8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Park ChanYeol đi xuống sảnh để gặp Byun BaekHyun, liền trông thấy người nào đó tâm trạng uể oải với đôi mắt thâm quầng. Byun BaekHyun không nhịn được mà há miệng ra ngáp, đôi mắt be bé ngập nước, loáng thoáng trông thấy một bóng người cao ráo đang tiến về phía mình.

Park ChanYeol hôm nay không còn mặc bộ đồ thể thao trẻ trung như ngày hôm qua nữa. Hắn trở về với đúng vị trí giám đốc của mình, một thân vest đen phối cùng sơ mi trắng phẳng phiu, mái tóc mềm mại buông xõa được vuốt lên để lộ vầng trán rộng. Hắn không thắt cà vạt, hai cúc áo sơ mi không cài, thoạt nhìn rất trẻ trung, cũng không thiếu nghiêm túc mà còn có chút phong vị.

Toàn thân đều toát lên khí chất tôi là lãnh đạo. 

Byun BaekHyun không nhịn được muốn ngắm, nhưng lại sợ không dám, chờ hắn đến gần liền gấp gáp cúi người.

"Em chào... chào anh."

Park ChanYeol phát hiện ra cậu nhóc sinh viên này không chỉ nhút nhát, lạ người mà còn rất hay đỏ mặt nữa. Lúc cậu cúi đầu, hắn liền trông thấy vệt đỏ từ vành tai lan dần xuống chiếc gáy trắng nõn. Chờ cậu ngẩng đầu lên, hắn khẽ gật nhẹ rồi nói lời chào buổi sáng. Nhìn đến quầng thâm trên mắt, hắn khẽ nhíu mày, việc biết hắn là Park ChanYeol vậy mà có thể khiến đối phương mất ngủ cả đêm ư.

Là cậu đang khó chịu hay rốt cuộc có lí do nào khác?

Thang máy di chuyển, chỉ có hai người ở bên trong, Byun BaekHyun thì xoắn xuýt, Park ChanYeol lại chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình. Bất chợt, bên cạnh vang lên tiếng nói khiến Park ChanYeol giật mình.

"Anh... thật sự là người chơi thử nghiệm sao?"

Park ChanYeol gật đầu, ánh mắt nhìn cậu vô cùng dịu dàng. BaekHyun giống như được tiếp thêm can đảm, không nhịn được tiếp tục đặt câu hỏi.

"Vậy... chỉ có mỗi em là người đồng ý làm người chơi trải nghiệm thôi sao?"

Lần này, cậu thấy hắn lắc đầu.

"Không chỉ có mỗi em. Còn có một người chơi nữ nữa?"

Vậy mà anh ấy lại chọn người chơi nam!

"Thế... tại sao anh lại chọn người chơi nam?"

Rõ ràng anh ấy là nam, đương nhiên phải chọn người chơi nữ. Trừ khi...

Thang máy hiển thị tầng hai mươi, từ từ dừng lại rồi 'ting' một tiếng. Park ChanYeol quay sang nhìn cậu, chân mày khẽ nhướng, giọng nói như trêu đùa đáp lại cậu.

"Em thử đoán xem tại sao?"

Cửa thang máy mở ra, Byun BaekHyun cũng không kịp nói tiếp, vội chạy ra theo hắn. Có lẽ Park ChanYeol cũng không cần cậu đáp lại câu hỏi ngược kia của mình, khẽ làm động tác tay tựa như giới thiệu, mọi người trong phòng làm việc đều chăm chú hướng đến chàng trai trẻ tuổi ngoài cửa nở nụ cười.

"Chào mừng em đến với phòng làm việc của Adorable Home, BaekHyun."

Bởi vì lần đầu tiên thực sự cần tiếp xúc với nhiều người như vậy, cậu theo bản năng liền nhích gần phía Park ChanYeol một chút. Nhận ra sự ngại ngùng của cậu, Park ChanYeol khẽ vòng tay ra sau nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng cậu để tiếp động lực. Byun BaekHyun không hề bài xích, thậm chí còn cảm thấy yên tâm hơn phần nào, nhanh chóng cúi chào mọi người.

"Xin chào mọi người, em là Byun BaekHyun sinh viên chuyên ngành Khoa học máy tính. Em vẫn chưa có kinh nghiệm nhiều cho nên trong khoảng thời gian thực tập mong mọi người chỉ bảo hướng dẫn em nhiều hơn ạ. Hy vọng sau này em có thể gắn bó với mọi người lâu dài."

Cậu vừa dứt lời, bên trong mọi người liền vỗ tay nhiệt liệt vô cùng, còn xì xào bàn tán vô cùng sôi nổi. Một anh chàng đeo cặp kính dày cộm huýt sáo, nở nụ cười thân thiện có vài phần tinh quái.

"Boss, trai công nghệ thông tin mà cũng có những người đẹp trai tài năng thế này à. Phòng chúng ta còn có hẳn hai người. Phải ăn mừng thôi! Ăn mừng đê!"

Mọi người nghe đến ăn uống tiệc tùng liền nhao nhao đồng ý. Park ChanYeol cũng hết cách, bản thân hắn là người làm việc nghiêm túc mà ăn chơi thì cũng nhiệt tình không kém. Hắn quay sang hỏi nhân vật chính của buổi tiếc.

"Em thấy sao BaekHyun? Tối nay em rảnh chứ?"

Byun BaekHyun dường như rất ngạc nhiên với sự háo hức phấn khích của mọi người, rướn người ghé sát vào Park ChanYeol nhỏ giọng hỏi.

"Nhưng em chỉ đến đây thực tập, cũng không phải chính thức."

Park ChanYeol bật cười giải thích.

"Mấy người trong phòng này chỉ mư ợn cơ hội này tụ tập thôi, mấy ngày nay có chút vất vả. Cho nên em có sẵn lòng làm cái cớ cho bọn anh nghỉ ngơi một buổi tối không đây, bạn học BaekHyun?"

Nói đến nước này, thực sự BaekHyun không thể không đi rồi.

Sau khi mọi người chào đón thành viên mới xong lại tiếp tục quay trở về vị trí ai làm việc nấy. Park ChanYeol liền dẫn BaekHyun đi tham quan các phòng ban một lượt. Giới thiệu xong xuôi, hắn đưa cậu đến phòng thiết kế, một loạt ánh mắt trong phòng quay ra nhìn cậu một lần nữa, lần này có cả sự tò mò, và một chút kỳ lạ nào đó mà BaekHyun không đoán ra được.

"Đây là phòng thiết kế sáng tạo giao diện. Nhiệm vụ của mọi người là đưa ra ý tưởng cho giao diện của người chơi. Nhiệm vụ của em sẽ là hiện thực hóa ý tưởng của mọi người. Cụ thể em sẽ trao đổi với mọi người trong phòng. Các dữ liệu sẽ được mô phỏng dưới dạng 6D. Qua phòng xử lý dữ liệu chuyên môn xử lý rồi đưa vào game. Chị Kim sẽ phụ trách giao việc cho em."

Byun BaekHyun nghe qua cố gắng ghi nhớ từng chữ Park ChanYeol nói, liên tục gật đầu. Cậu biết mình là người mới, cho nên thoải mái tiếp nhận công việc mà không có ý kiến gì.

"Vậy sau khi hoàn thành dữ liệu, chị Kim sẽ duyệt luôn đúng không ạ?"

Park ChanYeol lắc đầu.

"Em sẽ gửi bản dữ liệu của em cho anh. Phần đó sẽ là anh phụ trách. Cố gắng lên, qua một thời gian làm việc, anh sẽ hướng dẫn em để bước vào phòng dữ liệu chuyên môn. Đó mới là mục đích cuối cùng của cả anh và em."

Byun BaekHyun nghe Park ChanYeol nói như vậy, trong lòng không khỏi nảy sinh lòng nhiệt huyết tràn trề. Trao đổi xong, cậu liền cẩn thận chào mọi người một lần nữa, sau đó đi về phía chị Kim.

Chị Kim là một người phụ nữ ngoài ba mươi, trông thấy cậu liền cười dịu dàng, giới thiệu năm người còn lại cho cậu, sau đó liền trực tiếp mail cho cậu vài bản vẽ để cậu thiết lập giao diện trò chơi. Mọi người trong phòng lúc làm việc nghiêm túc vô cùng, Byun BaekHyun cũng không dám lười biếng liền bật máy bắt tay làm việc.

Cho đến giờ nghỉ trưa, một chị gái trông thấy Byun BaekHyun vẫn chăm chỉ làm việc liền vỗ vỗ vai cậu.

"Nghỉ ngơi chút thôi bạn nhỏ ơi. Đừng cố sức, lãnh đạo Park sẽ đau lòng lắm."

Cậu ngượng ngùng, vậy mà không nhận ra đã đến giờ nghỉ trưa, hoàn thiện nốt dòng code đang lập trình dở dang, cậu cũng tắt máy.

Lúc này mọi người trái hẳn với khi làm việc, nói chuyện rôm rả thân thiện vô cùng. Một chị gái khác lại quay ra.

"Này cậu bạn nhỏ, sếp của chị làm thế nào mà nhặt được một bạn nhỏ đáng yêu đẹp trai thế này?"

Byun BaekHyun có vẻ khá ngại ngùng với xưng hô 'cậu bạn nhỏ' này, ngại ngùng đáp.

"Anh Park là học trò cũ của giảng viên, người hỗ trợ đồ án tốt nghiệp của em hiện tại."

Mọi người còn định nói gì đó, bên cửa phòng đã vang lên tiếng gõ cửa, sếp Park của họ đã đứng đó tươi cười tự lúc nào. Thấy BaekHyun quay ra, anh liền đưa mắt về phía cậu.

"BaekHyun, mang thành quả buổi sáng nay vào phòng, anh kiểm tra qua một lát."

"Sếp Park ơi, cậu bạn nhỏ cũng cần nghỉ ngơi chứ, sao lại khó tính vậy."

Có người nào đó lên tiếng. Park ChanYeol không quản, cười tươi nhìn về phía người vừa nói.

"Người nào muốn tăng ca cùng vào thì gặp tôi."

Nghe đến đây, mọi người không ai dám ho he điều gì nữa, lục tục rủ nhau đi ăn chưa, còn quay ra nhìn cậu sinh viên trẻ với cái nhìn đầy cảm thông. BaekHyun không cảm thấy Park ChanYeol có gì là quá đáng, đem máy tính vào phòng hắn, cậu cũng muốn hỏi Park ChanYeol một vài thứ. Chờ đến lúc bước vào trong, cậu ngồi ở bàn uống nước, đem máy tính đến chăm chú chờ việc. Hắn quả xem qua bản thiết kế và dữ liệu trên máy tính, nét cười trên mặt mới rồi liền biến mất. BaekHyun nghe Park ChanYeol nhận xét, chỉ đổi một vài chi tiết mà có thể thay đổi rất nhiều về giao diện, không khỏi cảm thán trong lòng, càng ngày càng ngưỡng mộ. 

Cho đến khi xong xuôi, Byun BaekHyun thấy hắn đứng dậy, nói một câu 'chờ anh chút' rồi đi tới bàn làm việc lấy gì đó từ ngăn tủ ra. Park ChanYeol đặt một chiếc cặp lồng cơm lên bàn, từ từ gỡ từng khay đồ ăn, mùi thức ăn thơm phức bay ra ngoài.

Bụng BaekHyun không tự chủ mà kêu vang, cậu xấu hổ ôm bụng, bây giờ mới nhận ra mình rất đói. 

"Hôm nay dì giúp việc nhà anh chuẩn bị đồ ăn có chút nhiều, ăn sợ một mình ăn không hết. Em ngồi đây ăn chung với anh đi."

BaekHyun ngại ngùng luống cuống xua tay.

"Thế sao được ạ. Anh... anh Park cứ ăn đi. Em đi ăn cùng mọi người."

Hơn nữa, cậu không dám nói rằng ăn chung hai người, cậu sợ đối phương bất tiện. 

Park ChanYeol khéo léo thở dài.

"Nếu không ăn hết, dì giúp việc sẽ buồn lắm. Giờ em đi ăn cùng mọi người cũng không kịp nữa đâu, ngồi xuống đây ăn cùng anh đi."

BaekHyun cũng không tiện từ chối nữa, ngồi xuống trông thấy Park ChanYeol đem ra hai bộ bát đũa, thầm nghĩ người này vậy mà còn cẩn thận chuẩn bị đồ dự phòng. Hay là anh ấy rất hay gọi người vào phòng ăn cơm cùng nhỉ, là một người sợ cô đơn sao?

Giám đốc Park không hay biết mình vậy mà đã bị mèo nhỏ của mình gắn cho cái mác người đàn ông thiếu thốn tình thương, chỉ biết nhiệt tình gắp đồ ăn cho cậu.

BaekHyun ăn cơm cùng Park ChanYeol, không biết do quá đói hay vì nguyên do nào khác, cảm thấy thực sự ngon miệng.

Thật ấm áp.

Giống như một bữa cơm gia đình. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net