mắt tôi là dòng chữ viết tay: “Báu Vật Của Lee Sungyeol” cùng  tấm ảnh tôi lúc khoảng 3, 4 tuổi đang cởi truồng tắm mưa (???).Tôi bật cười và tiếp tục lật sang những trang tiếp theo. Tất cả đều là hình của tôi từ lúc còn là một đứa trẻ sơ sinh, đến khi mới chập chững những ngày đầu đến trường,… Và tấm gần đây nhất là tấm hình tôi đang cuộn tròn trong chăn, ngón tay cái thì nằm trong mồm (???). Tôi khẽ cười khi bầy giờ đã hiểu nguyên nhân vì sao máy ảnh tôi đặt hơi lệch trên bàn trước đó và cũng ngầm đoán ra được ai đã lén chụp tôi.

Tôi cứ tiếp tục xem và đột nhiên trong cuốn album rơi ra một tờ giấy gì đó. Tôi nhặt lên và mở ra xem. Và trợn tròn mắt sững sờ.

Giấy Siêu Âm

Bệnh nhân: Lee Sungyeol.

Kết quả kiểm tra: Có thai.

Có thai?

Có thai sao?

Sungyeol có thai???

Không suy nghĩ nhiều và cũng bỏ mặc hiện giờ đã gần 12 giờ đêm, tôi chộp lấy điện thoại và gọi điện ngay cho Sungjong.

[…Phải, là Sungyeol hyung đã có thai 5 năm trước], tôi có thể nghe được tiếng thở dài từ đầu dây bên kia. [Cái thai đó… là của hyung đó, Myungsoo hyung!].

“Cái….?”, tôi trợn tròn mắt không còn biết phải thốt ra lời nào nữa. Sungyeol… có thai… với tôi ư???... Chuyện này thật không thể. Nó thực sự khó có thể tin nỗi. Mà khoan đã! Chẳng lẽ vào cái hôm tôi say xỉn về nhà và chúng tôi đã…???

[Là thật đó, hyung! Đây cũng là chuyện em đã giấu hyung vì Sungyeol hyung nhất quyết không cho em nói].

“Bây giờ Sungyeol đang ở đâu? Em làm ơn nói cho anh biết đi, Sungjong!”. Từ bé đến giờ đây là lần đầu tôi giở giọng van xin người khác. Nhưng tôi mặc kệ, chỉ cần có thể tìm được anh tôi có thể hi sinh tất cả, cho dù là lòng tự trọng chết tiệt của mình. Cũng vì cái gọi là “lòng tự trọng” đã khiến tôi mất anh.

[Em không biết, thật sự không biết! Lần cuối em gặp anh ấy chỉ là sau khi các anh bị bắt và được đưa về nhà thôi. Em thật sự chưa bao giờ gặp lại anh ấy sau lần đó đến giờ. Lần này là em nói thật đấy, không hề giấu giếm gì hyung đâu].

Im lặng. Một giọt nước mắt nóng hổi khẽ lăn dài trên má tôi. Đưa tay lên ôm lấy ngực, nơi trái tim đang đập từng nhịp một cách đâu đớn. Tôi gác máy mặc cho Sungjong có gọi tên tôi và hỏi tôi hiện có ổn không, có nghe cậu nói gì không,…

Không được! Tôi không thể cứ ngồi ở đây mà ũ rũ trong cái lớp mặt nạ với nụ cười giả tạo mà tôi đã mang suốt 5 năm qua. Tôi nhất định phải đi tìm anh! Tôi nhớ anh, rất nhớ. Tôi phải nói cho anh ấy biết cảm xúc của tôi dành cho anh ấy.

Tôi không thể chờ được đến trời sáng. Tôi leo vào xe phóng đi sau khi đã thay bộ đồ khác. Tôi nghĩ là mình biết anh đang ở đâu…

End Part 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net