Chap 22: Sao lại giống đến vậy?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhanh đã tới ngày bữa tiệc được tổ chức. Vương Nguyên cầm trên tay hai tấm thiệp, một tấm màu xanh bình thường, một tấm màu đen được viền vàng, cậu cười lạnh một tiếng, vì trên cả hai tấm thiệp đều ghi tên của cậu. Vương Tuấn Khải và Vương Kỳ Phúc cũng có hai tấm y như vậy. 

Không có gì khó hiểu, tấm màu xanh là của Vương Tuệ Nhu đưa cho, là màu đại biểu cho những người có thân phận bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng Vương Tuệ Nhu phải khó khăn lắm mới lấy được. Còn màu đen viền vàng, chính là đại biểu cho khách VIP, là những khách mời không giàu thì quý. 

Cả ba người họ có thân phận như thế nào, chả lẽ không có được một tấm thiệp đi dự tiệc sao? Nhưng không ai nói ra điều này, mọi người đều vô cùng vui vẻ nhìn Vương Tuệ Nhu nhảy nhót như một chú hề, chỉ mới nhận được một chân vào giới thượng lưu đã làm ra vẻ cao ngạo, cho rằng mình ưu tú hơn người.

Nói thật, Vương Tuệ Nhu vẫn không hề tin lời ba mẹ mình, rằng Vương Nguyên là một người không hề tầm thường. Ả ta vẫn nghĩ rằng cậu ta chỉ là một tên tình nhân bị Vương Tuấn Khải tùy ý chơi đùa, sau đó bỏ bùa mê thuốc lú gì đó cho anh và hai vị trưởng bối Vương gia. Nếu không, sao cậu ta lại cứ cắn chặt không buông con rùa vàng này cơ chứ. Tình yêu đích thực sao?? Hừ, giữa hai nam nhân có tồn tại tình yêu đích thực? Cô ta một chút cũng không tin!

Vì bữa tiệc diễn ra vào buổi chiều nên từ sớm Vương Tuệ Nhu đã có mặt ở Vương trạch. Hôm nay cô ta chọn màu chủ đạo là tông đỏ, kiểu tóc búi cao, cài thêm những bông hoa màu đỏ, chiếc đầm hai dây xẻ đùi vô cùng táo bạo, bên trên được trang trí với nhiều lớp ren đính kim tuyến, khiến cho Vương Tuệ Nhu trở nên nửa kín nửa hở, kết hợp với làn da trắng tuyết được chăm chút cẩn thận của mình, Vương Tuệ Nhu quả thật như một ngọn lửa nhỏ có thể đốt cháy ánh mắt cánh đàn ông.

Ưỡn bộ ngực cao ngạo của mình, Vương Tuệ Nhu tự tin ngồi ở khách phòng Vương gia, hôm nay cô ta khác hẳn với hôm trước. Nếu trước đó cô ta là một đóa bạch liên hoa thì hôm nay chính là một bông hồng đỏ rực, ánh mắt của Vương Tuấn Khải và cả những tên đàn ông khác chắn chắn sẽ không thể rời khỏi người cô ta. Nhìn đi, bộ đầm này chính là mẫu thiết kế mới nhất của R, nhà thiết kế thời trang trẻ tuổi được kỳ vọng nhiều nhất hiện nay! Những thiết kế của hắn không cái nào là không được đánh giá cao, những ngôi sao lớn, minh tinh hạng A đều muốn được diện lên người những bộ y phục xinh đẹp ấy, chỉ cần mặc y phục của R thiết kế, ngươi sẽ là tiêu điểm, là ngôi sao sáng nhất!

Lúc R mới cho ra lò mẫu thiết kế này, biết bao nhiêu người giành giật nhau, mong sẽ chọn đúng số của mình. Đúng vậy, tính cách của nhà thiết kế thiên tài này có chút quái gở, hắn không cần biết bạn là ai, không quan tâm bạn có gia thế hiển hách hay nổi tiếng đến mức nào, nếu muốn mặc y phục của hắn, bạn phải xếp hàng bốc số trước khi y phục ra mắt một tuần, sau đó nhân viên sẽ quay số và chọn ra người may mắn nhất. Chính vì vậy mà dù bất mãn đến mấy, bạn vẫn phải làm theo đúng như yêu cầu nếu bạn muốn có đồ đẹp để mặc. 

Lúc bốc số, Vương Tuệ Nhu cũng không nghĩ mình sẽ là người được chọn giữa một rừng người. Đến lúc nhận được điện thoại của nhân viên bên đấy, cô ta mới bừng tỉnh rằng đây là sự thật! Điều này có thể khiến cô ta vui vẻ đến tận mấy tháng. Có được một bộ trang phục của R treo trong tủ quần áo chính là mơ ước của toàn bộ phái nữ và cả cánh đàn ông, rồi tất cả mọi người sẽ phải nhìn cô ta bằng ánh mắt hâm mộ và ghen tị, đó chính là điều sẽ làm thỏa mãn lòng hư vinh của cô ta.

-"Để cô Tuệ Nhu phải đợi lâu rồi." Một giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu như một bản đàn vang lên kéo tâm hồn đang lơ lửng trên mây của Vương Tuệ Nhu về.

Vương Nguyên khoác tay Vương Tuấn Khải đi xuống, đằng sau là Vương Kỳ Phúc. Một thiên sứ xinh đẹp tuyệt trần trong bộ vest trắng bên trong là áo ghile màu sữa rồi tới áo sơ mi cũng màu trắng, cổ áo viền thêu chỉ bạc, điểm thêm cái nơ đen, bên túi áo là chiếc cài hình vương miện đính kim cương. Mái tóc đen tuyền màu đen được vuốt về sau để lộ ra cái trán trơn bóng, đôi con ngươi trong suốt sạch sẽ như trân bảo quý giá nhất thế gian đang nhìn thẳng vào Vương Tuệ Nhu làm cô ta rợn cả tóc gáy. Ánh mắt ấy như muốn đâm xuyên qua cả linh hồn, lôi ra những gì đen tối dơ bẩn nhất tận sâu dưới đáy lòng. Cô ta cảm thấy mình như đang không mặc gì mặc dù trên người là bộ y phục khiến cô ta cảm thấy kiêu ngạo nhất.

Vương Nguyên ăn mặc đơn giản đến tối giản, nhưng không ai có thể bắt bẻ được bất cứ điều gì, mọi thứ được phối hợp quá mức hoàn mĩ, cứ như là kiệt tác kiêu ngạo nhất của Thượng Đế mà chính Ngài cũng phải hối tiếc khi phải gửi xuống nhân gian. Đặc biệt là khí chất tôn quý đến cùng cực tỏa ra từ trong xương tủy, thanh khiết như đóa tuyết liên hái từ đỉnh Liên Sơn về. Tất cả như dòng nước lạnh băng xối thẳng lên ngọn lửa nhỏ yếu ớt Vương Tuệ Nhu khiến ả ta không thể kiềm chế được sự ghen tị đang lan nhanh như nọc độc. Đáng chết, chính là cái khí chất mà hắn ta cố tình diễn ra mê muội Vương Tuấn Khải đến như vậy! Ngươi phải đi làm diễn viên mới đúng!

Vương Nguyên cười thâm thúy liếc nhìn móng tay của Vương Tuệ Nhu đâm sâu vào lòng bàn tay, lại càng tự nhiên khoác tay Vương Tuấn Khải càng chặt. Cứ ghen tị đi, cô sẽ được toại nguyện sớm thôi.

-"À..tôi..đợi cũng không lâu lắm đâu...Khải, anh..." Vương Tuệ Nhu đang nói bỗng đơ cả người. Cô ta say mê nhìn người đàn ông như thần đang đứng ở trên cao kia.

Vóc người mét 9 của anh được bao trong bộ vest màu đen đồng bộ với Vương Nguyên, những đường may theo tỉ lệ đã hoàn toàn bộc lộ ra dáng người tỉ lệ tam giác vàng, vai rộng, mông hẹp, những đường cơ bắp hữu lực căng đầy sức bật và độ dẻo dai. Khuôn mặt như điêu như khắc với góc cạnh rõ ràng, tròng mắt sâu không thấy đáy, như muốn hút cả vũ trụ vào, thâm tình nhìn cậu, đôi môi mỏng gợi cảm đang dâng lên một nụ cười vô cùng cưng chiều với ái nhân, giữa hai chân mày là khí thế của bậc Đế Vương. Hai người một trắng một đen, đi xuống cầu thang cứ như đang đi vào lễ đường, đẹp đến khiến người ta líu lưỡi.

Hoocmon nam tính lan tỏa khắp trong không khí khiến nồng độ máu của Vương Tuệ Nhu tăng cao, hô hấp không thông, vẻ mặt như si như dại nhìn người đàn ông đứng trên đỉnh cao nhân sinh. Cô ta muốn chinh phục được người đàn ông này, muốn ánh mắt dịu dàng ấy nhìn cô ta, nụ cười cưng chiều ấy hướng cô ta nói những lời thâm tình. Nhưng tại sao, tất cả lại dành cho tên trai bao giả dối thủ đoạn kia? Hắn ta có gì hơn người? Chẳng qua là diện mạo xinh đẹp một chút, khí chất thanh cao một chút thôi sao? Tại sao, tại sao ông trời lại bất công như vậy? Ta hận!

Vương Tuệ Nhu suýt nữa thì không khống chế được cảm xúc của mình mà nhào lên cắn xé Vương Nguyên. Vương Kỳ Phúc hắng giọng, đưa hai tay lên chà xát, tạo hơi ấm một chút. Trời ạ, ánh mắt anh hai vốn đang dịu dàng tự nhiên lạnh như băng, nhìn cái đứa con gái ngu ngốc kia cứ như nhìn người chết vậy. Mà cũng tại ả, anh hai đã cảnh cáo bao nhiêu lần là không được gọi tên thân mật rồi, chê mệnh mình quá dài hay sao? Khiến cô bị vạ lây thế này, nổi hết cả da gà rồi nè!

Tiếng đằng hắng khiến Vương Tuệ Nhu thoáng chốc bình tĩnh lại, lại bị hàn khí từ Vương Tuấn Khải đông cứng, hoảng hốt nhớ ra mình vừa thất thố, vội cười trừ nhanh chóng hướng tầm mắt qua Vương Kỳ Phúc. Cô gái nhỏ hoạt bát ăn mặc rất đơn giản, chiếc đầm phối hợp hai màu đen trắng vô cùng hài hòa, rất ra dáng mà một đại tiểu thư nên có. Nhưng mà, trông hơi quen...Đây, đây chẳng phải là thiết kế trong bộ sưu tập thu đông của R hay sao? Chả trách, nó có mặt trong bộ sưu tập, nhưng chưa thấy nó xuất hiện bao giờ, thì ra là vào tay Vương Kỳ Phúc, mà cô thì tính tình tăng động, ít khi nào mặc những bộ đồ dịu dàng như vậy.

Khoan đã, hình như cả ba người đều chọn trang phục cách điệu đơn giản lại là hai màu trắng đen, cứ như cách biệt hoàn toàn với cô ta vậy.Trong ba người không một ai mặc đồ trang sức rườm rà, làm cho Vương Tuệ Nhu chuẩn bị tỉ mỉ từ đầu đến chân như bị vả một bạt tai thật mạnh lên mặt! Điều khiến cô ta càng căm hận chính là, ánh mắt của Vương Tuấn Khải từ đầu đến cuối đều không nhìn cô ta lấy một cái! À không, tính ra vẫn có, nhưng đó là ánh mắt thế nào nhỉ, lạnh băng chán ghét như thể đang nhìn thứ gì đó dơ bẩn nhất thế gian. Rốt cuộc là sai ở đâu? Đúng, chính là tên trai bao ghê tởm ấy, là hắn khiến cho ả ta chật vật như một con hề, Vương Nguyên, tao sẽ không cho mày được chết tử tế!

-"Này, cô vẫn không nghe lọt tai lời anh hai tôi nói sao? Cái tai của cô nên cắt đi rồi có phải không?" Vương Kỳ Phúc tuy hơi tăng động, nhưng vào những lúc nghiêm túc, uy áp tỏa ra từ một sát thủ hàng đầu luôn khiến người ta như rơi vào hố băng.

-"Xin..xin lỗi. Tôi lỡ lời, mong Vương tổng đừng chấp nhất. Nếu mọi người đã chuẩn bị xong thì chúng ta đi thôi." Vương Tuệ Nhu cắn răng nở một nụ cười miễn cưỡng.

-"Ha, cô đang bị ảo tưởng sao? Chúng ta? Ai nói là sẽ đi chung với cô? Cô nghĩ mình là ai?" Vương Kỳ Phúc cứ như nghe được một câu chuyện buồn cười nhất thế gian, cười lạnh hạ mắt nhìn Vương Tuệ Nhu.

-"Chẳng phải cậu Vương Nguyên đã nói.."

-"Có đi cũng sẽ không đi với cô!" Vương Kỳ Phúc mất kiên nhẫn nhìn đồng hồ. Chết tiệt, sao tên chết bầm đó còn chưa tới? Cô không muốn nhìn cái đứa con gái ngu ngốc này diễn kịch nữa đâu.

-"Xin lỗi, là tôi tới muộn." Một giọng nói trầm khàn cất lên khiến tai của Vương Tuệ Nhu giật giật. Sao...sao lại giống đến như vậy cơ chứ?

Cô ta hoảng hốt xoay người lại, một người đàn ông tướng mạo tầm thường nhưng khí thế lại làm cho người ta không thể khinh thường tiến vào. Anh ta đi ngang qua Vương Tuệ Nhu, tiến tới trước mặt ba người gật đầu một cái, sau đó đưa tay cầm lấy túi xách cho Vương Kỳ Phúc, ánh mắt nhìn cô dịu dàng đến mức có thể vắt ra nước.

Vương Tuệ Nhu vẫn đang nghi ngờ nhìn người đàn ông đó. Rõ ràng gương mặt không giống, vóc người không giống, giọng nói chỉ giống một phần nhưng cố tình khí chất của hắn lại làm cho ả say đến như vậy. Đây là ai?Có quan hệ gì với nam nhân thân bí của Devil?

-"Hừ, anh chậm chạp quá đấy. Cẩn thận tôi bảo anh hai cắt hết tiền lương của anh! Trợ lý kiểu gì mà không biết phép tắc gì hết!" Vương Kỳ Phúc trong miệng lầu bầu nhưng tay lại vô cùng tự nhiên khoác tay hắn, thân thuộc đến mức tựa như đã làm vô số lần. Thân thể người đàn ông hơi cứng lại một chút, sau đó nhu tình mật ý trong mắt như muốn nhấn chìm vạn vật, hắn ôn tồn nói

-"Đại tiểu thư bớt giận, tôi chẳng phải đã đến rồi hay sao?"

-"May cho anh là đến kịp lúc trước khi tôi mất hết kiên nhẫn đó. Mau đi thôi."

Vương Tuệ Nhu nhìn vẻ thân mật của hai người, sự ghen tuông quen thuộc lại dần nhóm lên. Ả ta cũng không hiểu mình đang ghen vì cái gì. Rõ ràng người ta là trợ lý của Vương Tuấn Khải, không phải là 'hắn', thế nhưng...

-"Cô Tuệ Nhu à, cô có cần khăn tay không vậy? Nước miếng đã sắp chảy tới chân rồi kìa." Vương Kỳ Phúc phụ trách phát ngôn thấy vẻ mặt si mê của Vương Tuệ Nhu nhìn người bên cạnh mình, không hiểu sao trong lòng cảm thấy khó chịu, nhịn không được mở miệng móc ả ta một cái.

Cô liếc mắt qua cái tên đứng bên cạnh xem kịch vui, tiện thể quan sát biểu tình gì trên mặt mình đã đờ người ra, vẻ mặt giống như...rất mừng rỡ? Phi, gặp quỷ. Cô chửi Vương Tuệ Nhu thì hắn có gì mà mừng!

-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net