Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1.

Trở về nhà sau buổi triển lãm, Châu Thi Vũ một người trốn vào phòng tranh mà oà khóc, nức nở đến giống như một đứa trẻ.

Cho đến cùng, điều mà nàng còn lại, có thể là gì đây chứ?

Nàng chưa bao giờ hận chính mình đến như vậy, chưa bao giờ cảm thấy vẽ tranh lại đáng ghét đến như thế, càng là chưa bao giờ hận thời gian sao lại có thể vô tình đến mức này.

Nàng năm đó gặp được Viên Nhất Kỳ, thời gian dường như đã trôi qua bảy năm.

Châu Thi Vũ năm hai mươi mốt tuổi, nàng đã từng ngỡ rằng chính mình đã gặp được ánh sáng chiếu rọi cho cuộc đời mình.

Châu Thi Vũ rất sớm đã được mẹ mình cho theo học nghệ thuật, bà nói chỉ cần đó là việc mà nàng thích, bà sẽ dùng tận lực mà ủng hộ. Cái tên Cleta kia cũng là do mẹ nàng dành tặng cho nàng.

Cleta, mẹ nàng nói ý nghĩa của nó chính là sự nổi tiếng.

Cho nên năm đó, mẹ đã thật sự đem toàn bộ kỳ vọng của đời mình đặt hết lên người nàng, chỉ mong nàng có thể đứng vững vang vọng danh tiếng trong thứ nghệ thuật mà nàng yêu nhất.

Châu Thi Vũ lên mười tuổi, mẹ vì bệnh nặng mà qua đời, bên cạnh nàng chỉ có một người cậu là chủ tịch Vệ. Nàng từ nhỏ đối với người cha không được nhắc đến kia cũng từng ôm lòng hiếu kì, nàng cũng từng hỏi qua mẹ mình, tại sao chính mình lại mang họ Châu, mà không phải giống như cậu và mẹ, đều đồng thời mang họ Vệ.

Mẹ nàng khi đó chỉ mỉm cười, sau đó nói rằng: "Mẹ dùng họ của con để tưởng niệm cho tình yêu không trọn vẹn của cuộc đời mình."

Chủ tịch Vệ sau đó nghe được còn lớn tiếng mà trách: "Chị cũng đừng nhớ đến người không nên nhớ nữa, em nhất định sẽ bảo vệ chị cùng Thi Vũ!"

Châu Thi Vũ khi đó vừa hiểu cũng vừa không hiểu, nhưng nàng cũng đã thôi không lại nhắc đến chính mình vì sao lại mang theo họ này mà lớn lên nữa, nàng trong tiềm thức cũng chỉ có sự tồn tại của mẹ mình và người cậu này.

Mẹ mất đi, đó là vào một đêm tuyết lớn, thành phố này dường như đã thật lâu chưa rơi một trận tuyết lớn đến như vậy, hung hăng và tàn bạo, Châu Thi Vũ ở trong lòng ngực của cậu mình khóc đến kiệt sức sau đó ngất đi, khi tỉnh lại chỉ thấy được cậu vẫn còn ôm chặt lấy nàng, ở bên tai nàng thì thầm: "Cậu nhất định sẽ bảo vệ Thi Vũ, thay chị bảo vệ cháu."

Qua không lâu, Châu Thi Vũ được cho xuất ngoại, nàng được theo học vẽ tranh, thứ nghệ thuật mà nàng vẫn luôn ao ước.

Châu Thi Vũ vẽ rất nhiều tranh, nghiêm túc mà đem lời dạy của thầy giáo ghi nhớ đến thật kĩ, cũng rất nhanh trở thành một trong ba người học trò tâm đắc nhất của thầy.

Châu Thi Vũ sở trường nhất là vẽ tranh phong cảnh, nàng kí hoạ cũng đặc biệt nhanh chóng, sự vật cùng sự việc đều rất nhanh được nàng quan sát thấu đáo. Đời này luôn lấy nó làm kiêu ngạo, vậy mà lần đầu tiên ở năm hai mươi mốt tuổi, chỉ là một người nàng lại ròng rã mà vẽ nó ba năm liền, vẽ đến cùng đều không thể hoàn chỉnh.


Nàng vẫn còn nhớ đến ngày hôm đó, thời tiết ở châu Âu so với nơi nàng sinh ra lạnh hơn rất nhiều, nàng sau một buổi liên hoan cùng bạn bè đến điện thoại cùng ví tiền đều đánh rơi mất. Châu Thi Vũ ngồi bên vệ đường, men say chếch choáng dâng lên, nàng đều cảm thấy cơ thể mình đều không chân thật.

Bị dồn vào góc tường mà uy hiếp, nó lại càng không chân thật.

Rõ ràng an ninh đều tốt như vậy, Châu Thi Vũ vậy mà bị một đám thanh niên vây lại, dùng giọng điệu đùa cợt nhất để trêu chọc nàng.

Châu Thi Vũ những thời điểm như thế này, nàng bất chợt nghĩ đến mẹ mình, nhớ về đám tang bi thương của năm đó.

Nếu ở nơi này cũng có cậu thì tốt rồi, Châu Thi Vũ nghĩ, nàng lúc này thật sự cảm thấy nếu như cậu ở đây, nhất định sẽ không ngần ngại mà ôm nàng vào lòng, hệt như những ngày còn nhỏ.

Châu Thi Vũ bị ép đến góc tường, bất lực mà ngồi sụp xuống, vùi mặt vào đầu gối, như một chú mèo con bị bỏ rơi giữa mùa đông lạnh giá, co người lại mà bật khóc.


"Này! Làm gì đấy!" Một giọng nói xa lạ bất chợt vang lên, là loại giọng không sỏi của người ngoại quốc, mà không phải là người dân bản địa ở nơi này.

Châu Thi Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên, trước mắt che phủ một lớp sương mờ, người kia xuất hiện cùng một đầu tóc vàng vô cùng thu hút, đứng ngược lại ánh sáng, lớn giọng mà hô to về phía này.

Vốn dĩ bên cạnh còn xuất hiện thêm hai người nữa, nhưng ánh mắt của Châu Thi Vũ toàn bộ đều đặt lên người của cô gái kia.

Giống như một đoạn phim kinh điển theo khuôn sáo cũ kĩ, cái gọi là anh hùng cứu mỹ cũng như vậy mà được diễn đến trọn vẹn.

Người kia chậm rãi mà tiến đến càng lúc càng gần nàng, cô bạn vẫn luôn ra sức mà tìm kiếm nàng cũng đồng thời mà xuất hiện.

"Cleta!" Cô bạn gọi lên một tiếng, "Ôi Chúa ơi, thật may cậu vẫn ổn."

Người con gái kia có lẽ nhận ra bạn của nàng đã đến, cũng nhẹ nhàng mà xem đây là một loại tiện đường giúp đỡ, nhấc tay mà vẫy chào nàng, dùng loại giọng mềm mại nhất cùng Châu Thi Vũ nói:

"Có duyên gặp lại, Cleta."


Có lẽ khi đó vì sợ hãi mà quên mất lễ phép, Châu Thi Vũ cũng không kịp hỏi đến người kia rốt cuộc tên gì, lại cùng người đó cảm ơn một tiếng. Người kia lưng vừa xoay đi, nàng cũng hoàn toàn mà ngã vào trong lòng của bạn mình.

Châu Thi Vũ liên tục đem hình ảnh kia cố gắng mà vẽ xuống, đem những chi tiết nàng nhớ một lần lại một lần phác hoạ lên giấy vẽ. Nàng phác hoạ bóng lưng ấy ba năm, đến cùng gì cũng chẳng có nữa.

Châu Thi Vũ ghét chính mình khi đó rượu đã uống quá nhiều, men say ngay lập tức choáng đi đại não của nàng. Nàng cũng ghét góc đường ngày đó quá tối, để nàng nhìn thấy không phải là trọn vẹn gương mặt của người con gái kia.

Ba năm sau đó, Châu Thi Vũ cả đời này cũng chưa từng nghĩ qua chính mình sẽ dùng phương thức này mà biết đến sự tồn tại của ánh sáng năm đó của cuộc đời mình.

Nàng thông qua truyền thông mà nhận ra, thông qua bóng lưng của Viên Nhất Kỳ trong hôn lễ mà xác nhận đó là người xuất hiện cứu rỗi nàng ở ba năm trước.

Cho đến bây giờ nàng mới chân thật mà hiểu ra, ánh sáng năm đó nàng thấy chỉ là phản chiếu của ánh trăng soi xuống mặt hồ tĩnh mịch, nàng cố gắng đưa tay hứng lấy, vĩnh viễn chỉ có thể là hình ảnh không chân thật kia mà thôi.

Châu Thi Vũ từng nghĩ qua, có lẽ khi đó Viên Nhất Kỳ chỉ vừa vặn xuất hiện ở thời điểm nàng cần trợ giúp vươn tay giúp đỡ nàng, cho nên chính mình đơn thuần mà sinh ra lòng cảm kích mà thôi. Nàng từng như vậy mà nói với chính mình, không nên nhầm lẫn giữa cảm động và tình yêu, nàng nhất định phải phân định thật rõ ràng.

Nhưng cho đến cuối cùng, Châu Thi Vũ đối với chuyện năm đó đã sớm khắc sâu vào tận đáy lòng, là cảm động cũng được, là tình yêu cũng vậy, nàng là từ năm đó đã thật sự mà nhận định Viên Nhất Kỳ, cũng chỉ là Viên Nhất Kỳ mới có thể tiến sâu vào trong cuộc đời của chính mình.


2.

"Thi Vũ, cậu có thể vào không?" Chủ tịch Vệ cân nhắc mà gõ cửa, thấp giọng mà thăm dò một tiếng.

"Cậu đừng vào." Châu Thi Vũ nghẹn lại một chút, "Để cháu một mình là được rồi."

Chủ tịch Vệ đứng bên ngoài cửa, rất kiên nhẫn mà gõ một lần nữa lên cửa gỗ.

"Đem cửa mở ra cho cậu, có chuyện có thể cùng cậu nói."

Ông thở dài một hơi, lại nói: "Cháu vẫn còn một người thân là cậu kia mà."

Qua một lúc, cửa gỗ chầm chậm được mở ra, Châu Thi Vũ hai mắt đỏ ửng mà xuất hiện trước mặt ông, gương mặt ướt đẫm nước mắt, lại đang tiếp tục mà khóc không thành tiếng.

Lần cuối cùng để Châu Thi Vũ khóc đến như thế này, có lẽ là lần chị gái ông ra đi lần đó.

Chủ tịch Vệ sống mũi cay cay, dang tay mà ôm lấy Châu Thi Vũ vào lòng.

"Là cậu không tốt, là cậu để Thi Vũ chịu tổn thương rồi."

Châu Thi Vũ ở trong lòng cậu mình ấm ức mà rơi nước mắt, nàng giống như lại trở về mùa đông nhiều năm trước, ở trong lòng cậu một lần lại một lần phóng túng tiếng khóc của chính mình.

Giá như năm đó người xuất hiện trước mặt Châu Thi Vũ là cậu mình thì tốt rồi, nàng sau đó cũng sẽ không gặp được Viên Nhất Kỳ, cũng sẽ không mơ hồ giữa nhớ nhung và quên lãng bóng dáng một người chưa rõ mặt, vậy thì bây giờ cũng sẽ không đau đớn đến như vậy.

"Cậu..." Nàng nấc lên một tiếng, "Có phải cháu không xứng đáng được yêu không? Là cháu có nơi nào không tốt sao?"

"Không có," Ông dịu dàng mà vuốt lưng cho cháu gái mình, nhỏ giọng an ủi, "Thi Vũ là tốt nhất, cháu không có điểm nào không tốt cả."

"Nhưng tại sao chứ, tại sao thứ mà cháu muốn cháu đều không thể có được đây?"

Châu Thi Vũ uất ức mà than thở: "Mẹ cũng là như vậy, kể cả người cháu yêu cũng như vậy."

Chủ tịch Vệ âm thầm mà thở dài, đau lòng là thật sự đau lòng, nhưng Châu Thi Vũ yêu người không nên yêu, ông thật sự cũng không có cách nào an ủi được.

"Thi Vũ, Viên Nhất Kỳ có vợ, con bé yêu Thẩm Mộng Dao như vậy, cháu không phải là nhìn không ra."

Giọng ông thoáng buồn bã, nói: "Mẹ cháu trước kia cũng là như vậy, cháu hiện tại sao có thể đem một màn này đều diễn lại trước mặt cậu chứ?"

"Thi Vũ, cháu để cậu phải làm sao bây giờ?"

Châu Thi Vũ nghe nhắc đến mẹ mình lại không kiềm nén được mà bật khóc trở lại, nàng vừa khóc vừa buông lời oán trách.

"Ít nhất mẹ có được tình yêu, không phải sao? Mẹ còn có một đứa con gái để tưởng niệm cho mối tình dang dở của chính mình." Nàng lắc mạnh đầu, hờn dỗi tiếp tục nói, "Nhưng cháu chẳng có gì cả, ngay cả người cháu yêu đều không muốn nhìn cháu, cháu không phải rất đáng thương sao?"

"Thi Vũ..."

"Rõ ràng là cháu biết đến chị ấy trước tiên, rõ ràng cháu là người yêu Viên Nhất Kỳ còn trước cả Thẩm Mộng Dao!" Châu Thi Vũ phẫn nộ mà quát lên một tiếng, "Nhưng người có được hạnh phúc lại là Thẩm Mộng Dao, tại sao vậy chứ?"

"Bởi vì đó là tình yêu." Chủ tịch Vệ hít một hơi thật sâu, "Chỉ cần là con tim rung động, những chuyện khác đều đã không còn quan trọng nữa."

Ông lại lần nữa mà kéo Châu Thi Vũ vào lòng, dịu dàng mà vỗ lưng cho nàng như những ngày trước.

"Buông bỏ đi, thứ không thuộc về mình, cháu càng cố gắng chỉ có thể nhận lấy thất vọng mà thôi."

"Nhưng mà cháu không cam tâm."

Châu Thi Vũ nói đến cuối cùng, âm thanh đều trở nên run rẩy, nàng ở trong lòng cậu mình, thấp giọng mà khóc lên.

"Cháu yêu Viên Nhất Kỳ."

"Cậu biết," Ông nhỏ giọng nói, "Dần dần sẽ qua thôi, chậm rãi cháu sẽ quên được."

Đợi tiếng khóc của Châu Thi Vũ nhỏ dần, ông lại tiếp tục nói: "Cậu sẽ ở bên cạnh cháu, cho đến khi cháu chân chính mà tìm được hạnh phúc của chính mình."


3.

Viên Nhất Kỳ sau khi bị Thẩm Mộng Dao vừa đấm vừa xoa như vậy, trong lòng cũng trở nên ngổn ngang ngàn lời khó nói.

"Chị ước rằng chính mình có thể hận được em, Viên Nhất Kỳ!"

Viên Nhất Kỳ thở mạnh một cái, hai mắt chậm rãi mà đỏ lên.

"Dao Dao..."

"Nếu em lại để chị thấy em tồi tệ hơn một chút, để chị thấy em đáng ghét hơn nữa, chị nhất định có thể hận em rồi."

Thẩm Mộng Dao bám lấy góc áo của Viên Nhất Kỳ, ai oán mà kể ra lòng mình.

"Chị vốn dĩ chỉ muốn tìm một bằng chứng mà thôi, bằng chứng em vô tâm với chị, bằng chứng em không chung thuỷ với cuộc hôn nhân này nữa... Nếu là như vậy, chị nhất định có thể dứt khoát mà cùng em ly hôn."

Nàng thở ra một hơi, kiềm nén sự run rẩy trong giọng nói của chính mình mà tiếp tục nói.

"Nhưng chị tìm không được, Viên Nhất Kỳ, chị tìm không thấy những thứ đó."

"Cho nên em nói đi, chị nên làm sao bây giờ?"

Viên Nhất Kỳ một lời cũng không đáp, nàng tiến lên một bước mà ôm chặt lấy Thẩm Mộng Dao, để người này có thể nằm trọn trong lòng mình.

Thẩm Mộng Dao dựa vào lồng ngực của Viên Nhất Kỳ, cả người vẫn không dừng lại được sự run rẩy. Nàng không phải đến trước mặt Viên Nhất Kỳ náo một trận rồi lại khóc một trận, nàng chỉ là khi ấy không kiềm chế được mà nghĩ đến Viên Nhất Kỳ, bằng mọi cách chỉ muốn gặp được người này.

Thẩm Mộng Dao biết chính bản thân mình vô cùng mâu thuẫn, nàng chợt nóng chợt lạnh như vậy thì rất nhanh thôi sẽ mài mòn đi toàn bộ kiên nhẫn của Viên Nhất Kỳ. Thẩm Mộng Dao muốn ly hôn, cũng thật sự mà cảm thấy rằng cuộc hôn nhân này đã quá sức với chính mình, nhưng nghĩ đến người kia là Viên Nhất Kỳ, nàng lại không cách nào có thể bỏ xuống được.

Nếu có ai đó cảm thấy chuyện giữa các nàng là điều gì đó thật dài dòng, kéo dài mãi không cách nào giải quyết, vậy thì Thẩm Mộng Dao cũng sẽ mặc cho họ nghĩ gì, nàng chính là như vậy, chính là dây dưa, chính là mâu thuẫn, chính là không thể quyết đoán.

Trước kia có thật nhiều lần Thẩm Mộng Dao nghĩ qua, rằng bản thân mình nhất định sẽ quả quyết với tất cả mọi việc, nhất định sẽ dứt khoát mà đem chuyện giải quyết. Nhưng khi nàng gặp được Viên Nhất Kỳ, nàng lại cảm thấy không thể chắc chắn được với điều đó nữa rồi.

Nàng yêu Viên Nhất Kỳ, chân thật mà cảm nhận được con tim của chính mình từng khắc đều sẽ vì Viên Nhất Kỳ mà rung động mãnh liệt. Nàng yêu Viên Nhất Kỳ đến đánh mất lý trí của chính mình, yêu đến phá vỡ đi toàn bộ nguyên tắc, yêu đến khi nàng bất chợt mà nghĩ lại, hoá ra chính mình đã yêu Viên Nhất Kỳ hơn cả những gì mình vẫn nghĩ.

"Chị chính mình đều mâu thuẫn như vậy rồi, em để chị phải làm sao bây giờ đây, Viên Nhất Kỳ?"

Nàng ở trong lòng Viên Nhất Kỳ, tay bám lấy vạt áo của người cao hơn chính mình, thấp giọng mà hỏi một lần nữa.


4.

Có lẽ cho đến thật lâu về sau, để một lần nữa mà hồi tưởng về ngày hôm nay, Viên Nhất Kỳ cũng sẽ chỉ nói rằng đó chính là một ngày vừa vặn đúng lúc, đúng lúc để nàng cứu vãn, đúng lúc đem nỗi niềm tiếc nuối của chính mình biểu đạt, cũng đúng lúc để nàng biết rằng Thẩm Mộng Dao cũng vẫn luôn như vậy mà yêu nàng.

"Thẩm Mộng Dao, thật ra chị vốn dĩ không cần làm gì cả, chị chỉ cần yêu em là được rồi."

Viên Nhất Kỳ thở ra một hơi thật cẩn thận, sau cùng lại nói: "Là như vậy thôi, em cũng sẽ thật an tâm mà yêu chị."

"Chị biết không, cho đến tận bây giờ, em vẫn luôn cảm thấy vô cùng hối hận." Nàng nói xong thì dừng lại, cố gắng mà đem tâm trạng phức tạp của chính mình an ổn lại.

Thẩm Mộng Dao rời khỏi lồng ngực Viên Nhất Kỳ, đôi mắt phiếm hồng mà nhìn người trước mắt, thật lâu cũng không biết nên như thế nào mà tiếp lời

Viên Nhất Kỳ mỉm cười một chút, nước mắt cũng vì vậy mà trào ra.

Nàng khóc không nhiều, chỉ là không thể lại kiềm được nước mắt của chính mình mà thôi.

Viên Nhất Kỳ hít mũi một cái, đem lời nghẹn ngào mà nói ra.

"Em nếu biết rằng hôm đó chúng ta sẽ quyết định ly hôn, vậy thì em nhất định sẽ không cùng chị lớn tiếng, cũng sẽ không mất đi khống chế đến như vậy."

Nàng hơi dừng lại, nuốt xuống cảm giác ứ nghẹn trong lòng: "Em muốn rằng chính mình có thể thật xinh đẹp và chỉnh chu nhất trong lần cuối cùng chúng ta còn ở trong mối quan hệ hôn nhân này."

"Em không biết chị sau ngày hôm đó mang theo tâm trạng gì mà đồng ý ký giấy ly hôn," Giọng Viên Nhất Kỳ trở nên run rẩy, nàng nhanh chóng mà hít sâu một ngụm, đem tâm tình của chính mình trấn định lại, "Nhưng chị biết không, em sau khi cùng chị hoàn thành xong thủ tục, ở giây phút đầu tiên em nhận ra chúng ta là thật sự ly hôn, em đã cảm nhận được hối hận."

"Hối hận khi đó không mặc xinh đẹp một chút xuất hiện trước mặt chị, hối hận không nói cùng chị thêm hai câu dễ nghe, hối hận không không ôm chị thật chặt, càng hối hận em không thể bình tĩnh mà nói lời níu kéo chị."

"Dao Dao, chị giống như đề chuẩn bị thật sự sẵn sàng để đến, sẵn sàng cùng em nhanh chóng mà nó một câu ly hôn, đến một lý do chị cũng không cùng em nói..."

Tiếng khóc của Viên Nhất Kỳ trở nên nghẹn ngào, nàng nấc lên thành tiếng, lại không dừng được khát vọng muốn đem lòng mình đều phơi bày trước mặt Thẩm Mộng Dao.

"Em nói em yêu chị, em cho rằng chị cũng sẽ như vậy mà yêu em, thời khắc em cùng chị kết hôn, e cảm thấy chính mình đang sở hữu toàn bộ thế giới này..."

Viên Nhất Kỳ tiếng nói chợt nhỏ lại, trầm thấp mà truyền vào tai Thẩm Mộng Dao: "Nhưng thật ra đến cuối cùng, điều gì em cũng không có, em đem tất cả những thứ mà em nghĩ vốn dĩ nên thuộc về em toàn bộ đều đánh mất cả rồi..."

"Không còn gì cả..."

Tiếng khóc của Viên Nhất Kỳ day dứt mà vang lên, nghe đến lòng Thẩm Mộng Dao liên tục mà cảm thấy nhói lên từng trận.

"Viên Nhất Kỳ..."

"Thẩm Mộng Dao," Viên Nhất Kỳ đánh gãy lời nàng, "Chị nếu lại gọi tên em một lân nữa, em sẽ tự mình cho rằng chi là không thể buông được em mất..."

"Dao Dao, lại tiếp tục như vậy, em thật sự sẽ cảm thấy chính mình xong đời rồi."


5.

Thẩm Mộng Dao không biết nên như thế nào hình dung tâm tình của chính mình ngay hiện tại. Nàng giống như đứng trước một Viên Nhất Kỳ như thế này, trong lòng sẽ không tránh được mà đau đớn lên.

Nàng không cản được chính mình dao động trước Viên Nhất Kỳ.

Cũng không biết là từ khi nào, có lẽ là ở câu nói đầu tiên cả Viên Nhất Kỳ, cũng có lẽ là khi nghe được rõ ràng hơn tiếng khóc kia, nhưng đợi đến kh nàng phát hiện, gương mặt của chính mình đã ướt đẫm nước mắt.

"Viên Nhất Kỳ..."

"Kỳ Kỳ..." Thẩm Mộng Dao gọi một lần lại một lần, gọi xong lại không thể tiếp tục nói được gì nữa.

Nàng hai mắt hơi nhắm lại, dùng răng cắn mạnh lên môi mình để giữ lấy phần lý trí cuối cùng.

Cho đến hiện tại, khi nàng lại lần nữa mà đối diện cùng Viên Nhất Kỳ, đem tiếng lòng của người trước mặt đều ghi lại vào lòng mình, Thẩm Mộng Dao cảm nhận được có một số chuyện, nàng vốn dĩ cũng không cần phải cố chấp đến như vậy nữa.

"Viên Nhất Kỳ," Nàng lại gọi một lần, dịu dàng như cách mà nàng vẫn luôn như vậy khi đứng trước Viên Nhất Kỳ, "Em nếu không hỏi, sao có thể nói rằng chị không yêu em chứ?"

"Chị so với bất kì ai đều hiểu rõ bản thân mình, cho nên nếu em chủ động hỏi chị, chị nhất định sẽ thay nó trả lời."

Khoé môi của Thẩm Mộng Dao chậm rãi mà cong cong lên thành một nụ cười, xinh đẹp giống như là nhiều năm trước.

Nàng hơi nhướn mày, ném đến cho Viên Nhất Kỳ một ám hiệu, để người kia nhanh chóng mà hỏi nàng.

Viên Nhất Kỳ giống như tìm lại được cảm giác của trước kia, cũng cảm nhận được trái tim của chính mình đang điên cuồng mà gia tốc.

Viên Nhất Kỳ dùng tay đặt lên ngực mình, thử ý đem nó trấn an một chút, lại phát hiện nó còn phá lệ mà bang bang đập loạn.

Thẩm Mộng Dao bị hành động ngây ngốc này của Viên Nhất Kỳ chọc đến bật cười, bởi vì đôi mắt vẫn còn ẩm ướt sau trận khóc vừa rồi, cười lên lại không chẳng hề chật vật, ngược lại còn khiến nàng xinh đẹp hơn mấy phần.

Cảnh tượng này, thật giống như nàng cùng Viên Nhất Kỳ lại lần nữa trở về lễ cưới ngày hôm đó.

Nơi này không có hoa, cũng không phải giáo đường tráng lệ, bên dưới cũng không phải là người đến tham dự hôn lễ.

Nơi này chỉ là một văn phòng thật phổ thông, không có người chứng kiến, cũng không có lễ nghi phiền phức, càng không chịu sự chú mục của nhiều người. Ở nơi này, chỉ có Viên Nhất Kỳ cùng Thẩm Mộng Dao, cùng tình yêu đơn giản đến thuần tuý nhất.

"Em nếu lại khóc nữa, chị cũng sẽ nhịn không được mà khóc mất."

Thẩm Mộng Dao vừa cười vừa nói, nói đến Viên Nhất Kỳ đều ngây ngẩn cả người.

Lời này, không phải là năm đó nàng cùng Thẩm Mộng Dao nói hay sao?

"Thẩm Mộng Dao."

"Ừm?"

Nàng khẽ cười, rất kiên nhẫn mà chờ đợi lời nói tiếp theo của Viên Nhất Kỳ.

"Lời tiếp theo có phải nên đến em nói rồi hay không?" Viên Nhất Kỳ hỏi, "Bày tỏ cùng chị."

Thẩm Mộng Dao lắc nhẹ đầu: "Lời tiếp theo vẫn là lời của chị."

"Viên Nhất Kỳ, bản thân chị nói rằng, chị yêu em."

Viên Nhất Kỳ luống cuống đến tay chân cũng đặt loạn, chỉ mở to hai mắt mà nhìn Thẩm Mộng Dao.

Sợ rằng người kia ngốc nghếch mà đem lời quên mất, Thẩm Mộng Dao còn kiên nhẫn mà lặp lại thêm một lần.

"Viên Nhất Kỳ, chị nói, chị yêu em."

Nàng cười lên, tiến đến chủ động ôm chầm lấy Viên Nhất Kỳ.

"Chị vốn dĩ vẫn luôn yêu em."


---

Viết ở cuối cùng:

Đầu năm giả vờ năng suất thôi chứ vài hôm nữa mình lại bận rộn rồi lười biếng lại ngay ấy mà 😁

Mình trước tiên lý giải về hai cái tát ở chương trước một tí vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net