2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh bước đi như có chủ đích từ trước, phớt lờ cảnh vật trên đường phố ít nhiều đã thay đổi so với ký ức, chậm rãi đi theo vệt nắng đến trước hiên cửa sổ.

Chiếc rèm màu be với những nếp gấp đẹp đẽ, như những vòng tròn năm tháng khắc lên cuộc đời người anh yêu. Có lúc sâu nhưng cũng có những lúc cạn, tạo nên cuộc sống mà cô vẫn hằng ước ao.

Hóa ra cái chết chỉ là sự khởi đầu của một cơn đại nạn vô tận khác. Nỗi nhớ ngày xưa hóa thành chấp niệm, rồi biến thành hoài niệm, cuối cùng trở thành kỷ niệm. Hyuga Neji nheo mắt, nhìn mọi thứ trong ngôi nhà yên tĩnh này.

"Mẹ ơi, hôm nay ông mặt trời trông vui quá!" Con gái chỉ tay ra ngoài cửa sổ, bầu trời trong xanh rực rỡ.

Hinata nhìn theo về phía cửa sổ.

Ánh mắt gặp nhau, nhẹ nhàng đối diện. Neji dường như cảm nhận được một nhịp tim của mình từ nhiều năm trước. Thình thịch. Dòng máu lạnh lùng trở nên ấm áp.

Cô ấy gầy đi rồi. Gương mặt từng tròn trịa giờ trở nên thanh tú và đoan trang hơn. Đôi mắt ấy vẫn như lần đầu gặp gỡ, ánh tím nhạt giống đôi mắt của mình, chứa đầy sự dịu dàng và khát khao một cuộc sống giản đơn. Khi đó đôi môi thường mím lại, giờ đây khóe miệng hơi nhếch lên, mãn nguyện và vui vẻ.

Đôi mắt của Hinata khẽ nheo lại trong giây lát, khiến tim Neji đập nhanh hơn.

"Ừ, nên ánh mặt trời mới chói chang thế đó..."

Cô cười ấm áp, vì cô đã trở thành một người mẹ. Người mẹ có trách nhiệm cho con cái hiểu về tình yêu và ánh nắng ấm áp của thế gian này.

Anh từ từ thở ra một hơi. Có một khoảnh khắc, anh còn tưởng mình lại thấy đôi mắt bối rối và màu đỏ ửng ngại ngùng của đôi gò má trong ký ức.

────

Hinata là một người phụ nữ truyền thống. Cô không có kỳ vọng lớn, cũng không có những nỗi buồn rời rạc, giấc mơ lớn nhất đời này chính là tuổi trẻ và thanh xuân được theo đuổi bước chân của Uzumaki Naruto - người chồng hiện tại của cô. Nhớ lại thì thật vĩ đại và đầy xúc động. Hinata không giống những người khác, sau khi sinh con vẫn làm nhiệm vụ và đảm nhận trách nhiệm của làng, cô an lòng thu tâm đồng dạng, bởi vì tất cả ước nguyện, vận may, cố chấp, thầm yêu và cứng đầu của cô đều được thỏa mãn vào lúc Naruto ngỏ lời. Hinata luôn nghĩ với lòng kính trọng, cô thật may mắn khi được kết hôn và sinh con với Uzumaki Naruto, được sưởi ấm và yêu thương bởi ánh mặt trời, cô không còn bất kỳ tham vọng nào khác.

Như thể mọi góc cạnh và ý chí đều bị mài mòn.

Nghĩ lại, sự "nổi loạn" lớn nhất của Hinata là khi cô đối đầu với Neji trong kỳ thi Chuunin, lần đầu tiên cô lên tiếng cho bản thân: "Nhẫn đạo của em, là không bao giờ bỏ cuộc." Đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Neji, cô gần như từng chữ một nói lên cảm xúc của mình. Khi đó, Hyuga Hinata với niềm tự hào nhỏ bé, dũng cảm và kiêu hãnh biết bao...

Hinata lắc đầu, không cho phép mình chìm đắm trong quá khứ, nhưng lại không thể ngăn được việc vẽ lại hình ảnh Hyuga Neji trong tâm trí: chiếc áo trắng, gương mặt lạnh tanh, mái tóc đen như màn đêm sâu thẳm...

Tất cả dần trở nên mờ nhạt. Một người đã chết, theo năm tháng dần dần xóa nhòa ký ức của mọi người, từ những chi tiết sống động tươi sáng như những nếp nhăn trên trán, sợi tóc tỉ mỉ, bàn tay đầy vết chai, dần dần trở thành một hình ảnh anh hùng mờ nhạt, đứng sừng sững trong tàn tích của ký ức; rồi cuối cùng chỉ còn là một cái bóng, với dòng chữ thô thiển ghi về cuộc đời lặng lẽ của anh.

Hòa bình, đó là điều tốt nhất. Cô còn có thể oán trách gì nữa đây?

────

Có vẻ như em ấy đã là vợ của Uzumaki Naruto rồi.

Anh nghĩ vậy, một cảm xúc khó tả dâng lên, không buồn, không thất vọng, không vui, cũng không giận dữ.

Cảm xúc này gần như muốn xé nát anh, nhưng vì không chỗ nào hợp lý để giải tỏa, nó cuộn trào trong cơ thể vốn không có hình hài. Trong chốc lát, Hyuga Neji cảm thấy mơ hồ, năm tháng đã không còn giá trị đối với anh, nó chỉ nhắc nhở anh nhẹ nhàng về những suy nghĩ đã khắc sâu vào tiềm thức.

Neji cũng không nhớ rõ mình đã chết vì điều gì. Nếu là nhiều năm trước, anh nhất định sẽ đầy tự tin, nắm chặt tay, nhìn lên trời và trả lời: "Tự do." Sau đó, sau trận đấu với Hinata, như thể điểm tựa sụp đổ, anh sẽ ngập ngừng, im lặng hồi lâu rồi nhẹ nhàng nói: "Vì Konoha."

Sau đó thì sao? Anh bảo vệ điều gì?

Nhìn Hinata từ khi còn nhỏ, với dáng hình nhỏ bé trốn sau lưng cha, nở nụ cười ngây thơ, đến khi gặp nhau trong kỳ thi Chuunin với ánh mắt đầy sợ hãi, khẽ cắn môi và cơ thể run rẩy của cô bé Hyuga Hinata mười hai tuổi. Rồi sau đó? Như thể đã hiểu rõ sự đời hơn một chút, sắp xếp lại những căm phẫn lộn xộn, anh nhận ra thời gian trôi nhanh hơn, tóc Hinata dài hơn theo năm tháng, trước mặt bỗng trở thành thiếu nữ với dáng vẻ ngại ngùng, thỉnh thoảng nghiêng đầu cười với anh, nhưng thường thì cô cúi đầu, dành đôi mắt đầy hy vọng để nhìn về một chàng trai khác.

Neji mơ hồ, ánh nắng ban trưa trải đều giữa ký ức và hiện thực, ánh sáng phản chiếu cũng mờ mờ ảo ảo.

Như thể chỉ mới hôm qua, anh mười bảy tuổi, mang theo niềm tin không rõ ràng, nằm trên bãi cỏ sau núi cùng đồng đội, chia sẻ một hộp cơm trưa, nhìn Tenten ném vô số phi tiêu, Rock Lee cuốn những băng quấn không dứt. Thỉnh thoảng gặp gỡ những người bạn khác, nghe họ nói những thứ nhảm nhí, anh chỉ lặng lẽ đứng cạnh, thấy điều gì thú vị thì mỉm cười tham gia, cũng thỉnh thoảng nghe những lời nói ngông cuồng của tuổi trẻ, như ai đó thích ai đó, mỗi lần như vậy anh đều chỉ lắng nghe chứ không hề quan tâm, bởi trong anh không có chút cảm xúc nào tương tự.

Nhưng mỗi khi thấy đồng đội trêu ghẹo Hinata và Naruto, cô gái nhỏ nhắn với mái tóc dài phủ lên đất chỉ cười nhẹ nhàng, anh không khỏi giả vờ tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, cái lưng càng muốn ưỡng thẳng hơn bao giờ hết, thế nhưng ánh mắt anh vẫn luôn dừng lại ở vệt nắng, vương trên mái tóc đen mờ mờ.

Cô gái nhỏ luôn cúi đầu cười nhạt, hai tay đặt trên đầu gối, mỗi khi nghe ai đó nói "Hinata và Naruto" thì cơ thể khẽ run lên, như thể thiếu chút nữa tay chân cô sẽ xoắn lấy nhau vậy.

Cũng như bây giờ, cô gái này cũng đang cúi đầu, đôi mắt vẫn là sự bình yên và an tĩnh, nhưng đôi tay đang bận rộn sắp xếp những vật dụng trong không gian bé nhỏ quen thuộc. Mái tóc rủ xuống, ngắn hơn nhiều, từ vai rơi xuống eo, nhẹ nhàng che đi biểu cảm, nhưng có thể tưởng tượng cô vẫn cười nhạt. Trông rất điềm tĩnh, trông rất yên bình.

Anh thầm nghĩ. Nếu có thể có những năm tháng sau này, không có tín ngưỡng hay mục tiêu lớn lao nào, sẽ chỉ đơn giản là bảo vệ bãi cỏ ấy, cùng các đồng đội tán gẫu vu vơ, những mũi kunai vô tận, những băng quấn dài không dứt...

Còn có mái tóc dài nhẹ nhàng cùng nụ cười duyên nhàn nhạt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net