1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh từ từ mở mắt, như thể lần đầu tiên nhìn thấy ánh nắng chói chang mà rực rỡ đến vậy.

────

Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, được ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào sống động. Dù không rộng lớn như phủ Hyuga, thế giới nhỏ bé này đã đủ để lấp đầy cả trái tim của Hinata. Hinata nói, cô thích ánh nắng, rất ấm áp. Cô thích căn phòng này.

Yên tĩnh thu dọn đồ chơi, nệm ngồi, thậm chí cả bát đũa mà lũ trẻ làm bừa bãi, Hinata làm việc một cách chậm rãi và thuần thục, như một phần của cuộc sống.

Trên chiếc bàn gỗ thấp trải khăn màu xanh nhạt, rèm cửa là vải màu be do cô tự cắt may, trên đó có vài cây cúc họa mi, một ông mặt trời cười lớn và một chiếc mặt cười tròn xoe do cô và các con cùng nhau vẽ. Căn bếp yên tĩnh và gọn gàng, với dụng cụ nấu nướng được lau chùi sáng bóng. Phòng ngủ của lũ trẻ có giấy dán tường màu xanh da trời, bên trên đó vẽ những đám mây và một bầy thỏ con. Phòng của cô và chồng cũng gọn gàng không kém, trong tủ phần lớn là quần áo do cô chọn cho chồng, những bộ quần áo cotton thoải mái, áo khoác dày để không bị lạnh khi đi làm nhiệm vụ, và cả một số quần áo thời niên thiếu của chồng được giặt sạch và xếp gọn gàng.

Đây là nhà của cô. Cũng là nhà của Uzumaki.

Cô còn nhớ ngày hôm đó, Naruto cười ngại ngùng, "Cậu đừng bất ngờ quá nhé... Hinata...", rồi mở cánh cửa của "ngôi nhà",  trái tim đập loạn nhịp, Hinata khẽ đáp, "Ừm, được thôi."

Những hộp mì ăn liền chồng chất, mấy hộp sữa trong tủ lạnh xếp lộn xộn, hộp đầy xen lẫn hộp rỗng, đống rác sinh hoạt âm thầm lên men như muốn tuyên bố sự có mặt của mình. Hinata không hề ngạc nhiên, cô nhìn Naruto, mỉm cười.

"Naruto-kun, nơi này thật tuyệt."

"...Hả?! Hinata, cậu đang đùa đấy à..."

Hinata khẽ lắc đầu, mái tóc đen như dòng suối vui vẻ tung bay trong không khí. Cô suýt bật cười, hộp mì trong góc nghiêng nhẹ, nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ.

Nơi này thật tuyệt. Naruto-kun.

Hinata ngân nga một giai điệu nhỏ, bước đến bên cửa sổ. Khung cửa gỗ đã phai màu, trong mặt kính mờ ảo có thể thấy bóng dáng người yêu đứng phía sau, vẻ mặt lo lắng.

"Hinata." Naruto đặt tay lên vai cô, sự ấm áp từ lòng bàn tay truyền dần vào lòng cô.

"Tớ biết, nhà của tớ đối với cậu chắc chắn rất bừa bộn... Càng không bằng nhà của cậu ở phủ Hyuga... Nên nếu cậu chê thì tớ cũng không buồn đâu... hì hì!"

Hinata vui vẻ quay đầu lại, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt trong sáng của Naruto, rồi mạnh mẽ đẩy cửa sổ ra—

"Không, tớ rất thích nơi này."

Ánh nắng tràn vào khắp căn phòng, mang theo sự khô ráo và ấm áp. Đôi mắt Hinata khẽ nheo lại, để ánh sáng màu caramel tràn vào, giống như nụ cười của Naruto, ấm áp.

Naruto ngạc nhiên một chút, rồi ngay lập tức cười trừ, như thể có chút áy náy. "Cậu thích là tốt rồi!"

Naruto-kun, trước đây cậu là mặt trời của tớ, cậu chiếu sáng cuộc đời và mọi thứ của tớ. Bây giờ, tớ nguyện dùng cả đời tớ để trả lại cậu ánh sáng khắp thế gian. Hinata nghĩ vậy, và cho đến bây giờ vẫn chưa hề thay đổi.

────

Anh thức dậy như thể đã ngủ cả ngàn năm, không cảm thấy đau đớn. Trong đầu chỉ là một khoảng trống, như một cỗ máy đầy ắp kỷ niệm với những suy nghĩ đơn giản. Anh không cảm nhận được sự ấm áp của ánh nắng, nhưng cũng không có cảm giác rõ ràng về mọi thứ xung quanh.

Chỉ có cái tên ấy, một cái tên không quá quan trọng nhưng với anh lại là quan trọng nhất, khắc sâu vào ký ức, biến mất cùng sự tồn tại của anh, đem theo cả những tia nắng mát lành.

────

"Mẹ ơi, hôm nay papa có về không?" Sau giấc ngủ trưa, cô con gái ngồi dưới đất với đôi chân trần, cầm một khối gạch đỏ, ngẩng đầu nhìn Hinata đang gọt táo một cách yên tĩnh.

"Hôm nay bố sẽ về, để xem các con có ngoan không nhé!"

Boruto ngái ngủ tựa vào chân bàn, bĩu môi. "Chậc, con chẳng quan tâm bố có về hay không. Nếu bố không về thì con cũng chẳng sao, chỉ cần có mẹ là đủ."

Hinata bật cười, dịu dàng nhìn Boruto với ánh mắt trách yêu, màu tím nhạt trong đôi mắt là yêu thương vĩnh viễn không phai màu.

Những ngày sau khi kết hôn trôi qua nhanh chóng, thời gian như được lên dây cót, tíc tóc chạy không ngừng. Ngày tháng giống như quân cờ trên bàn cờ của Shikamaru, từ từ di chuyển, lại giống như tên trộm nhanh chóng chạy trốn trong ánh mắt lười biếng của Tenten khi lau chùi kunai lạnh lẽo, nó nhanh chóng lấy đi những ký ức non nớt, để lại sự vận hành chậm chạp của thế gian.

Hinata không thay đổi nhiều. Mái tóc dài đến eo và những sợi tóc lưa thưa trước trán khiến cô trông như không già đi chút nào. Tình cảm trong đôi mắt càng đậm đà, bây giờ phải chia cho nhiều người hơn ngoài Naruto. Sự đầy đặn của tuổi thanh xuân dần nhạt phai đi sau khi kết hôn, khiến cô trông mảnh mai hơn một chút. Sakura thì khỏi phải nói, thừa hưởng nét đỏ giữa trán, cô gần như không thay đổi, đôi mắt sáng ngời thêm phần trưởng thành. Tenten bỏ đi sự cứng rắn quá mức trước đây, thay vào đó là chiếc sườn xám phù hợp nhất với cô, tóc vẫn buộc thành búi nhưng có thể tết thành một bím phía sau, nếu buông xuống có lẽ cũng dài đến eo. Ino thì để tóc dài tự nhiên, mái tóc vàng nhạt làm nổi bật đôi mắt xanh lá càng thêm sáng.

Những cô cậu bé lớn lên cùng cô giờ đã trở thành những người bảo vệ vẻ đẹp vĩnh hằng của Konoha.

Ô, tất nhiên, trừ anh.

Hinata dừng tay với con dao nhỏ, nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh nắng nhẹ nhàng.

"Nè, mẹ, người tên là Hyuga Neji là người thế nào vậy?" Boruto nghịch ngợm cuộn trục lấy từ bàn làm việc của bố, nói một cách nhàm chán.

"Là một người rất rất tốt, nhờ có anh ấy mà chúng ta mới có sự bình yên như hiện nay. Anh ấy là một anh hùng, một thiên tài."

Hinata cười buồn, kiên nhẫn giải thích cho bọn trẻ. Ký ức tràn ngập, mang theo cảm giác tội lỗi và đau buồn, tràn vào tâm trí, chìm sâu vào trái tim, nặng nề và tiêu cực.

"Thiên tài?"

"Ừ, là một thiên tài nổi tiếng của gia tộc bên mẹ, thông minh từ khi còn nhỏ như các con bây giờ."

Đúng vậy, cậu thiếu niên luôn giấu mọi thứ vào trong lòng, người đã mắc kẹt trong dòng chảy của thời gian, mãi mãi dừng lại ở tuổi mười bảy, Hyuga Neji. Cậu ấy thông minh từ khi còn nhỏ, hơn Hinata rất nhiều. Từ Hyuga Hinata đến Uzumaki Hinata, cảm xúc của cô đối với anh vẫn luôn là như vậy.

Cậu anh họ mười bảy tuổi, cô không còn nhớ rõ cảm xúc cụ thể của mình đối với cậu ấy khi ấy là như nào, vì Hyuga Neji mãi mãi mười bảy tuổi, còn Hyuga Hinata đã trở thành Uzumaki Hinata, thời gian thực sự đã thay đổi cô.

Chỉ nhớ rằng, tuổi mười bảy mang theo quá nhiều thứ, có nỗi lo lắng bất an, có không nỡ rời xa, có những cảm xúc nhạt nhòa.

Đặc biệt là gần đây, trong từng khoảnh khắc của cuộc sống hàng ngày, trong những ngày tháng đơn giản lặp đi lặp lại, Uzumaki Hinata thường vô cớ nhớ đến Hyuga Neji. Chỉ là nhớ lại mà thôi.

"Bác ấy và papa, ai thông minh hơn ạ?" Đứa con gái ngây thơ đột nhiên tò mò hỏi.

"Hừm... có lẽ là anh họ thông minh hơn một chút." Cô bất đắc dĩ nói ra sự thật. "Nhưng cha của các con đã dùng tình yêu và lòng dũng cảm để mang lại cho mọi người Konoha như ngày nay." Cô bổ sung, không muốn hình ảnh của cha bị phai mờ trong lòng các con, ít nhất trong lòng cô, chồng mình vẫn luôn vĩ đại.

Cơn gió ngoài cửa sổ lặng lẽ thổi tung góc rèm. Đó là ngọn gió hòa bình, giờ đây đang che chở cho tâm hồn Konoha, âm thầm và kiêu hãnh tưởng nhớ những người đồng đội đã cống hiến cả cuộc đời mình.

Thỉnh thoảng gợi người ta đến người thiếu niên đã hi sinh kia, với đôi mắt như cơn gió buốt lạnh.

Cuộn lên một nỗi đau âm ỉ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net