12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần đây Park ChanYeol có ít nhiều phiền muộn, nhân viên trong phòng làm việc đều dễ dàng nhận ra, chỉ có người nào đó là ngoại lệ.

Nhân viên phòng thiết kế chưa bao giờ thấy sếp Park của bọn họ có thể bắt bẻ đến cả cọng lông trên quả dâu tây như thế. Hôm nay lại đến cả chiếc nồi.

"Một chiếc nắp nồi luôn luôn có lỗ thông khí! Mấy người vẽ nắp nồi kín như bưng vậy là muốn nấu cho ai ăn? Thử về bịt lỗ thông khí lại mà nấu ăn xem, ngạt chết mấy người!"

Đội thiết kế khóc đến thảm thương, chỉ biết im lặng rơi lệ trong lòng. Đội lập trình ngó sang, chưa kịp được một phen hả hê đã thấy boss hằm hằm đi về phía phòng mình quan sát một lượt. Sau đó lãnh đạo Park liền tiến về chỗ tên nhóc tóc vàng hoe ngậm cây kẹo mút đang vẽ thứ gì đó trên màn hình, véo tai khiến cậu kêu oai oái.

"Oh SeHun! Bản vẽ khu trung tâm thương mại đã có chưa?!"

Oh Sehun vô tội ngơ ngác quay ra.

"Ơ..."

Không phải anh hẹn em là tháng sau mới lấy bản vẽ trung tâm thương mại sao?

Thế nhưng chưa kịp nói hết câu, Park Chanyeol đã nổi đóa.

"Ơ! Ơ cái gì mà ơ! Thời gian tôi cho cậu mà lại dùng để ngậm kẹo sao? Ngay lập tức triển khai bản vẽ trung tâm thương mại cho tôi!"

Oh Sehun cố gắng cắn nốt chỗ kẹo đang ngậm dở, lòng thầm ai oán, em cũng đâu có viết code bằng mồm đâu sếp Park!

Mọi người ai ai cũng sợ hãi nói xấu xếp Park khí thế sao có thể sát phạt đến như vậy, chỉ có mình Byun BaekHyun được hưởng quyền lợi người nhà mà bản thân mình cũng không biết, thầm cảm thán người này thật nghiêm khắc quyết đoán, nói một tuyệt sẽ không có hai.

Oh Sehun mà biết được suy nghĩ của Byun BaekHyun nhất định sẽ căm phẫn!

Park ChanYeol tâm trạng buồn bực bước vào phòng, mở máy tính lên cũng đã viết hết những thứ cần viết, sau đó lại tiếp tục dọn dẹp chiếc máy tính đã chất đầy dữ liệu rác của mình. Hắn mở thư mục, tìm đến kho lưu trữ của vài năm trước, liền thấy một bản chạy chương trình từ rất lâu rồi. 

Lúc này Park ChanYeol mới nhớ ra, mình từng lập ra một trang web, nếu hắn không lầm thì khoảng thời gian đó là vào khoảng bảy năm trước, khi hắn còn đang học đại học. Hồi đó hắn không có suy nghĩ quá nhiều, nơi chia sẻ dành cho những người đồng tính còn quá ít ỏi, mọi người cũng không mạnh dạn tự tin nói lên tiếng nói của mình, cho nên hắn liền làm một cái. Mọi người tham gia trang web sẽ chỉ cần đăng kí bằng số điện thoại của mình, tên đăng nhập tự động là thứ tự người tham gia, không có chế độ kết bạn, chat mật.

Chỉ có đăng bài và cùng nhau bình luận.

Park ChanYeol cũng tự đăng ký cho mình một tài khoản, tự mình quản lí trang web một thời gian sau đó liền tốt nghiệp, ngày ngày cái nhìn của mọi người dành cho những người đồng tính cũng cởi mở hơn rất nhiều, sau đó hắn cũng mặc kệ giao lại trang web cho một người bạn quản lí. Mấy ngày gần đây bởi vì áp lực công việc, cũng như tình cảm dồn nén quá lâu, cho nên Park ChanYeol không nhịn được muốn vào đó, có thể trút bầu tâm sự một chút.

Hắn nhanh chóng truy cập vào diễn đàn, ngoài ý muốn liền thấy diễn đàn hiện tại vậy mà có thể có tới hơn ba triệu người dùng, số bài viết được đăng thậm chí đã vượt mức một tỉ. Người bạn kia của hắn cũng là bạn học cùng khoa, cho nên sau khi được trao quyền cũng cải thiện trang web không ít. Park ChanYeol xem qua, trong chốc lát đã có thể sử dụng thành thạo. Hắn ấn vào những bài đăng đang nằm trong danh sách nổi bật, liền thấy một tựa đề chói mắt.

Rung động với đàn anh kiêm sếp cùng công ty thì phải làm sao?

Cho nên, Park ChanYeol không nhịn được mà ấn vào, bắt đầu chăm chú đọc.

[user 1127] - Đã lâu rồi không có xuất hiện, nhưng mà gần đây thực sự có nhiều chuyện quá rối bời, cho nên phải lên đây tâm sự một chút. Tôi một gay, nhưng trước giờ đều bị gia đình cấm đoán, trước đó cũng từng gặp giai đoạn khó khăn, bản thân cũng đã có dự định sẽ cả đời này sống độc thân. Vậy mà tôi không ngờ được, ngày hôm đó gặp được C lại là ngày định mệnh khiến cho tôi bắt đầu dao động. C là học trò cũ của thầy giáo hiện tại hướng dẫn cho tôi, đến tìm kiếm người làm việc cho công ty của anh ấy. C rất giỏi, là người rất có kỹ năng trong chuyên ngành của tôi. Công ty của C còn đang nghiên cứu về một đề tài rất tiềm năng, ngỏ lời muốn mời tôi về làm việc và hướng dẫn tôi thi lên nghiên cứu sinh. Đối với tôi đó là cơ hội lớn để phát triển sự nghiệp, cho nên không chần chừ mà đồng ý. Thật ra, cũng một phần bởi vì có thiện cảm với C cho nên tôi mới có thể quyết định nhanh chóng đến vậy. Có lẽ các bạn không biết, C cao 1m85, thân hình vô cùng cân đối, đôi mắt hoa đào, sống mũi cao thẳng và đôi môi của anh cũng rất đẹp, lúc làm việc thực sự tôi lại càng muốn rung động.

Mọi việc cứ tự nhiên mà diễn ra, C thực sự rất ôn nhu dịu dàng đối tốt với tôi, khiến cho tôi ngày càng muốn lún sâu. Sau đó tôi còn phát hiện ra, anh ấy và tôi là đôi bạn tốt ở trong một game online, trải qua vài chuyện tôi liền suy đoán rằng có lẽ nào anh ấy cũng giống mình, cũng thích đàn ông sao. Nhưng tôi thực sự không có can đảm hỏi C, cũng không thể hỏi. Nếu như anh ấy không thích tôi, tôi sẽ rất đau khổ, nhưng nếu anh ấy thích tôi, tôi nghĩ rằng mình sẽ không có dũng cảm để tiến tới. Áp lực gia đình và xã hội thật quá khó khăn, thực sự tôi muốn nói lời xin lỗi với chính bản thân mình. Bạn bè xung quanh không dám tìm một ai để chia sẻ, thôi thì đành tạm viết vài dòng lên đây, cuộc sống thực sự quá mệt mỏi.

Park ChanYeol cảm thấy người dùng này đang kể ra một câu chuyện vô cùng quen thuộc, cho nên lần đầu tiên kể từ khi hắn tốt nghiệp đi làm, lén lén lút lút đi hack địa chỉ IP của người dùng này. Thao tác nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc thứ hắn cần đã xuất hiện ra trước mắt. Đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia khẽ trợn to, nơi đáy mắt lóe lên tia kinh ngạc.

_____________

Cho nên hiện tại, Park ChanYeol mặc kệ những thông báo hệ thống AI vang lên trong đầu mình, một lần nữa hỏi lại.

"Anh không thể hôn em sao?"

Byun BaekHyun luống cuống, trong lòng càng rối hơn, cuối cùng dẫn đến lí trí không thể kiểm soát suy nghĩ của mình, buột miệng nói ra.

"Nếu anh hôn em, em sẽ không nhịn được càng thích anh hơn."

"A... không phải... không được nói như vậy..."

"Anh Park đã biết rồi, phải làm sao?"

"Huhu, tại sao mình cứ nói không ngừng vậy."

"Bình tĩnh, bình tĩnh lại..."

Park ChanYeol nhìn bạn nhỏ trước mắt luống cuống không kiểm soát được suy nghĩ của mình, sau đó dứt khoát trốn tránh mà thoát game. Hắn cũng không còn lưu luyến gì, người thật ở bên ngoài còn đang chờ hắn, cho nên cũng nhanh nhẹn đăng xuất khỏi hệ thống.

Kỳ thực BaekHyun cũng có chút hối hận, đối diện trực tiếp với ánh nhìn của Park ChanYeol khiến cho cậu cảm thấy bối rối hơn rất nhiều. Park ChanYeol dường như không để tâm tới sự xấu hổ đầy lúng túng vừa rồi của cậu, chỉ nghiêm túc dùng hai bàn tay dày dạn ấm áp của mình ôm lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia.

Cảm xúc của Park ChanYeol chính là, vô cùng mềm mại, gương mặt rất nhỏ, còn rất nóng.

"BaekHyun, anh thích em. Từ trước đến nay ở trong game đều cố gắng kiếm cớ tiếp cận em, đêm nào cũng viết code rồi nói muốn thử nghiệm, là bởi vì anh thực sự không dám... Nhưng thực sự hôm nay anh không thể nhịn được nữa..."

"Anh rất thích em, BaekHyun."

"Bởi vì thích em, cho nên mới muốn nắm tay."

"Bởi vì thích em. cho nên mới muốn ôm em."

"Bởi vì thích em, cho nên muốn hôn em."

Hắn nói một loạt rất trơn tru, âm thanh trầm ấm mạnh mẽ, giống như từng muốn hòa tan lớp băng trong lòng cậu.

"Không phải muốn làm những thứ đó với em ở trong game, mà là ở ngoài đời, mỗi ngày đều muốn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net