7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã từ lâu lắm rồi, mẹ Byun chưa bao giờ nhìn thấy tâm trạng con trai mình tốt như vậy, thậm chí còn có sức ăn tốt hơn mọi ngày. Bà hơi do dự, muốn hỏi chuyện con trai mình, nhưng lại không dám. Kể từ ngày đó, con trai bà trở nên ngoan ngoãn, nhưng ngày càng xa cách với cha mẹ hơn nhiều lắm.

Byun BaekHyun vẫn thoải mái ăn xong bữa cơm, sau đó không nhanh không chậm thông báo.

"Ngày mai con sẽ bắt đầu đi làm."

Mẹ cậu nghe thấy vậy liền ngạc nhiên, vui mừng đến độ cười thật tươi. Cha Byun ở bên cạnh không nói gì, nhưng ánh mắt cũng đã thay đổi, không còn trầm tư nghiêm khắc như mọi ngày nữa.

"Nhanh vậy sao? Con làm ở đâu vậy, mẹ cũng không nghe nói con chuẩn bị hồ sơ xin việc."

"Hôm qua con đến trường trao đổi về đồ án tốt nghiệp với thầy giáo, được thầy giới thiệu cho sinh viên cũ. Công ty anh ấy đang làm đang thiếu người về lập trình, cho nên con liền... tham gia. Là công ty X."

Nghe đến tên công ty kia, ông Byun lại càng thay đổi sắc mặt, không được tự nhiên mà mở lời.

"Ừm, công ty đó không tồi."

Cha Byun vốn không phải người thuộc về lĩnh vực này, nhưng tên công ty này ông cũng đã nghe qua, vị trí tòa nhà của công ty đó cũng rất đẹp, rất nổi tiếng. Ông vốn không nghĩ đứa con trai mình theo ngành này có thể làm nên thành tựu gì, thậm chí ông còn nghĩ đến việc lo lót cho con trai mình một vị trí đơn giản nào đó trong công ty mình đang làm việc, bằng cấp cũng không quan trọng. Nhưng bây giờ nghe cậu nói, liền cảm thấy con trai mình quả thật không tồi.

BaekHyun vốn không nghĩ đến cha mình vậy mà lại chủ động mở miệng nói chuyện với mình, trong phút chốc cảm thấy ngượng ngùng, chỉ khẽ gật đầu 'vâng' một tiếng.

Bầu không khí gia đình đông cứng bao lâu nay đang có dấu hiệu hòa hoãn lại, Byun BaekHyun lại thấy vui vẻ hơn một chút. Bước về phòng, cậu lén nhoẻn nụ cười, đã lâu lắm rồi cậu mới thấy bản thân mình có thể cười dễ dàng và thoải mái đến thế. Ngẫm nghĩ một lát, cậu lên mạng tìm hiểu thông tin về công ty X rõ ràng hơn, sau đó soạn một bộ hồ sơ xin việc, rồi đến mở tủ quần áo chọn cho mình bộ trang phục phù hợp nhất. Cài một lượt bốn cái báo thức xong xuôi, BaekHyun mới yên tâm nằm xuống giường.

Vốn đã định đi ngủ sớm, vậy mà vẫn không nhịn được, một bàn tay thon dài mảnh khảnh với lên đầu giường, lấy chiếc mũ giáp điện tử xuống đeo lên đầu. 

BaekHyun thực sự muốn có người nào đó chia sẻ niềm vui với mình.

Cho đến khi vào trong game, nhìn thấy người bạn đời của mình đang yên lặng nằm trên giường ngủ, cậu không tự chủ được càng cười tươi hơn. BaekHyun khẽ khàng cất tiếng.

"C, em về nhà rồi."

Phía đối diện vẫn không có tiếng động, tiếp tục ngủ an tĩnh. Byun BaekHyun cũng quen thuộc với tình trạng như vậy, nghĩ thầm trong đầu buột miệng thành tiếng.

"Nếu như được lập trình dữ liệu game, nhất định phải có chức năng đánh thức bạn đời nói chuyện với mình."

Lẩm bẩm khe khẽ, cậu liền quay sang, trợn tròn mắt nhìn thấy đối phương đang mở mắt nhìn mình, khóe miệng cong cong cười.

Vậy mà nhân vật mặc định này lại có thể tỉnh giấc!

Park ChanYeol thấy trên điện thoại có chế độ thông báo người chơi online, liền ngay lập tức vào game. Hắn không ngờ được, vừa vào game lại nghe thấy được câu nói của người nọ, cùng với gương mặt có nét hao hao giống mèo nhỏ nhút nhát mình mới được gặp buổi chiều.

Hai ánh mắt đối diện nhau, Byun BaekHyun lại chủ động nói trước.

"Vậy mà đã nâng cấp thật rồi."

"Thật là hâm mộ anh Park quá."

Nghe đối phương nói xong, Park ChanYeol liền cảm thấy thái độ của Byun BaekHyun có phần không đúng, rõ ràng bên bộ phận kỹ thuật nói rằng đã gửi thông báo đến người chơi sẽ có người chơi bản beta cùng trải nghiệm phục vụ cho bản nâng cấp. Vì vậy nếu cậu đã đồng ý mọi điều khoản này rồi, vậy chứng tỏ cậu cũng phải biết người bạn đời mặc định của mình là một người chơi thật khác. Với con người ngoài đời hắn đã tiếp xúc, cậu nhất định sẽ không thể thoải mái với một người chơi thật khác đến thế, dù có làm game đi chăng nữa. 

"BaekHyun, anh là Park ChanYeol."

Byun BaekHyun nhìn nhân vật bạn đời của mình có ngoại hình hao hao giống Park ChanYeol, bây giờ lại còn tự nhận là Park ChanYeol, không nhịn được lại lẩm bẩm.

"Mình đang mong được gặp anh Park đến vậy sao?"

Đến mức AI cảm ứng thành bạn đời của cậu là anh Park luôn. Được năm phút, hai mắt cậu từ từ trợn lớn, rõ là cậu rất tỉnh táo. AI chỉ có thể thông qua cảm giác của dây thần kinh, nhịp đập của tim, lời nói phán đoán xem cậu muốn gì. Nó sẽ không thể biết được cậu đang nhớ đến Park ChanYeol, càng không thể biết được cậu tên là Byun BaekHyun.

Vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất.

Park ChanYeol nhìn thông báo hiển thị trước mắt liền biết ngay mèo nhỏ nhất định quá ngượng ngùng mà chạy mất. Hắn cũng thoát game, sau đó cầm lấy điện thoại mà gọi cho BaekHyun. Từng hồi chuông reo rất lâu, Park ChanYeol vẫn kiên nhẫn chờ máy, đến cuối cùng cậu vẫn nhận cuộc gọi, lí nhí chào hắn.

"Anh...anh Park."

 "Ừ, là anh."

Mèo nhỏ đầu dây bên kia lại im lặng, dường như là đang xấu hổ không biết phải nói gì tiếp theo. Park ChanYeol nói chuyện với cậu, giọng nói vẫn rất bình thường như là đang tán gẫu.

"Anh nhớ bộ phận kỹ thuật đã gửi thông báo cho em về việc nhân vật của em được cài người chơi thử nghiệm, cũng được em đồng ý rồi. Ở mục thông báo, lúc em log game nhất định có hiện ra."

BaekHyun khẽ 'a' một tiếng, nhớ lại một chút, ngày hôm đó cậu nhận được rất nhiều thông báo, cho nên không đọc cứ vậy mà ấn bỏ qua, cho là không có gì quan trọng cả. Park ChanYeol không nghe thấy bên kia nói gì thêm, cũng không khó đoán được cậu có thể bỏ qua thông báo kia mà không thèm đọc rồi, cho nên đành tiếp tục.

"Người chơi thử nghiệm đó, là anh."

Byun BaekHyun đã lường trước rồi, nhưng thời điểm nghe thấy người kia thừa nhận, sự xấu hổ cứ thế càng ngày càng không nhịn được lan ra toàn bộ khuôn mặt. 

"Em... thực sự không để ý."

Âm thanh có chút nức nở. 

"Vậy giờ em có thể log vào game xem lại."

Byun BaekHyun cũng muốn vào lại game kiểm tra thông báo, nhưng vẫn có chút lấn cấn.

"Anh... có thể để em một mình không?"

Park ChanYeol biết là cậu đang ngại, cho nên khẽ 'ừ' một tiếng để đồng ý. Hắn cũng không có ý định vào game cùng cậu lần nữa.

Tiếp cận mèo nhỏ cần phải từng bước thực hiện.

Chờ đối phương tắt máy, hắn vẫn cầm điện thoại nhìn chăm chăm vào nhật ký cuộc mới nãy, ngồi trên giường nghĩ về người nào đó mà không thể nhịn được cười, sự ấm áp trào dâng trong lòng. Hắn nghe thấy cổ họng mình phát ra tiếng cười trầm thấp, cùng với âm thanh thì thầm dường như là vui mừng khôn tả.

"Hóa ra lại là em, BaekHyun à."

Byun BaekHyun vội vàng đeo mũ giáo để vào game, không chần chừ mở ô thông báo ra đọc lại, không ngoài dự đoán liền thấy hai bảng thông báo liên tiếp về việc đồng ý cho hệ thống truy cập AI cá nhân và áp dụng người dùng thử nghiệm để nâng cấp phiên bản mới. 

Chẳng qua, thay vì cảm thấy khó chịu, BaekHyun lại cảm thấy xấu hổ nhiều hơn. Người đó vẫn luôn lắng nghe tâm sự của cậu.

Ôm ấp.

Hôn môi nhẹ.

Hôn môi sâu nữa.

BaekHyun lắc đầu, vỗ nhẹ lên mặt mình vài cái, tự nhủ rằng có thể anh ấy sẽ không xuất hiện 24/24 đâu. 

Nhưng cảm giác kia... 

Chả biết từ bao giờ khuôn mặt ở trong game lại được thay thế bằng gương mặt mình mới gặp hồi trưa. BaekHyun bất giác sờ lên môi mình, rồi giống như phát giác ra điều gì, hai mắt trợn lớn ngồi bật dậy.

Park ChanYeol vậy mà lại chọn nhân vật bạn đời là nam!

Có người nào đó, đêm nay mất ngủ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net