Mười một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười một

Sau khi tan học, các học viên đều nhanh chóng đi về, Phác Xán Liệt cũng rời khỏi phòng học, đứng ở trước cửa, nhìn Biên Bá Hiền một lúc lâu mới rời đi.
Biên Bá Hiền khẽ thở dài một cái, có chút ngơ ngác thu dọn khuôn đúc.
Gần đây tâm trạng không tốt, không muốn để ý tới ai. Huống hồ... Là Phác Xán Liệt.
Vừa mới lên lớp, hắn đã chăm chú nhìn quần áo của Bá Hiền, khiến cho cậu đến bây giờ vẫn còn đang suy nghĩ về những việc này trong đầu.

Phác Xán liệt sợ mình bị lạnh, cởi áo khoác của hắn ra cho mình mặc. Nửa cau mày, dáng vẻ nghiêm túc.
Hắn nói, bị bẩn hắn sẽ giặt.
Vô luận là từ phương diện nào, đều rất khiến người ta động tâm nha.

Biên Bá Hiền là một thanh niên trẻ tuổi. Sống lâu như vậy, vẫn cho là mình thích con gái, nhưng đến bây giờ lại phát hiện hình như mình có cái gì đó không đúng: Cậu đối với con gái không có bất kỳ hứng thú gì.
Ngược lại, có lẽ là đến khi gặp phải Phác Xán Liệt, dường như... Động lòng.

Cậu thế mà... Cong!

Nhưng dường như khi khoảnh khắc này tới, loại tình cảm không bao giờ dám bộc lộ này, bị nhiều người nói là không bình thường, sau cùng có lẽ cũng chỉ là mình yêu đơn phương người ta mà thôi.

Phác Xán Liệt cái gì cũng đều rất tốt, đối với cậu cũng tốt, rất biết chiếu cố người khác.
Cứ như vậy đi. Biên Bá Hiền dừng động tác trong tay lại, trong lòng có chút đau khổ.

Biên Bá Hiền chuẩn bị rửa tay, liền đeo túi xách về nhà nghỉ ngơi.
Thế nhưng không đợi cậu rửa tay xong, đột nhiên bị một người bắt tay lại, kéo vào trong nhà vệ sinh.
Biên Bá Hiền kinh ngạc giương mắt nhìn: Phác Xán Liệt? Không phải hắn đã về rồi sao?

Phác Xán Liệt mặt lạnh, nửa cúi đầu, đột nhiên một tay chống bên tai Biên Bá Hiền, khiến cậu sợ đến nỗi khẽ run lên. ( Đoạn này giống mấy cảnh trong phim ngôn lù nè =))) )

"Làm sao vậy?.... Không phải cậu về rồi sao?" – Biên Bá Hiền đứng đối diện Phác Xán Liệt, đôi mắt hắn sâu không thấy đáy, không hề có ý đùa cợt.

"Gần đây cậu không vui."

"Hả?"

"Rốt cuộc là làm sao vậy, đối với bất kỳ người nào cũng đều lãnh đạm như vậy?"

"Tâm tình không tốt mà thôi."

Phác Xán Liệt có điểm bi thương: "Cậu không thể... Đem chuyện không vui trong lòng nói với tôi một câu được sao?"

"Không có gì."

"Biên Bá Hiền cậu có coi tôi là bạn tốt hay không?"

Biên Bá Hiền chợt ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn. Khoảnh khắc, lại cúi đầu cười một tiếng: "Có chứ, là bạn tốt."

Tôi không vui, tâm tình của tôi bị phá hỏng từ khi gặp cậu, cho đến bây giờ cũng đều là vì cậu.
Cậu kêu tôi nói thành lời như thế nào được đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net