- 12 -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Paris, 0 giờ 30 phút.

Thành phố Paris vào nửa đêm xinh đẹp như thể đem tất cả các vì sao lấp lánh gắn lên mỗi con phố vắng người. Junmyeon lười biếng duỗi người trong lúc chờ máy bay hạ cánh. Hơn mười hai tiếng ngồi trên máy bay với cơ thể vừa khỏi bệnh khiến anh mệt mỏi không thôi, tay liền mất tự chủ ngọ nguậy bấm tin nhắn cho người cách mình mấy nghìn kí - lô - mét, mục đích vừa báo bình an vừa than vãn.

[Bé thỏ nhỏ: Anh anh anhhhh. Đi máy bay đường dài thật mệt mỏi.]

Sau khi biết tuổi thật của Sehun thì việc mè nheo kêu hắn bằng "anh" đối với Junmyeon có chút ngượng ngùng. Nhưng biết làm sao được, ai bảo hôm đó say rượu rồi nói bừa, giờ phóng lao phải theo lao, nếu đòi sửa lại chẳng khác nào tự tố giác bản thân nhỏ nhen, mà Junmyeon thì luôn thấy mình rộng lượng cho nên không thể làm hành động đó được.

Bọn Kim Minseok mà nghe lời biện minh này chắc lại sốc thêm lần nữa. Cái lần đầu Junmyeon đến Đồng Đẳng phải xưng hô ngang hàng với vài đứa nhỏ tuổi hơn mình đã lồng lộn lên, mất thêm hai ba lần đến nữa mới chấp nhận được Đồng Đẳng là sân chơi của Baekhyun, luật lệ của Baekhyun.

Tin nhắn trả lời rất mau được gửi đến.

[Niềm vui: Tương lai đừng nhận lịch trình nước ngoài nữa, không đủ tiền trang trải cuộc sống cũng không sao. Tôi nuôi em.]

Phừng. Mặt Junmyeon phút chốc đã nóng lên, môi chẳng giấu nổi nụ cười.

[Bé thỏ nhỏ: Tôi ăn nhiều lắm, anh có chắc nuôi được tôi không?]

[Niềm vui: Tôi có thể mỗi ngày nấu ăn cho em nếu em thích.]

Một lời dụ dỗ ngọt ngào, Junmyeon chợt nhớ đến hộp cơm hôm Sehun chở anh ra biển.

[Bé thỏ nhỏ: Anh nhắc làm tôi thèm thức ăn do anh nấu rồi.]

[Niềm vui: Vậy thì mau về, tôi luôn sẵn sàng nuôi béo em.]

[Niềm vui: Bên đó hẳn đã nửa đêm, về đến khách sạn thì đừng bấm điện thoại nữa. Nghỉ ngơi trước đi.]

[Bé thỏ nhỏ: Đã biết. Anh ngủ ngon.]

Bình thường Junmyeon ở sân bay chính là một kiểu kiêu kỳ cực điểm. Tuy nhiên hôm nay có tin nhắn từ ai kia kích động, anh liền vui vẻ vẫy tay với phóng viên.

Chưa đầy năm phút, các trang báo giải trí trực tuyến ở Hàn Quốc đã vô cùng sôi nổi với tựa đề: "Hoàng tử kiêu kỳ hóa chàng trai đáng yêu", "Đêm Paris cũng không bằng một nụ cười của Kim Suho",...

Quản lý theo phía sau chỉ biết thở dài mắng.

"Yêu nghiệt."

Về đến khách sạn, Junmyeon còn tặng thêm cho người hâm mộ phần quà vô cùng quyến rũ: Ảnh chụp người mẫu Suho tóc vẫn vương hơi nước đang biếng nhác trên giường với dòng chữ "Ngủ ngon".

@oohsehun: Sấy tóc rồi hẳn ngủ.

Một dòng quan tâm vô cùng bình thường từ cái tên quen thuộc làm cho tim Junmyeon thoáng chốc đập gia tốc, vội vàng tìm kiếm các bình luận tương tự ở những bài đăng trước. Thì ra Sehun đã theo dõi tài khoản mạng xã hội của anh rất lâu rồi. Vậy mà Junmyeon chẳng hề phát hiện ra tí gì, bỗng dưng anh thấy bản thân thật vô tâm. Sehun cũng thật là, cứ âm thầm quan tâm không nói ra, Junmyeon làm sao có thể hiểu chứ.

Quẩn quanh trong mớ suy nghĩ về Sehun, Junmyeon thiếp đi từ lúc nào không hay, lúc anh mở mắt dậy, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Tính toán thời gian một chút, Junmyeon nghĩ ở Hàn hiện tại sắp đến giờ tan làm, liền gọi điện thoại cho Sehun.

Không để Junmyeon đợi quá lâu, màn hình đã hiện lên gương mặt quen thuộc, gọng kính mạ vàng cũng chẳng thể che nổi đôi mắt sắc bén đang chăm chú vào những con chữ lăn tăn trên giấy.

"Sehunie~"

Qua mấy giây mà người kia vẫn chưa chịu ngước lên nhìn mình, Junmyeon đành giở giọng mè nheo, thu hút sự chú ý. Kết quả Sehun chỉ đơn giản hỏi một câu, đầu còn không thèm ngẩng lên.

"Hửm? Em không có lịch trình à?"

"Có."

Trả lời trống không như thế rồi Junmyeon giận dỗi cắt máy ngang. Đồ vô tâm, ham công tiếc việc thế thì hắn cứ làm đi, anh đi chơi.

Ở Seoul bên kia, Sehun vẫn chú tâm giải quyết giấy tờ hồ sơ tồn đọng trong thời gian qua, quên bén luôn cuộc gọi ngắn ngủi ban nãy. Chờ đến lúc hắn nhớ ra, bầu trời đã xuống màu tối mịch, đoán chắc bản thân làm Junmyeon dỗi mất rồi, Sehun chỉ đành chủ động liên lạc với anh. Lần này, Kim người mẫu bận đi chơi, hay nói cách khác là ngạo kiều, cho nên chẳng thèm bắt máy.

Gọi tầm mười cuộc, Sehun chuyển qua nhắn tin dỗ ngọt.

[Niềm vui: Junmyeonie ơi?]

[Niềm vui: Em đang bận à?]

[Niềm vui: Ừ nhỉ. Chiều em nói có lịch trình mà, tôi thật vô tâm quá.]

[Niềm vui: Junmyeonie đừng giận tôi nhé.]

[Niềm vui: Dù gì thì tôi cũng đang rất nhớ em.]

Bùm. Chỉ một câu cuối cùng, mặt Junmyeon liền đỏ ửng, giả vờ ho khan vài cái để lấy lại tinh thần. Ai ngờ hành động đó lại thu hút sự chú ý từ quản lý, người bị anh lôi kéo đi làm thợ chụp ảnh hộ từ trưa đến giờ. Mặc dù nhắm mắt cũng biết Junmyeon vì cái gì mà trở nên như thế nhưng quản lý vẫn vờ quan tâm để trêu ghẹo.

"Kim thiếu gia, cậu làm sao vậy. Mặt nóng thế này, sốt rồi à? Có cần dời lịch trình ngày mai lại không?"

Câu trả lời tất nhiên là...

"Không... không cần, không có gì. Về khách sạn nghỉ ngơi chút sẽ ổn thôi."

Junmyeon mau chóng lấp liếm sự ngượng ngùng của mình, nhắm mắt tựa vào ghế vờ như rất mệt mỏi. Hiện tại anh chỉ muốn nhanh chóng được về khách sạn, trả lời tin nhắn từ Sehun, giận dỗi gì đó chẳng cần tính toán nữa.

Vậy nên vừa ngã lưng lên giường ngủ, Junmyeon đã liến thoắt gửi dòng chữ.

[Bé thỏ nhỏ: Nhớ thì gọi cho tôi đi.]

Chưa đầy sáu mươi giây, điện thoại Junmyeon đã rung bần bật yêu cầu chủ nhân hãy bắt máy. Dĩ nhiên anh cũng không định để người ta đợi lâu, ngón tay nhấn vào phím xanh, màn hình liền hiện lên với khung cảnh hoàn toàn khác ban sáng, có lẽ Sehun đang ở nhà riêng của mình.

"Lịch trình vừa kết thúc à? Có mệt không?"

Từ trang phục Junmyeon đang mặc, Sehun lờ mờ đoán ra anh vừa ở ngoài về. Trong lòng lại thêm cảm giác có lỗi vì đã vô tâm với anh.

Mà Junmyeon nghe hỏi, lại rất thật thà.

"Không có, đi tham quan Paris thôi."

Mặt Sehun thoáng chút sửng sốt làm Junmyeon ngượng ngùng nhưng bầu không khí cũng chẳng trở ngại gì. Anh bắt đầu kể cho hắn nghe về chuyến vòng quanh vài tiếng đồng hồ của mình.

Ví như khen tháp Eiffel vô cùng xinh xắn dưới ánh nắng và hóa thân quyến rũ vào chiều tà, hay là cảm thán thức ăn ở Paris có mùi vị kỳ lạ nhất mà Junmyeon từng nếm qua. Anh còn được dịp nghe những người đam mê nghệ thuật ca hát, vẽ vời giữa lòng đường phố lãng mạn này.

Tất cả mọi khoảnh khắc đều được Junmyeon lưu giữ bằng hình ảnh, Sehun xem xong thì cười nhẹ.

"Lần sau sẽ cùng em đến."

"Này này, đừng nói anh đang ghen tỵ nhé?"

"Ừ, ghen tỵ lắm."

Người yêu mình dạo qua thánh địa của những cặp đôi cùng với người đàn ông khác, Sehun không cảm thấy bất mãn mới lạ, thế là Junmyeon được dịp trêu ghẹo hắn. Cả hai rôm rả đến khi ngủ thiếp đi.

Mặt trời ở Seoul lúc này sắp đến giờ thức giấc rồi, còn Paris lại thanh bình, an yên, tựa như tình cảm hai người họ dành cho nhau.

.

Lịch trình tại Paris của Junmyeon bắt đầu vào lúc 5 giờ sáng, ba ngày đầu sẽ là luyện tập, làm quen và phối hợp sân khấu, chuẩn bị cho buổi biểu diễn được trực tiếp trên hầu hết các kênh thời trang châu Âu vào hôm sau, tất nhiên, không thể thiếu tiệc rượu chúc mừng. Trước khi về nước, Kim người mẫu còn phải dành ra một ngày để chụp tạp chí. Nói chung là hoàn toàn không có thời gian rảnh rỗi.

Vậy việc vụng trộm giữa Sehun và Junmyeon diễn ra như thế nào? Đơn giản lắm, dù chỉ có vài phút nghỉ ngơi, Junmyeon vẫn cố chấp lấy điện thoại ra gọi cho Sehun. Hắn có chút không hài lòng về hành động này, muốn nhắc nhở Junmyeon giữ gìn sức khỏe thì người kia lại cười tít mắt.

"Nhìn thấy gương mặt anh còn khiến tôi khỏe hơn gấp trăm nghìn lần."

Câu nói này đánh thẳng vào tâm Sehun khiến cho hắn chẳng nỡ trách mắng gì con người đang mệt phờ kia mà chỉ mỉm cười nghe anh liến thoắng về những chuyện đã và đang xảy ra.

Mà cũng có đôi khi cuộc gọi chóng vánh đến mức chỉ có vài giây đủ để hai người mỉm cười vẫy tay với nhau.

Ngày cuối cùng luyện tập, đạo diễn theo nguyên tắc riêng thu tất cả thiết bị liên lạc của dàn người mẫu cho đến khi sự kiện kết thúc mới trả lại. Junmyeon không cam lòng giao ra nhưng biết làm sao được, đành tạm xa Sehun hai ngày.

[Bé thỏ nhỏ: Tôi bị thu điện thoại rồi. Chớ có tranh thủ lén phén ngoại tình.]

Lại còn không quên ngọt ngào.

[Bé thỏ nhỏ: Hẳn sẽ rất nhớ anh.]

Lần này, bộ sưu tập có thiên hướng mùa hè nhẹ nhàng, mát mẻ. Lớp trang điểm trên mặt Junmyeon khác hẳn, nhẹ nhàng và tinh tế hơn rất nhiều. Quần áo cũng không hề nặng trịch như bình thường. Chỉ có mấy dây lá cây quấn vào cơ thể làm cho Junmyeon hơi ngứa ngáy, khó chịu.

Và thiếu sót nhất chính là ánh mắt say mê nhìn Junmyeon không rời từ khi anh bước lên sàn diễn cho đến khi khuất sau hậu trường.

Junmyeon ngồi trong phòng chờ thở dài, phiên của cậu kết thúc tốt đẹp rồi, nhưng không hiểu sao lòng cứ bồn chồn, lo lắng. Quản lý cũng hiểu được chút ít nên đưa cho anh vài món ăn vặt, có việc làm còn hơn ngồi ngẩn ngơ, sẵn tiện dặn dò vài quy tắc trong tiệc rượu, ví dụ như nên chọn vài loại thức uống có nồng độ cồn nhẹ để nhấp môi cùng đối tác, đừng để bản thân say hoặc thất lễ với bất cứ người nào.

Còn vài ngày trên đất Paris nữa thôi, hy vọng mọi chuyện sẽ vô cùng suông sẻ để ông trời con này còn đáp chuyến bay về Hàn Quốc sớm thăm người yêu ngày nhớ đêm mong kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net