Mười

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười

Cuối cùng cũng đến ngày đi học, Phác Xán Liệt ở trong lớp ngoan ngoãn ngồi ở vị trí của mình, nhìn thầy giáo Biên ở trên bục hướng dẫn các bước làm bánh xốp.
Hắn vẫn rất thích xem dáng vẻ Biên Bá Hiền chăm chú làm việc, tay cậu ấy cũng rất đẹp mắt.
Cho tới khi đến phiên các học viên bắt đầu tự làm bánh, Phác Xán Liệt đứng ở trước bàn chân tay có điểm luống cuống. Vừa nãy chỉ một mực ngắm nhìn Biên Bá Hiền chăm chú làm việc, thế là quên mất không xem cậu ấy hướng dẫn các bước làm bánh.
Biên Bá Hiền đứng ở bục giảng nhìn các học viên tự làm bánh, thế nhưng khi nhìn tới Phác Xán Liệt thì thấy hắn đang đứng ngẩn người chần chừ.
Cậu vội vã đi xuống đứng cạnh hắn, nhìn mặt bàn sạch sẽ của hắn hỏi: "Lúc nãy tôi hướng dẫn có phải cứ đứng thất thần như vậy nên không nghe giảng bài không?"

Giọng nói của Bá Hiền nhàn nhạt, còn mang một ít giọng mũi.
Nhưng mà Phác Xán Liệt không trả lời vấn đề của cậu, mà đột nhiên bắt tay cậu lại:

Lạnh như băng.

"Nghe giọng của cậu giống như bị cảm? Tay thì lạnh như băng mà sao không mặc nhiều một chút?"

Ngay trước nhiều người như vậy lại bị một tên cùng giới cầm tay nên có chút ngượng ngùng, Biên Bá Hiền vội vàng nhìn mọi người xung quanh một chút, may mà mọi người đều đang chăm chú làm bánh.
Cậu muốn rút tay của mình về, thế nhưng Phác Xán Liệt cầm rất chặt. Bá Hiền tránh né ánh mắt dò xét của Phác Xán Liệt: "Chỉ là cảm mạo mà thôi. Trước tiên cậu buông tay ra, tôi hướng dẫn cho cậu xem lại một lần nữa."

Phác Xán Liệt ngoan ngoãn buông tay, nhưng hắn lại cởi áo khoác của mình ra, chỉ mặc cái áo sơ mi mỏng bên trong. Đưa cho Biên Bá Hiền. "Trước tiên cậu mặc áo vào."

Biên Bá Hiền khoát tay: "Cảm ơn, tôi không cần đâu, bây giờ còn đang mặc tạp dề, sẽ bị dính bẩn."

Phác Xán Liệt mặt tối sầm, lấy tay gỡ nút thắt của tạp dề phía sau lưng Bá Hiền, giúp cậu cởi tạp dề ra.

"Thực sự không cần." – Biên Bá Hiền luống cuống tay chân.

Xán Liệt vươn thẳng người lên, cầm lấy áo khoác trùm lên người Bá Hiền, giúp cậu mặc áo vào thật chỉnh tề, lại giúp cậu buộc tạp dề lên. Lúc này mới nhéo mũi Bá Hiền nói: "Áo khoác bị bẩn, tôi sẽ giặt."

"Chúng ta tiếp tục làm bánh xốp thôi!" – Biên Bá Hiền xoay người, khiến cho người đằng sau không nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của cậu. Thật tiếc khi Phác Xán Liệt không nhìn thấy nó: Biên Bá Hiền híp híp hai mắt lại, hai má hơi đỏ lên, bên khóe miệng câu lên một nụ cười nhẹ. (Đáng iu muốn chít huhu)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net