Chap 21: Mời dự tiệc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-"Há há, cười chết tớ! 100 vạn để mua mạng Vương Nguyên ư? Sát thủ đứng đầu bảng Killer từng bị cậu ta đánh thừa sống thiếu chết đấy có biết không? Vương Tuấn Khải hẳn đã biết rồi đi? Hắn ta không làm gì chứ?" Lưu Chí Hoành vừa ăn trái cây vừa tám nhảm với Vương Kỳ Phúc.

-"Nguyên bảo chuyện này cậu ấy không quản, cậu ấy muốn chuyên tâm theo anh hai học hỏi một chút để sau này dễ tiếp quản Đông Thành, nên chắc anh hai đang bồi cậu ấy rồi. Vả lại ba cái tôm tép này cũng không cần đến lượt cậu ấy nhúng tay vào đâu." Vương Kỳ Phúc chuyên tâm đắp mặt nạ, nhưng vì cười nhiều quá nên cứ bị rớt xuống, thành thử ra cô nàng liền chế biến cái điệu cười không giống ai để mặt nạ khỏi rơi.

-"Vậy là không có trò hay để xem rồi. Nhưng mà năng lực của tên Triệu Thành Vũ đó, có thể tin tưởng chứ? Nếu không thì để tớ ra tay cho, dù sao cũng đang rảnh rỗi." đôi mắt hoa đào của Lưu Chí Hoành hơi híp lại một chút, bỗng bị một bàn tay to lớn phủ lên.

-"Nếu em rảnh rỗi quá thì cứ tập thể dục nhiều vào cho anh, buổi tối cần vận động mạnh." Dịch Dương Thiên Tỉ vốn đang cùng em trai Dịch Dương Thiên Nam chuẩn bị đi thị sát bệnh viện mới mở của nhà họ Dịch một chút, lại thấy Lưu Chí Hoành bày ra vẻ mặt thiếu 'làm' này, trái tim hơi ngứa, xoay người lại trầm giọng nói với cậu.

-"Mau cút cho em" Lưu Chí Hoành mặt lanh tanh hất tay Dịch tổng ra, rồi quay sang nói với Dịch Dương Thiên Nam "Nam Nam, loại thuốc mới mà em nghiên cứu đã có kết quả gì chưa?"

-"Em đã cho ra bán thành phẩm rồi, chỉ còn một chút tác dụng phụ cần điều chế thêm chút là được." cậu trai vừa lên tiếng, có vẻ đẹp mềm mại dịu dàng như ánh trăng, nhưng sắc mặt lại lạnh băng như anh trai mình, năm nay mới 18 nhưng đã tốt nghiệp Đại Học, hiện đang là chuyên viên viên cứu ngành y dược trong viện nghiên cứu quốc gia, nghề chính là bác sĩ pháp y.

-"Ồ, vậy khi nào có kết quả nhớ báo cho anh biết đấy, anh rất mong chờ sản phẩm lần này." Lưu Chí Hoành cầm con dao lên gọt táo, nụ cười từ tốn trên môi phản chiếu lên mặt dao sáng loáng.


-"Được" Dịch Dương Thiên Nam ứng thanh, sau đó cùng anh trai (đang rất không tình nguyện) ra khỏi nhà.

...


Hôm nay là buổi sáng thứ hai ngày gia đình Vương Bác Diễn đến thủ đô. Điều kiện của khách sạn này tồi tàn đến mức sau khi họ ngủ dậy còn nghe thấy tiếng xương khớp kêu răng rắc, toàn thân ê ẩm, nơi này còn có một mùi vô cùng khó chịu. Từ Thiến đã không thể chịu đựng được nữa, bà ta đập mạnh cái điều khiển máy lạnh xuống chiếc bàn cũ kỹ:

-"Hừ, tưởng lên đây được ăn sung mặc sướng, Vương gia hẳn sẽ tiếp đón chúng ta nồng nhiệt, sau đó lại bàn đến chuyện kết hôn của hai đứa nhỏ, Nhu Nhu của chúng ta xinh đẹp như vậy, xuất chúng như vậy, họ ắt hẳn phải vui mừng khôn xiết mới đúng. Nhưng mà ông xem, vì cớ gì hôn sự không thành, Vương Tuấn Khải có hôn thê, lại còn là nam nhân, còn chúng ta lại phải chui rúc trong cái khách sạn tồi tàn này? Rốt cuộc là sai ở đâu?" Từ Thiến gào khóc với chồng mình, đổi lại là cái nhíu mày đầy khó chịu từ ông ta.

-"Bà có chịu im lặng đi chưa? Mệt mỏi từ tối qua đến giờ còn chưa đủ hay sao? Nhu Nhu nhà chúng ta xuất sắc, tôi biết, nhưng cả nhà bọn họ đã thừa nhận tên nam nhân kia là hôn thê của Vương Tuấn Khải tôi biết làm thế nào? Muốn trách chỉ trách bọn họ không có mắt mà thôi!" Vương Bác Diễn bị ăn cục tức từ hôm qua đến giờ vẫn không nuốt trôi được, giờ lại bị Từ Thiến lải nhải bên tai, đầu óc ông ta sắp không xài được nữa rồi.

-"Ông không biết làm thế nào ư? Chính ông nêu lên cái kế sách này cơ mà? Giờ chuyện be bét như vậy rồi, ông lại chỉ biết trơ mắt ra nhìn họ sỉ nhục Nhu Nhu, chà đạp lòng tự tôn của chúng ta. Ông thật là vô dụng, có bản lĩnh thì đi đấu với họ xem nào?" Từ Thiến vô cớ bị chồng mắng, tức giận la hét om sòm.

Nhà mẹ đẻ nhà bà ta cũng thuộc dạng khá giả, bên trên có một người anh trai nên nhận hết sủng ái của cả nhà, từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa. Nhưng sau đó bà ta lại khăng khăng đòi gả cho Vương Bác Diễn, cha mẹ có khuyên thế nào cũng không đổi ý, còn vì hắn ta mà lừa gạt anh trai lấy một khoản tiền lớn cho Vương Bác Diễn mở công ti nhưng không thành công, người nhà chết tâm nên đã đoạn tuyệt quan hệ, sau đó cũng không còn liên lạc gì. Nhưng trước đó, anh trai của bà ta cũng đã đến uy hiếp Vương Bác Diễn phải đối xử tử tế với bà ta. Nhờ vậy mà Từ Thiến sống hơn 20 năm, không con không cái mà Vương Bác Diễn vẫn không dám lớn tiếng với bà ta. Nhưng giờ lại quát tháo như vậy, Từ Thiến cảm thấy mình đang chịu một loại uất nhục lớn.

-"Bà thử nói lại một lần nữa xem? Bà nghĩ nhà họ Vương dễ chơi lắm à? 'Đệ nhất danh gia vọng tộc' cũng không phải là danh hão. Huống chi người tên Vương Nguyên đó thoạt nhìn cũng không phải người tầm thường. Không quyền không thế mà đòi đấu với người ta, bà chán sống rồi phải không?" Vương Bác Diễn thật sự không chịu nổi Từ Thiến nữa. Ông ta định đứng dậy ra ngoài cho đầu óc thoáng đãng một tí thì thấy Vương Tuệ Nhu đang xách bọc đồ ăn đứng trước cửa. Vương Bác Diễn hơi khựng lại một chút rồi nói

-"Sao con không vào phòng đi, trời lạnh thế này dễ bệnh lắm đấy."

Vương Tuệ Nhu bị bất ngờ không nhỏ, từ lúc được nhận nuôi đến giờ, cô ta chưa từng thấy ba mình nặng lời với mẹ dù chỉ một câu, hôm nay lại tức giận đến như vậy. Nhưng khi cô ta nghe thấy lý do họ cãi nhau, khóe miệng vô ta nâng lên thành một nụ cười vui vẻ, sớm thôi, cô ta sẽ trả hết phần tủi nhục này. Cô ta vô thức nhớ đến người đàn ông giao dịch với cô ta hôm qua, là kiểu mẫu mà bất cứ người phụ nữ nào cũng sẽ phát điên vì anh ta. Nhưng anh ta lại quá thần bí và nguy hiểm, Vương Tuệ Nhu không dám liều mạng thân cận với đối tượng như vậy, cho nên cô ta vẫn nhận định rằng Vương Tuấn Khải mới là mục tiêu quan trọng nhất, còn về người đàn ông đó, khi nào ả lên làm thiếu phu nhân nhà họ Vương, ả sẽ cho người tìm kiếm sau. Nếu không thể làm chồng, vậy thì làm tình nhân đi.

-"Ba mẹ, con có mua đồ ăn sáng đây, ba mẹ ăn đi cho nóng, sau đó con nhờ bạn con dẫn ba mẹ đi chơi cho khuây khỏa, con sẽ đến nói chuyện với hai bác một lần nữa. Con tin rằng lần này sẽ được thôi." Nụ cười của Vương Tuệ Nhu ngày càng tươi. Devil đã giao dịch đúng chiều mai sẽ thực hiện kế hoạch, nên trước hết ả cần làm thân với Vương Nguyên, sau đó chiều mai sẽ dụ hắn ta ra khỏi nhà để Devil dễ dàng ra tay.

-"Con nói thật sao? Vậy thì tốt quá rồi! Đúng là con gái ngoan của mẹ, vừa xinh đẹp vừa thông minh, Vương Tuấn Khải có bị mù mới không để ý đến con. Nào, mau ngồi xuống ăn sáng đi kẻo nguội." Từ Thiến vui vẻ nhìn con gái hoàn hảo của mình, thầm nghĩ Vương Nguyên kia là cái thá gì chứ, rồi gia đình họ Vương cũng sẽ nhận ra sự hoàn hảo của con gái bà ta mà nhanh chóng đuổi cậu ta đi thôi.

...

Vương Tuệ Nhu sau khi nhờ chỗ quen biết đưa Vương Bác Diễn và Từ Thiến đi du lịch thì một mình đến Vương trạch, định bụng thực hiện kế hoạch sớm một chút. Cô ta bấm chuông cửa, sau đó lấy gương ra dặm lại phấn. Hôm nay Vương Tuệ Nhu mặc một chiếc đầm trắng suông dài, lộ ra thân hình yểu điệu mảnh mai, gương mặt được trang điểm trông có vẻ thanh thoát, nhưng vẫn che đi hết được những khuyết điểm trên mặt. Phải công nhận rằng cô ta rất biết cách tận dụng những ưu điểm của mình, sao cho thoạt nhìn phải thật dịu dàng thục nữ, là loại hình mà hầu hết các trửng bối đều rất thích.

Chờ đợi không bao lâu thì có cô bé giúp việc ra mở cửa, sau đó dẫn Vương Tuệ Nhu vào Vương trạch.

-"Em thật sự muốn mời cô ta vào sao?" Vương Tuấn Khải hỏi Vương Nguyên. Trên màn hình laptop của anh thu được hết hành động và biểu hiện của Vương Tuệ Nhu, bên môi anh nở một nụ cười khinh thường. Tuy rất chán ghét nhưng vợ nhỏ của mình lại đồng ý cho cô ta vào cửa, thôi thì đành nhẫn nhịn, sau đó chỉ cần đổi hết những vật dụng mà cô ta đã chạm vào là được, ừm, sàn nhà cũng phải lau lại.

-"Phải cho cô ta biết, ai mới là Vương gia thiếu phu nhân." Vương Nguyên vừa vuốt ve chú chó Đô Đô của mình vừa cười rất dịu dàng. Tép tôm ở đâu cũng đòi đến làm bà Vương, thật sự coi Vương gia là trại nuôi dưỡng động vật thất lạc sao?

-"Được, nghe em bảo bối" Vương Tuấn Khải vô cùng cưng chiều nhìn người yêu. Chỉ cần cậu thích, vậy cứ để cậu chơi cho đã đi. Nhưng mà hôm nay định nghỉ một ngày ở nhà bồi người yêu đi chơi, cuối cùng lại phải gặp mặt cô ả không biết liêm sỉ này, anh cảm thấy cả người đều khó chịu.

...

-"Hôm nay hai bác không có nhà sao ạ?" Vương Tuệ Nhu nhẹ nhàng hỏi Quản gia Kim.

-"Lão gia và phu nhân đi ra ngoài có chút việc, lát nữa sẽ về, còn tiểu thư Kỳ Phúc thì qua nhà bạn chơi rồi, phiền cô ngồi đợi một chút." Quản gia Kim ôn tồn đáp, nhưng trong giọng nói lại nghe ra sự xa cách làm cho Vương Tuệ Nhu rùng mình.

Hừ, chỉ là phận tôi tớ mà lại dám ăn nói với khách quý của chủ nhân như vậy sao? Đợi đi, đến lúc cô ta lên là bà Vương, sẽ chỉnh đốn lại hết tác phong của bọn họ!

Vương Tuệ Nhu trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt vẫn một mực dịu dàng nhu thuận, là cô gái biết nghe lời, hiểu chuyện. Nhưng quản gia Kim là ai? Đi theo nhà họ Vương đã lâu như vậy, sao lại có thể không nhìn ra được chút bất mãn của cô ta cơ chứ? Người như vậy mà dám đòi trèo cao sao? Chưa gả cho nhà họ Vương mà đã có suy nghĩ như vậy, nếu như sau này cô ta bước chân vào gia đình này thì chẳng phải sẽ gà bay chó sủa hết à? Quả thật một cọng tóc của cậu Nguyên cũng không xứng! Hảo cảm của quản gia Kim giành cho Vương Tuệ Nhu giảm xuống đến tận cùng.

Tuy ông chỉ là quản gia, nhưng đi theo Vương Minh Hạo từ thời còn trẻ, lại tận mắt trông thấy Vương Tuấn Khải lớn lên, thân phận chẳng khác nào người nhà, mọi chuyện trong Vương gia đều phải qua tay ông. Suy nghĩ một chút, đị vị còn cao quý hơn cả Vương Tuệ Nhu. Đương lúc bầu không khí căng thẳng, một giọng nói trong trẻo vang lên làm vẻ mặt của quản gia Kim dịu lại hẳn.

-"Chú Kim, có khách tới chơi sao ạ?" Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải từ trên lầu đi xuống.

Hôm nay cậu chỉ mặc một cái áo phông trắng, cùng chiếc quần bò màu cà phê vô cùng đơn giản, đi dép lê trong nhà, khuôn mặt mộc vô cùng tràn đầy sức sống, làn da căng mịn hồng hào, vừa cười một cái như trăm hoa đua nở, đối mặt với Vương Tuệ Nhu một thân tỉ mỉ chuẩn bị qua quả thật khiến cô ta trông như một trò hề. Trên người cậu còn toát lên khí chất vô cùng cao quý thanh kiết, là loại khí chất toát ra từ trong xương tủy mà người bình thường dù có tập luyện cả đời cũng không có được. Vương Tuấn Khải sóng đôi đi cùng cũng mặc một set đồ y hệt cậu, hai người đứng chung một chỗ cảnh đẹp ý vui, cứ như sinh ra là dành cho nhau vậy. Ý nghĩ này làm cho Vương Tuệ Nhu hận đến nghiến răng, trong lòng lại càng hoảng, chỉ mong sao cho kế hoạch sớm hoàn thành.

Cô ta vội vàng đứng lên, nuốt hận mà giả lả cười nói:"Là em, hôm nay em đến gặp hai bác và các anh để xin lỗi chuyện của ba mẹ em. Là do ông bà không biết Tuấn...Vương Tổng đã có hôn thê nên mới...Mong hai anh bỏ qua." Vương Tuệ Nhu vốn định gọi tên thân mật của Vương Tuấn Khải nhưng lại bị khí lạnh tỏa ra từ người anh làm cho cứng họng, nhanh chóng sửa lại cách xưng hô.

-"Nếu như cô Tuệ Nhu đây đã nói vậy thì chúng tôi cũng đâu ai làm khó cô chứ. Mời ngồi, chú Kim, phiền chú nhờ người đi lấy cho cô Tuệ Nhu đây một chén trà, ngồi từ nãy giờ mà không có ai đem trà lên là do chúng tôi lơ đãng rồi. Cô Tuệ Nhu đừng chê nhé." Vương Nguyên còn chưa xuống tới nơi đã phát huy hết công lực cái tài ăn nói khiến đối pương nghẹn chết của mình.

Nét mặt của Vương Tuệ Nhu cứng lại. Cô...cô Tuệ Nhu? Ý cậu ta muốn nói mình không đủ tư cách mang họ Vương sao? Còn cái phong thái chủ nhân đó là thế nào? Thật sự cho rằng mình là thiếu phu nhân Vương gia đấy à? Bất quá chỉ là một tên trai bao đáng kinh tởm mà thôi! Hừ, rồi sớm muộn gì cô ta cũng sẽ đạp Vương Nguyên xuống chân!

Ba người đứng trong phòng khách đều nhìn thấy rõ vẻ thất thố của Vương Tuệ Nhu, trong lòng cười thầm, cô còn non và xanh lắm!

-"Tôi..Hôm nay tôi muốn đến xin lỗi là điều thứ nhất, sau đó là muốn mời anh Vương Nguyên ngày mai đi đến một bữa tiệc ẩm thực do Phương Hữu Đình, bạn tôi tổ chức, bữa tiệc quy tụ các đầu bếp tiềm năng của Đế Đô và các tỉnh thành khác nữa, không biết tôi có vinh dự mời được anh không?" Vương Tuệ Nhu nói với giọng khiêm tốn nhưng vẫn có tia khoe khoang.

Ai mà chẳng biết Phương Hữu Đinh là đầu bếp lừng danh khắp Đế Đô, mới 13 tuổi đã trở thành Vua đầu bếp, hiện nay đang có khoảng 200 nhà hàng lớn nhỏ trên khắp cả nước chứ. Trước đây cô ta cũng từng bàn chuyện làm ăn với hắn mấy lần, sau khi nhận được thư mời dự tiệc liền khéo léo nói muốn mời thêm bạn nên Phương Hữu Đình đưa cho cô ta thêm 4 tấm thiệp nữa. Mới đầu cô ta chỉ định mời Vương Nguyên, nhưng cô ta biết Vương Tuấn Khải chắc chắn sẽ không để cậu ta đi một mình nên đã lấy thêm 3 cái, tính mời luôn cả Vương Minh Hạo và Liễu Thần Hy. Ai biết được khi nào Devil sẽ ra tay, nếu có mặt 3 người bọn họ, sẽ không ai nghi ngờ chuyện này là do cô ta làm. Vương Nguyên sẽ mạc danh kì diệu biến mất khỏi thế giới này. Đừng hòng có ai ngăn cản cô ta lên làm bà Vương, không một ai!

-"Nguyên nhi à, nếu con muốn thì bác sẽ dời hẳn bữa tiệc đó về nhà chúng ta, con không cần phải đi đâu xa xôi cho cực cả." Vương Tuệ Nhu vừa dứt lời cũng là lúc Vương Minh Hạo và Liễu Thần Hy trở về, vừa vặn nghe thấy được lời nói của ả, Liễu Thần Hy biết rằng trong chuyện này sẽ chẳng có gì tốt đẹp nên tính làm đá lót đường cho con dâu trước, rồi trải thảm nhung lên cho cậu đi.

-"Đúng vậy, Phương Hữu Đình vừa hay là chỗ quen biết của nhà chúng ta. Để bác bảo thằng nhóc đó tổ chức tiệc ở đây cũng được." Vương Minh Hạo tiếp lời vợ mình, nghe giọng điệu chính là 100% là sẽ làm thật.

-"Ôi, không cần đâu ạ, ai lại làm thế chứ." Qủa thật xưa giờ chưa ai làm như vậy, nhưng cậu tin nhà họ Vương chắc chắn làm được. "Con ngốc ở nhà cũng lâu rồi, cũng nên ra ngoài thay đổi không khí một chút, cô Tuệ Nhu, tôi chấp nhận lời mời của cô." Vương Nguyên ướng Vương Tuệ Nhu cười nói, trong con người lóe lên tia sáng khó nắm bắt.

-"Có cần hai bác đi với con không?" Liễu Thần Hy cưng chiều hỏi Vương Nguyên.

-"Dạ không cần đâu, Khải với Kỳ Phúc đi chung với con là được rồi. Bữa tiệc của giới trẻ thôi, con lo hai bác sẽ nhàm chán." Đây quả thật là dịp tụ tập của các cô chiêu cậu ấm giới thượng lưu. Vì những thương nhân thành đạt chỉ gặp mặt ở những tiệc rượu sang trọng quý phái mà thôi, bữa tiệc ẩm thực gì đó, nghe có vẻ không phù hợp với bọn họ. Đương nhiên, nếu họ có niềm đam mê với thức ăn ngon thì có lẽ sẽ đến.

-"Vậy được rồi, nếu có chuyện gì thú vị thì nhớ kể cho hai bác nghe đấy. Còn con nữa Tiểu Khải, hộ tống Nguyên nhi an toàn đáy nhé, có chuyện gì thì liệu hồn với mẹ!" Liễu Thần Hy đe dọa xong thì kéo Vương Minh Hạo đi ra vườn sau tỉa cây, đây là thú vui của hai vợ chồng bọn họ.

Từ nãy đến giờ mọi người nói chuyện, Vương Tuệ Nhu không thể xen vào một câu nào, sự ăn ý và thân thiết của họ khiến cô ả phát hoảng. Cô ta mới là người thân của bọn họ cơ mà, cô ta mới là đứa con dâu mà bọn họ phải công nhận, chứ không phải bị gạt ra ngoài rìa!

-"Vậy thì tốt quá rồi. Bây giờ em sẽ trở về chuẩn bị, anh nhất định đừng thất hứa với em đấy nhé." Cố gắng nặn ra nụ cười méo mó, Vương Tuệ Nhu nhanh chóng đi về, nếu không, cô ta sẽ nhịn không được mà xông lên xé nát Vương Nguyên. Xem ra không thể mời được Vương Minh Hạo và Liễu Thần Hy, vậy cứ để Vương Tuấn Khải và Vương Kỳ Phúc làm chứng cho cô ta cũng được. Vương Tuệ Nhu lòng bừng bừng lửa hận, mong ngày mai đến thật mau, cô ta không thể chờ đợi để làm bà Vương được nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net