11.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian không nhanh không chậm mà trôi qua, Byun BaekHyun tính nhẩm thời gian làm việc ở công ty của Park ChanYeol cũng đã được gần hai tháng.

Qua thời gian này, sự hâm mộ của Byun BaekHyun dành cho Park ChanYeol chỉ có tăng chứ không có giảm, thậm chí còn được tính theo cấp số nhân. Một con người tài giỏi không chỉ đơn giản có những suy nghĩ khác người, mà điều họ làm là biến những suy nghĩ đó trở thành sự thật. Park ChanYeol chính là người như vậy.

Có điều, BaekHyun phát hiện ra... Park ChanYeol rất thích nghiên cứu các kỹ năng thân mật. Cứ trung bình hai ba ngày một lần giám đốc Park sẽ lại hí hoáy nghĩ ra các loại thân mật mới, sau đó sẽ dùng giọng điệu mềm mại trầm ấm nói rằng muốn cùng cậu thử một chút. 

Byun BaekHyun muốn từ chối cũng không thể.

Còn có chút không nỡ.

Cậu chẳng thể phủ nhận, bản thân mình càng ngày càng quen với việc ở trong game hơn, thậm chí có chút không muốn trở lại ngoài đời thật.

Đó là một dấu hiệu không tốt chút nào, BaekHyun đương nhiên biết, nhưng mà cậu mặc kệ.

Ngày hôm nay là chủ nhật, vốn dĩ là ngày nghỉ của mọi người, vậy mà Byun BaekHyun vẫn bị gọi đến phòng làm việc với lí do là cùng giám đốc Park trải nghiệm nghiên cứu, nghe nói hắn có ý định mở thêm bản đồ của siêu thị, đồng thời cho cậu thử tiếp xúc với phòng chuyên môn. 

Lúc đến nơi, phòng làm việc có vẻ im ắng hơn thường ngày, BaekHyun liền đi một mạch đến phòng giám đốc. Đứng trước cửa phòng, mới gõ cửa một tiếng đầu tiên, cửa phòng đã bật mở, giống như...

Có người nào đó vẫn luôn chờ cậu ở phía sau cánh cửa kia vậy.

 Byun BaekHyun có chút giật mình, người hơi lùi ra sau, mắt cũng không tự chủ mà nhắm lại. Park ChanYeol trông thấy mèo nhỏ nhà mình bị dọa sợ, vừa buồn cười vừa thấy đáng yêu, trái tim lại không nhịn được mà run rẩy. 

"Anh... anh...anh Park..."

Giọng nói mềm nhẹ, mang theo chút sợ hãi. 

Park ChanYeol tiến đến, nhè nhẹ vỗ vai cậu, nhỏ giọng an ủi.

"Được rồi, anh xin lỗi. Có chút kích động. Mau vào trong thôi, BaekHyun."

Byun BaekHyun bước vào trong phòng, thấy cũng chỉ có hai người.

"Những người khác đâu ạ?"

Không phải nói hôm nay sẽ cho cậu tiếp xúc phòng chuyên môn sao?

"Chỉ có anh và em thôi."

Park ChanYeol đặt trước mặt cậu một tách sữa nóng, còn mình vẫn cầm một tách cà phê, thong thả ngồi xuống bàn. Thấy trong ánh mắt đối phương có sự hoài nghi, hắn khẽ nhướng mày, hỏi vặn lại.

"Người có chuyên môn nhất là anh rồi, em còn cần người khác nữa sao?"

Byun BaekHyun nghe thấy vậy, vội vàng lắc đầu, gương mặt hoảng hốt. Cậu làm sao dám nghĩ như vậy chứ!  

"Không... đương nhiên anh Park là giỏi nhất rồi..."

Park ChanYeol nhìn mèo con hoảng loạn phân bua liền muốn cười lớn, vất vả nhịn xuống, hắn mới đem mũ giáp của mình ra, quay sang hỏi cậu.

"Em có mang mũ của mình đến chứ?"

BaekHyun gật đầu, trông thấy mũ giáp của ChanYeol không hề khác mình một chút nào. Cậu đưa cho hắn mũ của mình, chờ người kia làm thao tác truyền dữ liệu gì đó khoảng mười lăm phút. Đến lúc hoàn thành, hai người đều không nói gì, tự động đội mũ giáp, chưa đầy một phút đã gặp lại nhau. 

Byun BaekHyun có hơi sửng sốt, quan sát giao diện hiện ra một vòng, cậu thấy hệ thống đưa ra thông báo.

Bạn có muốn sử dụng chức năng AI cảm ứng suy nghĩ partner của mình không?

Có hơi do dự, sau đó liền nhấn đồng ý, ánh mắt không tự chủ lén lút nhìn về phía Park ChanYeol.

Bạn đời của bạn đang cảm thấy có một chút xấu hổ. C, hãy cùng B tâm sự nhé!

'Ting' - lại là tiếng thông báo đến từ hệ thống. 

Park ChanYeol không hiểu tại sao BaekHyun lại như vậy, lo lắng hỏi.

"Em không sao chứ? Giao diện có ổn không?"

'Ting' - lần này BaekHyun liền giật mình - hệ thống của cậu cũng phát thông báo.

Bạn đời của bạn đang vô cùng lo lắng. B, hãy tặng cho C một cái ôm nhẹ trấn an đi nào!

Lo lắng ư? Tại sao Park ChanYeol lại lo lắng, còn muốn ôm nhẹ? BaekHyun có hơi sốt ruột.

'Ting' - Bạn đời của bạn đang cảm thấy sốt ruột. C, hãy cùng B tâm sự nào!

'Ting' - Bạn đời của bạn vẫn chưa hết lo lắng. B, bạn thực sự không muốn ôm nhẹ C sao?

"Hệ... hệ thống mới được cập nhật, có AI cảm ứng được bạn đời của mình... a... không không..."

Nếu như ngoài đời đã có thể chặn lại hai chữ 'bạn đời' kia, nhưng game này có nhược điểm truyền đạt quá nhanh, cho nên không cẩn thận liền trở thành bạn học Baek của chúng ta bây giờ đây. Park ChanYeol cười cười hỏi cậu.

"Vậy hệ thống cảm ứng được gì từ anh?"

BaekHyun phân vân không biết có nên nói ra hay không, nhưng suy cho cùng phán đoán cũng chỉ là phán đoán, cũng có thể sai lầm mà, nên nói để phục vụ cải tiến game thì hơn.

"Hệ thống nói rằng, anh đang lo lắng, cần một cái ôm nhẹ."

'Ting' - Bạn đời của bạn đang rất vui. B, tại sao bạn không dành cho C một nụ hôn nhẹ để chia sẻ niềm vui cùng anh ấy!

Sau đó còn muốn hôn nhẹ nữa, nhưng cậu không dám nói.

Park ChanYeol vậy mà trấn tĩnh gật đầu, chỉ đáp lại.

"Được, nếu có gì em cứ nói với anh. Chúng ta còn phải nghiên cứu một chút về tính năng dành cho bạn đời này."

'Ting' - Bạn đời của bạn đang rất vui. B, tại sao bạn không dành cho C một nụ hôn nhẹ để chia sẻ niềm vui cùng anh ấy!

Dường như cùng lúc nhắc đến chữ bạn đời, bên tai Byun BaekHyun lại vang lên tiếng của hệ thống. Cảm xúc cậu hiện tại hỗn độn vô cùng, BaekHyun đoán rằng chắc hẳn bên hệ thống của Park ChanYeol cũng đang kêu dữ dội lắm, cho nên tò mò hỏi.

"Vậy của anh thì nói gì về em?"

Park ChanYeol khẽ nhướng mày, khóe môi kéo lên một đường cong vô cùng rõ ràng. Trong thời khắc đó, BaekHyun chợt nghĩ, nếu ở ngoài đời, với nụ cười kia, đôi mắt hoa đào cong cong, ánh mắt sáng lấp lánh của người nọ. Nhất định sẽ đẹp hơn cả trăm ngàn lần.

"Em đoán xem?"

Giọng nói qua game cũng không ấm áp như ngoài đời thực nữa. 

Chỉ một giây lơ đãng, Byun BaekHyun quên mất ở trong game là nghĩ gì trả lời nấy, không thể nhịn mà thốt lên.

"Muốn hôn anh."

Park ChanYeol cười càng rõ, dường như còn cười ra tiếng, bên tai Byun BaekHyun cũng liên tục vang lên thông báo, người nọ cũng không thèm che giấu cảm xúc của mình. Cậu ngỡ rằng Park ChanYeol nhất định sẽ trêu đùa mình như mọi ngày, ai ngờ hắn chỉ nói.

"Em đoán đúng rồi. AI dự đoán như vậy đó."

Là AI dự đoán, còn BaekHyun muốn gì, hắn không biết.

BaekHyun cảm thấy dự báo này quá phiền phức, cho nên liền tắt đi. Cậu bước theo ChanYeol vào nhà, hai người cùng nhau chăm sóc hết mười hai chú mèo kia có phần hơi vất vả. Sau đó Park ChanYeol liền hướng dẫn cậu mở bản đồ, nơi đó đã hiện ra một khu vực siêu thị phát sáng. 

"Bởi vì chưa hoàn thiện hết hệ thống, cho nên tạm thời sử dụng truyền tống nhanh như vậy. Sau này khi các phần của bản đồ được hoàn thiện và liên kết với nhau, anh có suy nghĩ đến việc sử dụng các phương tiện xe cộ để di chuyển."

Byun BaekHyun gật đầu, lòng thầm nghĩ, Park ChanYeol vậy mà đã tính toán tất cả rồi, có thể phải thực hiện rất lâu, nhưng sẽ đem lại kết quả rất thành công.

BaekHyun và ChanYeol cùng nhau xuất hiện ở siêu thị. Kỳ thực ở bản đồ Siêu thị này vẫn chưa có gì cả, chỉ là phần khung mềm, và các chi tiết lớn bên trong như giỏ đồ hay kệ hàng.

"Hàng hóa thì có chút cầu kì, cũng rất nhiều thứ. Bên tổ thiết kế đang ưu tiên phần tổng thể trước. Nhân viên thu ngân sẽ là các NPC, có thể giao các nhiệm vụ ẩn."

Byun BaekHyun vừa nghe đối phương nói, quan sát xung quanh, lòng lại càng thêm mong chờ. Hai người đi dạo một vòng, BaekHyun quan sát, cũng đưa ra ý kiến của mình, hai người nói chuyện bàn bạc rất hăng say. Được vài tiếng đồng hồ, Park ChanYeol quyết định tạm thời như vậy, cho nên cả hai lại cùng trở về căn nhà trong game. Hai người đứng trước vườn, ngày hôm nay trong game có tuyết, Park ChanYeol chợt nhớ đến gì đó, liền hỏi cậu.

"Em có muốn làm người tuyết không?"

Dừng một chút, lại bổ sung.

"Anh tự dưng muốn."

Byun BaekHyun không nỡ từ chối, lại gật đầu, dù sao cậu cũng rất muốn. 

Vậy là hai người đàn ông ra khu vui chơi ngồi làm người tuyết. Park ChanYeol lần này cũng hào hứng cùng với cậu đắp người tuyết, chẳng mấy chốc, một người tuyết cao và một người tuyết lùn hơn đã được hoàn thành.

Chúng đứng cạnh nhau, giống như Byun BaekHyun và Park ChanYeol hiện tại vậy.

Bất chợt, bên tai Park ChanYeol lại vang lên thông báo của hệ thống.

Bạn đời của bạn hiện đang ngập tràn hạnh phúc. C, hãy tặng cho B một nụ hôn nhẹ để chia sẻ niềm vui với cậu ấy nhé!

Park ChanYeol ghé sát gần lại partner đối phía đối diện mình, âm thanh đè thấp khẽ hỏi.

"Anh có thể hôn em không?"

Byun BaekHyun nghe thấy vậy liền cảm thấy toàn thân nóng ran, cổ họng nuốt khan cố gắng đáp lời.

"Không, không thể."

Ngay lúc ấy, trong đầu Park ChanYeol liền kêu 'ting' một tiếng, một âm thanh máy móc tiếp tục truyền đạt lại suy nghĩ của người ngồi đối diện.

C, có lẽ B đang muốn bạn lập tức tiến đến trao cho cậu ấy một nụ hôn thật mãnh liệt.

Park ChanYeol: ...............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net