Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1.

Quan hệ hòa hoãn đến ngày thứ ba, Viên Nhất Kỳ có một chuyến công tác rời khỏi thành phố.

Hòa giải tựa như đến quá mức đột ngột để Viên Nhất Kỳ vẫn còn chưa hoàn toàn quen thuộc với loại hạnh phúc chợt trở lại này, lo sợ giữa có được và mất đi vẫn như vậy mà tồn tại trong đầu Viên Nhất Kỳ.

Viên Nhất Kỳ vẫn còn chưa dọn chính thức về nhà cũ của các nàng, một phần lí do là cả hai đều quá bận rộn, thời gian rảnh đều không có. Còn lí do còn lại chính là để có một khoảng thời gian giảm xóc cho cả nàng và Thẩm Mộng Dao, các nàng dù sao ly hôn cũng náo đến như vậy, mâu thuẫn chồng lên mâu thuẫn không thể qua một cái hôn hay một cái ôm đã lập tức hóa giải, cho nên nàng cùng Thẩm Mộng Dao đều quyết định trước hết cứ như vậy, đợi Viên Nhất Kỳ sau chuyến công tác kia trở về lại dọn sang cũng không muộn.

Hôm đó hòa giải vừa xong, các nàng cũng chỉ đơn giản cùng nhau dùng một bữa cơm. Ở trên bàn ăn không đến một tiếng, Viên Nhất Kỳ chỉ câu được câu mất mà cùng Thẩm Mộng Dao trò chuyện, sau đó cũng vì phải đón Viên Vũ Thần mà vội vã trở về.

Viên Nhất Kỳ đối với chuyện hòa giải mối quan hệ cũng không phải là có quá nhiều cảm giác, nhưng nàng tin chắc rằng Thẩm Mộng Dao lần này đã không còn quyết liệt muốn cùng nàng ly hôn nữa, dù sao yêu đều nói rồi.

Tuy vậy còn có một chuyện vô cùng quan trọng, đó chính là đơn xin ly hôn của Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao vẫn đang được xét duyệt ở Cục Dân Chính, mà Thẩm Mộng Dao cũng chưa từng đề cập cùng nàng đến chuyện muốn đến nơi đó xin rút lại hồ sơ trở về.

Thẩm Mộng Dao là luật sư, chị ấy so với nàng hiểu biết loại quy trình này hơn nàng rất nhiều, nhưng mà Thẩm Mộng Dao không chủ động, Viên Nhất Kỳ vẫn có chút e ngại không dám đề cập đến. Cho nên đến hiện tại, giấy ly hôn của nàng vẫn còn treo ở nơi đó, như một quả bom hẹn giờ nổ chậm, từng giờ từng phút đều có thể đem tình cảm lẫn lý trí của Viên Nhất Kỳ nổ tung.


"Em đến bên kia rồi sao?"

Vừa xuống máy bay trở về khách sạn, Viên Nhất Kỳ đã nhận được điện thoại đến từ Thẩm Mộng Dao. Dường như còn chưa tan làm, trên người Thẩm Mộng Dao quần áo vẫn rất chỉnh tề. Áo sơ mi xanh nhạt không có lấy một chút hoa văn nào được mặc trên người Thẩm Mộng Dao chợt trở nên vô cùng bắt mắt, Viên Nhất Kỳ nhịn không được mà nhìn nhiều thêm một chút, cảm giác có chút hoa si.

Thẩm Mộng Dao thật sự rất xinh đẹp.

Không phải mỗi một đường nét được khắc họa quá mức sắc xảo, xinh đẹp của Thẩm Mộng Dao chính là kiểu ngũ quan vô cùng hài hòa, đường nét nhìn đều rất hòa hợp cùng nhau, dịu dàng nhưng không yếu ớt, khí thế càng là không thua kém bất kì ai.

Cho dù qua đi thật nhiều năm, chỉ cần đối diện nàng vẫn là Thẩm Mộng Dao, Viên Nhất Kỳ cảm thấy chính mình vẫn có thể vẹn nguyên mà dùng rung động của năm đó đến để hình dung cho chính mình ở hiện tại.

"Em vừa đến." Viên Nhất Kỳ đem điện thoại lại gần bên mặt của chính mình, nhỏ giọng mà hỏi Thẩm Mộng Dao: "Chị có nhớ em không?"

Ở bên kia Thẩm Mộng Dao gương mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, ánh mắt cũng bằng phẳng mà nhìn Viên Nhất Kỳ, muốn đoán cũng đoán không thấu nàng đang suy nghĩ điều gì.

"Em thật muốn nghe đáp án?"

Thẩm Mộng Dao nhặt lên một chiếc bút nắm ở trong tay, theo quy luật gõ nhẹ lên bàn mấy cái.

"Không được sao?" Viên Nhất Kỳ hơi cười, đem điện thoại đưa cách xa mình một chút, "Câu hỏi cũng đơn giản như vậy."

Thẩm Mộng Dao cười lắc đầu: "Đôi khi nhớ cũng không phải trong một câu có thể biểu đạt trọn vẹn."

Nàng nhìn Viên Nhất Kỳ một lát, ánh mặt cũng trở nên thật dịu dàng, khẽ nói: "Cho nên đợi em trở lại, chị lại nói cho em nghe."

Viên Nhất Kỳ muốn đến không được loại đáp án mà mình muốn nghe, nhưng lại ngoài ý muốn mà thu hoạch được một cái hứa hẹn, cũng tính là không tệ.

Viên Nhất Kỳ hắc hắc cười hai tiếng, bỗng nhiên cảm thấy ngồi đợi máy bay cùng hành trình bay dài dẵng cũng không phải là quá mệt mỏi.


2.

Lại trò chuyện thêm mấy câu, đều là những chuyện linh tinh vặt vãnh câu được câu không mà nói, không khí cũng không tính là ngượng ngùng, nhưng so với lúc các nàng còn đang trong cuộc hôn nhân kia thì vẫn còn kém rất xa.

Viên Nhất Kỳ nghĩ không ra rốt cuộc khoảng cách giữa các nàng là ở nơi nào, các nàng rốt cuộc là từ nơi nào xuất hiện vấn đề, có phải hay không như người ngoài nói, rằng gương vỡ lại lành kết cục chính dẫm lên vết xe đổ, lại hàn gắn cũng gắn không đến được như lúc ban đầu nữa.

Viên Nhất Kỳ nhìn nụ cười nhợt nhạt trên gương mặt của Thẩm Mộng Dao qua màn hình điện thoại, trong lòng có thật nhiều lời muốn nói.

"Thẩm Mộng Dao," Viên Nhất Kỳ đột nhiên gọi một tiếng, "Chị hiện tại vui vẻ không?"

Viên Nhất Kỳ có thể bằng mắt thường mà nhìn được Thẩm Mộng Dao thoáng giật mình một cái, sau đó hoảng hốt mà nhìn nàng, cuối cùng lại hoảng hốt mà đem dáng vẻ vừa rồi của chính mình che giấu đi, hai mắt chăm chú nhìn Viên Nhất Kỳ.

Nàng cảm giác Thẩm Mộng Dao có lời muốn nói, nhưng sau đó lại thôi.

Không biết chờ đợi bao lâu, có lẽ là một nhịp thở, cũng có lẽ là hai nhịp đập trái tim, hay chính là ba bốn tiếng thở dài, Viên Nhất Kỳ không rõ, cũng không biết trong lòng của chính mình tại sao lại hỗn loạn như vậy.

Nàng nhìn Thẩm Mộng Dao, Thẩm Mộng Dao cũng như vậy mà nhìn nàng, không ai muốn là người chủ động lên tiếng.

Cho đến cuối cùng, Viên Nhất Kỳ vẫn là trước một bước phá vỡ cục diện này, nàng từ bỏ không khí ngột ngạt này, nàng là thật sự nghiêm túc mà muốn thoát khỏi nó.

"Không cần trả lời cũng không sao, em cũng chỉ hỏi bâng quơ một câu mà thôi."

Nàng nói xong còn hướng Thẩm Mộng Dao cười một cái, như trấn an người đối diện, cũng như là trấn an chính mình.

"Viên Nhất Kỳ, em không cần phải như vậy..."

Thẩm Mộng Dao thở ra một hơi, nói: "Chị biết em hiện tại có rất nhiều chuyện muốn hỏi chị, có rất nhiều lời muốn cùng chị nói... Mà chị cũng thừa nhận, chị hiện tại chưa thể đáp lại những điều mà em đang mong đợi."

"Chị biết chính mình như vậy là không đúng, đối với em thật không công bằng, nhưng chị thật sự không có cách nào khác..." Thẩm Mộng Dao hơi dừng lại, nàng áy náy mà nhìn Viên Nhất Kỳ, "Chị chưa tìm được cách để cùng chính bản thân mình hoàn toàn hòa giải."

Giống như người nói lời yêu với Viên Nhất Kỳ ngày hôm đó là một người khác, khi Thẩm Mộng Dao để chính mình thật bình tĩnh lại, nàng mới cảm thấy được ngày hôm đó chính mình thật quá dũng cảm.


"Em sẽ không ép buộc chị, Thẩm Mộng Dao."

Viên Nhất Kỳ chợt cất lời: "Em biết có những chuyện không thể trong đôi ba ngày có thể giải quyết, kháng chiến đều là đánh trường kỳ, vậy nên em cũng không vội vã."

"Dao Dao."

Viên Nhất Kỳ gọi đến xưng hô như vậy, lòng của Thẩm Mộng Dao cũng thật mềm mại, nàng khẽ "ừm" một tiếng, sau đó chờ đợi lời tiếp theo của Viên Nhất Kỳ.

Viên Nhất Kỳ cười khẽ, ánh mắt dịu dàng cách một màn hình nhìn Thẩm Mộng Dao, nhỏ nhẹ mà nói: "Em đối với chị thật sự có rất nhiều kiên nhẫn, trước kia là như vậy, sau này cũng sẽ là như vậy."

Bởi vì sự dịu dàng quá mức phạm quy này của Viên Nhất Kỳ làm Thẩm Mộng Dao hết lần này đến lần khác trầm luân, nàng ngay cả chính bản thân mình cũng không cách nào khống chế được.

Nàng tựa lưng về ghế dựa phía sau, lòng nặng nề thở dài một hơi.

Thật mâu thuẫn.

Nàng cảm thấy chính tại bản thân của mình sinh ra thật nhiều mâu thuẫn. Rõ ràng ngày đó nói yêu Viên Nhất Kỳ là nàng, hôn Viên Nhất Kỳ là nàng, mà nhịn không được mà chạy đến gặp Viên Nhất Kỳ cũng vẫn là nàng.

Nhưng hiện tại, người nghĩ đến Viên Nhất Kỳ liền sinh ra lo sợ chính là nàng, đối diện Viên Nhất Kỳ ngập ngừng không dám nói cũng là nàng.

Từ đầu đến cuối đều là Thẩm Mộng Dao nàng, nàng đến chính mình làm sao rồi cũng không cách nào biết được.

Giống như là một loại bệnh mang theo di chứng, nàng hiện tại mấy lần nhìn đến Viên Nhất Kỳ trong lòng đều là phát hoảng. Có sợ hãi mất đi, càng sợ hãi giờ phút này có được chỉ là điều gì đó tạm bợ, là nàng đang ở ban ngày nằm mơ một giấc mộng hoang đường, chỉ cần đợi nàng thức giấc, Viên Nhất Kỳ sẽ rời đi, nàng lần nữa mà lại trải qua cảm giác dày vò đáng sợ kia.

Lý trí của người luật sư luôn phải được đề cao, đó là Trương Hân cùng nàng nói, cũng là điều mà thầy của nàng mấy năm liền luôn chỉ bảo cho nàng. Thẩm Mộng Dao không ngờ rằng, nghiêm khắc tuân thủ đến như nàng, chính mình lại ở nơi này của Viên Nhất Kỳ đem lý trí đánh mất sạch sẽ, trở thành một đứa si ngốc chỉ có tình yêu.

Bất cứ điều gì đều sẽ có hai mặt của nó, mà tình yêu cũng là như vậy.

Tình yêu để người tin vào vĩnh viễn, tin trên thế gian này sẽ thật sự có một người đến và mang lại hạnh phúc cho chính mình, cũng tin rằng chính mình có thể cùng người đó thiên trường địa cửu, đan tay đến bạc đầu.

Nhưng đồng thời, tình yêu cũng khiến người trở nên nghi kỵ, trở nên hoài nghi về những điều tồn tại xung quanh, là cảm giác lo có được sợ mất đi, cũng là cảm giác đánh mất lý trí bịt tai lại chỉ cảm nhận đến duy nhất nhịp đập loạn của con tim.

Thẩm Mộng Dao nghĩ rằng chính mình sẽ không như vậy, lại không biết chính mình sớm đã hãm vào sâu mất rồi.


"Em lại như vậy, chị thật sự sẽ hư mất."

Thẩm Mộng Dao chủ động nói đùa, cũng tỉ mỉ mà quan sát gương mặt của Viên Nhất Kỳ.

"Nếu vậy không phải thật tốt sao?" Viên Nhất Kỳ nhướng mày, như không phải là vấn đề gì lớn, "Cầu mà không được."

Thẩm Mộng Dao hiếm có bật cười một tiếng, đôi mắt mang theo ý cười nhìn Viên Nhất Kỳ.

"Em trong lòng có âm mưu đi Viên Nhất Kỳ?"

Nàng cười nói: "Đợi chị hư rồi em đều không cần chị nữa, sau đó cũng không ai muốn chị, kế hoạch của em là như vậy đi?"

Đợi nàng nói xong, Viên Nhất Kỳ đã ngay lập tức mà đuổi theo lời nàng.

"Em đời này đều không có chuyện không cần chị, Thẩm Mộng Dao."

Viên Nhất Kỳ chớp mắt một cái, giọng cũng hạ xuống một chút: "Ngay cả khi chị đã không cần em nữa, em nhất định cũng sẽ không có không cần chị."

"Chỉ là em muốn chiều chuộng chị một chút mà thôi." Viên Nhất Kỳ hơi dừng lại, âm thanh truyền qua điện thoại có xen lẫn một chút tạp âm, nhưng Thẩm Mộng Dao nghe vẫn vô cùng rõ ràng: "Bởi vì em không tìm được người nào có thể so được với chị, xứng đáng nhận được toàn bộ những thứ tốt nhất trên đời này rồi."


Thẩm Mộng Dao hai má ửng hồng mà ngắt đi điện thoại, trong đầu vẫn còn ong ong chấn động những lời mà Viên Nhất Kỳ nói.

Chết tiệt! Là cảm giác rung động mà nàng chán ghét nhất, nó dường như đã quay trở lại rồi.

Thẩm Mộng Dao nhắm lại hai mắt, tay bám chặt vào chiếc quần dài bên dưới khiến nó dần dần mà mất hình dạng. Bởi vì trái tim đã dần mất đi khống chế, liên tục không theo quy luật mà đập loạn, điều này khiến Thẩm Mộng Dao phải há miệng hút lấy một ngụm không khí mới có thể làm hô hấp của chính mình dễ dàng hơn một chút.

Nàng cảm thấy chính mình hiện tại sắp sửa tiêu đời rồi!

Thẩm Mộng Dao người không tin tà, nhưng nàng không cách nào lý giải được Viên Nhất Kỳ chỉ trong vài ba lời nói đã có thể để nàng rơi vào tình trạng như thế này, quả thật là vô cùng đáng giận!


Viên Nhất Kỳ bên này cũng không khá hơn được, nàng cả cả gương mặt đều nóng lên, đợi đến khi Thẩm Mộng Dao đột nhiên cắt đứt điện thoại rồi mới biết vừa rồi chính mình vậy mà tự nhiên nói tình thoại như vậy, nghĩ liền có chút xấu hổ.

Chuyện Viên Nhất Kỳ nói tình thoại với Thẩm Mộng Dao vốn dĩ cũng không ít, nhưng hiện tại ở thời điểm này Viên Nhất Kỳ nói xong đã ngượng ngùng, có cảm giác chính mình quá mức trắng trợn bày tỏ tình yêu rồi.

Nhưng như vậy cũng không phải không tốt, Viên Nhất Kỳ thầm nghĩ, dù sao đó cũng là lời thật lòng của nàng, để Thẩm Mộng Dao biết cũng không phải chuyện gì xấu.

Viên Nhất Kỳ bật cười thành tiếng, nàng nhìn gương mặt mình phản chiếu qua màn hình điện thoại sớm đã tối đen, ngây ngốc như một kẻ mới biết yêu đương lần đầu tiên.


3.

Tạm gác lại chuyện tình cảm, Viên Nhất Kỳ mục đích chuyến đi này là vì công tác, cho nên nàng cũng thật sự muốn nghiêm túc mà tập trung vào nó. Đợi công tác xong rồi trở lại, đến lúc đó nàng sẽ dành thật nhiều thời gian hơn để bồi dưỡng tình cảm với gia đình nhỏ của chính mình.

Hội nghị trực tiếp được cử hành trong buổi chiều, Viên Nhất Kỳ chỉ kịp thay ra một bộ quần áo, tài xế bên này đã đến dưới sảnh.

Mãi cho đến khi đã ngồi lên xe đến hội trường, Viên Nhất Kỳ cũng không nghĩ tới chính mình sẽ ở nơi này gặp lại được người kia.

Châu Thi Vũ gần như đồng thời cùng nàng tiến vào. Ở trong thang máy chật hẹp, Viên Nhất Kỳ đứng bên cạnh Châu Thi Vũ, từ đầu đến cuối ánh mắt cũng không dư thừa phân cho người kia một chút.

Châu Thi Vũ giống như thay đổi một con người, cả người đều mất đi dáng vẻ mị hoặc của lần đó, đem sự tiêu sái cùng tâm hồn tự do của người nghệ sĩ cũng thu hẹp lại, nhìn giống như đã đánh mất đi phân nửa linh hồn.

Thang máy lên tầng 'ting' một tiếng mở ra, vẫn là Viên Nhất Kỳ dẫn đầu bước ra ngoài, không hề có ý định quay đầu nhìn lại.

Đây có lẽ là lần đầu tiên trợ lý Hoàng nhìn đến sếp nhà mình lạnh nhạt đến như vậy, ngay cả lời chào hỏi thông thường cũng không muốn dành cho người kia, hẳn là đã xảy ra chuyện rồi.

Nhìn Viên Nhất Kỳ áp suất thấp đi ở phía trước, trợ lý Hoàng cũng không dám nhiều lời, ôm chặt hồ sơ văn kiện trong tay, nhấc chân đuổi theo Viên Nhất Kỳ.


Châu Thi Vũ ở phía sau chậm chạp bước ra, nàng nhìn theo bóng lưng Viên Nhất Kỳ chậm rãi xa dần rồi biến mất, ở trong lòng tư vị mất mác mỗi lúc một dày đặc, cuối cùng là xâm chiếm cả trái tim nàng.

Đã tự nhủ sẽ đem người kia quên đi, nhưng chỉ cần nhìn đến Viên Nhất Kỳ nàng sẽ không kiềm được mà nhìn về phía người đó. Giống như đốm lửa lập lòe cháy giữa đêm trường tối đen vô tận, mà nàng lại như một con thiêu thân liều mình đâm vào hố lửa, không có lối ra.

"Châu tiểu thư, ngài ổn chứ?" Nhìn thấy sắc mặt Châu Thi Vũ không quá tốt, trợ lý ở bên cạnh săn sóc mà hỏi nàng.

Châu Thi Vũ lắc đầu: "Còn ổn."

Nàng lại tiến thêm một bước về phía trước, theo bước chân của Viên Nhất Kỳ mà cùng người kia đi về một hướng.

"Đi thôi, đều thay mặt cậu đến đây rồi, đến trễ sẽ không tốt."

Trợ lý "vâng" một tiếng cũng cùng nàng rời đi, chuyện cá nhân của cấp trên, biết càng ít sẽ càng tốt.


4.

Hội nghị dài dòng hơn năm giờ đồng hồ cuối cùng cũng chấm dứt, Viên Nhất Kỳ vốn muốn theo đám người rời đi, lại không nghĩ đến có quá nhiều người chạy đến nơi này tìm nàng, trong đó có cả Châu Thi Vũ.

Viên Nhất Kỳ ban đầu là ngạc nhiên, nhưng vẫn lịch sự mà cùng mọi người tiếp đón, đợi hoàn thành mới cùng Châu Thi Vũ rời đi.

Nếu Châu Thi Vũ đã chủ động đến tìm chính mình, Viên Nhất Kỳ cũng muốn nhân cơ hội này đem lời ở trong lòng nói ra, vậy nên nàng để trợ lý Hoàng trước tiên trở về. Nàng chọn một quán cà phê đối diện tòa nhà để cùng Châu Thi Vũ ngồi xuống, tâm bình khí hòa mà trò chuyện.

"Viên Nhất Kỳ."

Đây có lẽ là lần đầu tiên Viên Nhất Kỳ nghe thấy Châu Thi Vũ gọi đầy đủ tên mình. Không phải đùa giỡn mà gọi "Viên Tổng" như những lần trước, lần này Châu Thi Vũ không đùa cợt không siểm nịnh, chỉ đơn thuần mà nghiêm túc gọi tên nàng.

"Cảm ơn chị." Giọng Châu Thi Vũ hơi run khẽ, nàng nói xong ánh mắt liền nhìn về phía Viên Nhất Kỳ, "Lần đó vốn dĩ muốn cảm ơn chị nhưng không có cơ hội."

Nàng hạ thấp giọng xuống, lại nói: "Mà sau này cũng không có cơ hội nữa."

"Đợi một cơ hội để cùng chị đối mặt, thật sự rất khó rất khó đó Viên Nhất Kỳ."

Viên Nhất Kỳ cảm nhận được một tia tình tố trong đôi mắt của Châu Thi Vũ, mang theo một chút tiếc hận cùng oán trách, Châu Thi Vũ là như vậy mà nhìn nàng.

Viên Nhất Kỳ nghe xong cũng chỉ lắc đầu, nhỏ giọng đáp: "Đã qua lâu rồi, không cần phải cảm ơn nữa."

"Hơn nữa người năm đó tôi giúp đỡ, là Cleta."

Cleta từ trong miệng Viên Nhất Kỳ thốt ra, trong lòng Châu Thi Vũ chấn động đến không nhỏ, nàng mở to mắt mà nhìn Viên Nhất Kỳ, đôi đồng tử co giãn rồi lại thu nhỏ lại, cảm xúc liên tục mà thay đổi.

Viên Nhất Kỳ rõ ràng biết đến sự tồn tại của Cleta.

"Chị biết Cleta là em chứ?" Châu Thi Vũ hỏi, "Cleta là em, là em Châu Thi Vũ!"

"Trước kia không biết, hiện tại đã biết rồi." Viên Nhất Kỳ bình thản trả lời.

Nàng nhìn biểu cảm trên gương mặt Châu Thi Vũ dần dần co rút lại, chính mình liền chậm rãi nói chuyện.

"Em ở trong phòng Thẩm Mộng Dao nhìn thấy tranh của chính mình," Châu Thi Vũ tự giễu cười một tiếng, "Cho nên chị sớm biết Cleta tồn tại, cũng biết Cleta kia cùng người mà mình giúp đỡ là cùng một người... đúng vậy không?"

"Đúng vậy."

"A..." Châu Thi Vũ than lên một tiếng, cúi thấp đầu mà tự cười nhạo bản thân mình, "Từ đầu đến cuối, hóa ra chỉ có em không biết đến sự tồn tại của người kia mà thôi."

"Xem như lần đó tôi tình cờ mà giúp đỡ Cleta đi, cũng biết đến sự tồn tại của người đó, nhưng cũng không phải vì vậy mà tôi giá cao mua tranh của cô ấy."

"Châu tiểu thư, đối với Cleta, tôi là thật lòng ái mộ người ấy." Viên Nhất Kỳ chủ động lên tiếng, "Tranh của Cleta là tôi thật lòng thưởng thức, ở trong lòng tôi, Cleta là một họa sĩ đáng ngưỡng mộ."

Châu Thi Vũ từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt liền chạm vào đôi mắt của Viên Nhất Kỳ.

Viên Nhất Kỳ ở trước mặt nàng, lần đầu tiên chân thành đến như vậy. Nhưng Châu Thi Vũ biết, để Viên Nhất Kỳ chân thành như thế, người đó không phải nàng, mà là Cleta.

Viên Nhất Kỳ có hàng trăm hàng nghìn cách để biết được thân phận của Cleta, nhưng Viên Nhất Kỳ lựa chọn bỏ qua nó, âm thầm làm một người thưởng thức mà tiếp cận cùng tác phẩm của Cleta, điều này Châu Thi Vũ cũng đã hiểu được.

"Chị khi đó tại sao không tìm em? Chị không muốn tìm người đó sao? Chị không muốn biết Cleta là người nào sao? Không muốn biết người mà chị tình cờ cứu giúp của năm đó, rốt cuộc lớn lên bộ dáng như thế nào hay sao?"

Châu Thi Vũ nấc lên một tiếng, nàng giống như đã đến giới hạn của chính mình, nhịn đều không thể nhịn được nữa, cứ như vậy mà bật khóc lên.

"Viên Nhất Kỳ, chị có hiểu hay không em vất vả như thế nào để tìm chị? Chị rõ ràng biết đến em tồn tại, chỉ cần bước một bước nhất định có thể đến gần hơn, tại sao chị không làm đây?!"

"Cleta sinh ra là của nghệ thuật, mà tôi, cũng không có ý định phá vỡ nó."

"A..." Châu Thi Vũ ngửa cổ lên, nàng cố gắng ngăn lại nước mắt của chính mình, một chút cũng không muốn để Viên Nhất Kỳ nhìn đến bộ dáng thảm hại của chính mình hiện tại.

"Châu tiểu thư, tôi ngưỡng mộ Cleta, cũng tôn trọng Châu tiểu thư, cho nên tôi sẽ xem những chuyện trước kia xảy ra giữa chúng ta không tồn tại qua."

Viên Nhất Kỳ cúi thấp đầu một chút, thành ý mà tỏ vẻ xin lỗi: "Xin lỗi không thể đáp lại tình cảm của cô, nhưng tôi tin rằng sẽ có người thật tốt xuất hiện để bảo vệ cô, tương lai là rất dài."

Châu Thi Vũ nghe đến bỗng nhiên bật cười một tiếng, nàng khóc còn chưa dứt, hiện tại cười lên không quá hợp thời, nhưng lại trở nên vô cùng xinh đẹp, là xinh đẹp một cách bi thương.

"Như thế nào là người tốt hơn đây? Là so với Viên Nhất Kỳ còn tốt hơn?" Châu Thi Vũ mỉm cười, "Em giống như cũng tìm không ra người đó."

"Cleta trong lòng chị là tượng đài nghệ thuật khó phá vỡ, là có vì nghệ thuật hi sinh, một đời đều chỉ có thể cùng hội họa qua, đúng vậy chứ?"

Châu Thi Vũ hai mắt đỏ hồng, nhìn Viên Nhất Kỳ không rời mắt.

"Chị thật ra rất ích kỉ, Viên Nhất Kỳ."

Nàng ngập ngừng, sau đó thở dài một tiếng, nhỏ giọng mà nói: "Nhưng em cũng là kẻ ích kỉ, em đến hiện tại đều không có cách nào đem tình cảm này che giấu đi."

Châu Thi Vũ nâng tay lên che lấy đôi mắt của chính mình, miệng thì thầm: "Chị về đi."

Viên Nhất Kỳ vốn dĩ muốn nói, nàng vì thân phận Cleta này cũng được, vì Châu Thi Vũ cũng được, hiện tại Viên Nhất Kỳ bỗng dưng muốn an ủi Châu Thi Vũ vài lời.

"Đừng an ủi em, Viên Nhất Kỳ."

Lời muốn nói ra bị trước một bước ngăn cản, Viên Nhất Kỳ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net