6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park ChanYeol trước đây có theo học đại học Y trong nước một thời gian rồi mới đi du học. Trước đây thầy Kim vốn là giảng viên của hắn, sau đó ba năm, trường đại học X bắt đầu chú trọng đầu tư vào ngành khoa học máy tính, tạo điều kiện hết sức mời thầy về làm việc. Hôm nay hắn gặp thầy, chủ yếu là vì muốn tìm thêm những bạn sinh viên trẻ tài năng nhiệt huyết về làm cho công ty mình. Trước giờ hắn luôn có quan niệm khác với mọi lãnh đạo tuyển người luôn muốn tìm người có kinh nghiệm, còn hắn chỉ muốn tìm người có tiềm năng. 

Tuổi trẻ nhiệt huyết cần cù chịu khó, lại có sự nhanh nhạy bắt kịp thời đại. 

Kỳ thực Byun BaekHyun trước mắt vốn dĩ không gợi lên cho hắn sự nhiệt huyết hay sự nhanh nhạy hoạt bát của tuổi trẻ một chút nào, nhưng linh cảm của hắn lại mách bảo, người này nhất định rất được. 

Park ChanYeol vốn là người không bao giờ hành động theo cảm tính.

Byun BaekHyun suy nghĩ thật lâu. Park ChanYeol là một trong những người cậu rất hâm mộ. Cậu biết hắn hiện đang là giám đốc sáng tạo phát triển game Adorable Home mảng thực tế ảo. Kì thực thời điểm cậu phát hiện ra trò chơi này, bản năng học chuyên ngành đã thôi thúc cậu đi tìm hiểu tất cả thông tin về game, dĩ nhiên sẽ thấy thông tin về hắn. Chẳng qua lúc đọc báo không có hình ảnh rõ nét của hắn, nên không thể nhận ra được. 

Park ChanYeol là một người trong ngành rất giỏi, đáng học tập. Byun BaekHyun gạt bỏ thứ cảm xúc kỳ lạ dâng lên trong lòng, đem ánh mắt quyết tâm đối diện với hắn một lần nữa, kiên định trả lời.

"Vâng, vậy mong anh Park có thể hướng chỉ dạy em. Em chưa có kinh nghiệm thực tế, nhưng nhất định sẽ cố gắng hết sức."

Thầy giáo hết sức hài lòng, vỗ vai hai người rồi nói rằng mình còn có cuộc họp cho nên rời đi trước.

Trong chốc lát, căn phòng chỉ còn lại hai người.

Bầu không khí im lặng kì lạ cứ như vậy tràn ngập khắp phòng, đến mức Park ChanYeol còn thấy gượng gạo, vậy mà hắn trông thấy mèo nhỏ kia cứ ngây người ở đó, kiên quyết không nói với hắn câu nào.

"BaekHyun, hiện giờ em có rảnh không?"

Nghe thấy tên mình, BaekHyun giật bắn mình, lắp ba lắp bắp đáp lời Park ChanYeol.

"Em...em có...có rảnh..."

Bên tai vang lên tiếng cười khẽ khàng trầm thấp, Byun BaekHyun ngượng chín người, đầu nhỏ càng cúi sâu hơn. Park ChanYeol không nghĩ người kia có thể sợ người lạ đến như vậy, cho nên cũng không cười thêm, cũng không tỏ ra quá thân thiết. 

Muốn chăm mèo nhỏ, phải từ từ đạt được sự tín nhiệm.

"Vậy chúng ta xuống canteen cùng nhau trao đổi qua một chút về công việc nhé?"

Xuống nơi có đông người, có thể đỡ ngượng ngùng hơn một chút.

Sự thật chứng minh, lựa chọn của Park ChanYeol là vô cùng đúng đắn. 

Hai người sóng vai đi ra canteen, Byun BaekHyun tuy có hơi im lặng, nhưng xung quanh đông người khiến cho cậu vô thức nhích lại gần Park ChanYeol hơn một chút. Park ChanYeol trông thấy người kia len lén lại gần mình, hắn không nói gì cũng lại gần hơn. Đến nơi cũng vừa kịp giờ ăn trưa, hai người liền xếp hàng lấy đồ ăn. Giữa dòng người đông đúc, Park ChanYeol cao ráo nhanh chóng tìm được một bàn hai người còn trống, vô cùng tự nhiên mà kéo tay cậu đi đến đó. Byun BaekHyun cũng chẳng nhận ra mình không hề có ý tứ bài xích nào với người lạ này, đến lúc ngồi xuống bàn bắt đầu ăn cơm cũng quên luôn cái nắm tay vừa nãy.

Park ChanYeol yên lặng ăn cơm, để ý người đối diện cũng như vậy, cả hai người đều ăn ý không nói chuyện công việc trong lúc ăn. Vậy mà bầu không khí vẫn hài hòa đến lạ.

Đến khi BaekHyun đặt đũa xuống bàn, Park ChanYeol cũng lấy khăn giấy từ tốn lau miệng, hắn cầm hai khay ăn đứng dậy, nói với cậu.

"Em ngồi đây giữ chỗ, anh cất đồ."

Byun BaekHyun gật đầu 'vâng' một tiếng, có chút thở phào nhẹ nhõm. Chờ đến khi Park ChanYeol quay lại, cậu trông thấy hắn đặt một hộp sữa tươi trước mặt mình. Nhìn sang tay còn lại liền thấy một lon cà phê, đương nhiên là dành cho Park ChanYeol, BaekHyun khẽ bĩu môi.

Gì chứ, mình cũng đâu phải trẻ con.

Park ChanYeol làm sao có thể không nhìn thấy biểu cảm kia, hắn vẫn cố nín cười giải thích.

"Bên kia hết cà phê lon rồi. Nếu em thích anh có thể đổi."

Trong đầu lại nghĩ, mèo nhỏ đương nhiên phải thích uống sữa.

Byun BaekHyun nhanh chóng lắc đầu. Thật ra cậu thích uống sữa hơn cà phê nhiều lắm.

"Em cảm ơn."

Park ChanYeol ngồi xuống rồi, cũng không còn tâm tư đùa giỡn nữa, nhanh chóng bắt đầu vào công việc.

"Lần này đến đây một chuyến, nói thật là anh cũng có việc. Thầy cũng đã trao đổi với em rồi. Bên anh đang có một dự án liên quan đến game thực tế ảo, rất cần nhân lực."

Byun BaekHyun chăm chú lắng nghe, khẽ gật đầu.

"Không biết em đã nghe qua về sản phẩm của bọn anh chưa. Nó có tên là..."

"Adorable Home."

BaekHyun theo bản năng chợt thốt ra, sau đó lại ngại ngùng đan hai tay vào nhau.

"Gần đây em thấy game này rất nổi. Cũng có tìm hiểu qua một chút."

Thậm chí cậu còn rất mê trò chơi này nữa, chẳng qua BaekHyun có hơi ngại ngùng, cho nên không dám nói ra.

Park ChanYeol gật đầu cười, dường như rất hài lòng.

"Anh có một vài ý tưởng, phát triển game trở thành một mạng xã hội, để mọi người có thể trải nghiệm một cuộc sống thật. Bên mảng lập trình dữ liệu vẫn còn thiếu người, cho nên em sẽ qua bên công ty anh làm việc, coi như lấy kinh nghiệm thực tập. Hơn hết, anh cũng tin là đề tài về lập trình dữ liệu cho thiết bị thực tế ảo sẽ là một đề tài tiềm năng để cho em khai thác."

Byun BaekHyun nghe đến đây, trong lòng khẽ động, sự hứng thú không kiềm chế được mà hỏi.

"Sẽ trở thành một mạng xã hội sao?"

Một cuộc sống thật ở trong game sao?

Park ChanYeol gật đầu.

"Chắc em cũng biết phiên bản 2D của nó là một ngôi nhà, hai người cùng nhau chăm sóc mèo nhỏ và trang trí cho căn nhà. Nhưng em biết điểm yếu của nó là gì chứ?"

"Là nhàm chán và thiếu chân thực. Hơn nữa tương tác giữa các nhân vật cũng không có nhiều, hình vẽ tuy đẹp nhưng sẽ không có độ bền với hứng thú của người chơi lâu dài."

Đây cũng là những điều khiến cho cậu bỏ trò chơi này chỉ sau ba tháng.

Park ChanYeol gật đầu, mỉm cười.

"Phiên bản thực tế ảo hiện giờ đã cải thiện được các tính năng tương tác với bạn đời, nhưng sẽ ra sao nếu như em chỉ ngày ngày ở nhà như vậy chứ? Trong bảng nghiên cứu khảo sát việc những cặp đôi muốn làm cùng nhau, hơn 70% hành động nằm trong top đầu đều không phải ở nhà. Vậy thì tại sao chúng ta không mở rộng phạm vi hơn nữa?"

Lời nói của Park ChanYeol quả thực rất hấp dẫn đối với Byun BaekHyun. Không chỉ với tư cách là một sinh viên ngành Khoa học máy tính, mà còn với tư cách là một người chơi. Cậu không thể không hình dung ra một thế giới 'chân thật' sau khi nghe những lời của hắn. Park ChanYeol nhận ra ánh mắt mèo con dành cho mình dần dần thay đổi, từ xa lạ ngại ngùng đang dần trở thành ngưỡng mộ, còn thêm vài phần thân thiết. Trong chốc lát, hắn liền có cảm giác thành tựu.

"Bên mảng lập trình dữ liệu vẫn còn thiếu người, cho nên em sẽ qua bên công ty anh làm việc, coi như lấy kinh nghiệm thực tập. Hơn hết, anh cũng tin đề tài về lập trình dữ liệu cho thiết bị thực tế ảo sẽ là một đề tài tiềm năng để cho em khai thác."

Dường như lâu lắm rồi cậu mới cảm thấy hưng phấn đến vậy, ánh mắt sáng ngời.

"Vâng, em nhất định sẽ cố gắng hết sức."

Có thể tham gia xây dựng cho một trò chơi mà mình vẫn luôn yêu thích vẫn luôn là ước mơ của BaekHyun. Ước mơ xây dựng cuộc sống của riêng mình, nếu như cậu không thể thực hiện nó ở ngoài đời, vậy thì đem vào trong game cũng rất tốt.

"Vậy em có thể sẵn sàng làm việc vào lúc nào?"

"Thời gian này em rất rảnh." 

BaekHyun cảm thấy mình có thể đến làm việc ngay bây giờ cũng được ấy chứ.

"Sẽ không ảnh hưởng đến đồ án tốt nghiệp của em chứ?"

Park ChanYeol có hơi lo lắng hỏi, không ngờ được Byun BaekHyun lại nhanh chóng lắc đầu, dường như rất mong chờ được đến chỗ hắn.

"Anh yên tâm, em nhất định sẽ bố trí khung thời gian thật hợp lý."

"Được, vậy thì sáng mai. Ở tòa nhà XX, em đợi anh ở dưới sảnh, đến nhớ gọi cho anh nhé. Đây là số điện thoại của anh."

Trao đổi phương thức liên lạc xong, hai người cùng nhau đi bộ ra phía cổng. Bầu không khí vẫn im lặng, nhưng đã mang theo một chút hương vị gần gũi quen thuộc. Byun BaekHyun ở bên cạnh nãy giờ vẫn liên tục suy nghĩ, không nhịn được mà hỏi một vấn đề.

"Em nhìn thấy anh, rất giống một nhân vật mặc định ở phiên bản thực tế ảo."

Park ChanYeol không ngờ cậu lại nhận ra được mình, hơi xấu hổ đưa tay lên sờ sờ sống mũi.

"À, do đội nhân viên thiết kế kia nghịch ngợm."

Nhắc đến nhân vật trong game, lúc này Park ChanYeol mới sực nhớ ra tại sao hắn lại thấy cậu quen thuộc đến thế.

"Người quen của em, đã có ai chơi thử phiên bản thực tế ảo này chưa?"

Byun BaekHyun mau chóng lắc đầu, người cậu biết chơi game này chỉ có một mình cậu. Nhưng trước đó cậu không muốn nói, bây giờ lại càng không dám nói. Cậu sợ Park ChanYeol biết được mình chơi game này chọn nhân vật nam. Hơn nữa, nhân vật nam kia lại còn là phiên bản của hắn.

Park ChanYeol không hiểu tại sao cậu lại quay lại trạng thái có chút tránh né như trước, lại cúi gằm mặt không nói lấy một câu cho đến khi hai người phải nói lời từ biệt.

"Chào anh. Em thực sự cảm ơn anh, anh Park."

Hắn bật cười, cố gắng kìm nén không đưa tay xoa chiếc đầu xù mềm mại vẫn không chịu ngẩng lên kia.

"Gọi anh ChanYeol là được. Em cũng cố gắng nhé, BaekHyun."

"Hẹn gặp em ngày mai."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net