Chapter 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[05]

Vương Nguyên bừng tỉnh lúc nửa đêm, vùng bụng nóng rát đau nhức. Cậu ngồi dậy, thấy hơi khát, quyết định xuống lầu uống nước.

Cậu đi rất chậm, dép bông lướt trên sàn nhà chỉ phát ra mấy tiếng sột soạt nhỏ. Trăng bên ngoài đã lên cao, ánh sáng xuyên vào miễn cưỡng giúp cậu nhìn thấy một bóng người.

Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó Vương Nguyên hỏi thử một câu, "Vương Tuấn Khải?"

"Vương Nguyên." Đầu kia truyền đến thanh âm trầm thấp, xuyên qua bóng đêm, rót vào tai của cậu.

"Anh làm cái gì thế?" Nghe thấy giọng nói của Vương Tuấn Khải, lo lắng trong ngực liền biến thành yên tâm, không biết vì sao, Vương Tuấn Khải luôn cho cậu một cảm giác an toàn. Hắn không phải kẻ toàn thân đầy cơ bắp, cũng không phải một người cao lớn vạm vỡ, thế nhưng chỉ cần nghe giọng nói của hắn, sợ hãi cũng sẽ được trấn an. Giống như chuyện ở quán bar vậy. Ánh mắt lạnh lùng của đám người đang vây xem khiến cậu hoảng loạn, thế nhưng khoảnh khắc Vương Tuấn Khải xuất hiện, cậu như được tiêm một liều thuốc an thần.

Vương Nguyên nở nụ cười, dù Vương Tuấn Khải không nhìn thấy, "Em hơi khát, xuống uống nước." Vừa nói cậu vừa đến bên cạnh Vương Tuấn Khải, "Anh đang làm gì vậy?" Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng đêm nay rất sáng, bầu trời cũng đầy sao.

Vương Tuấn Khải vỗ vỗ đầu cậu, "Ngủ không được, ra hóng gió một chút. Để anh rót nước cho em."

Vương Nguyên ừ một tiếng, lấy tay vuốt tóc của mình. Vương Tuấn Khải rất thích xoa đầu cậu, cậu cũng không biết vì sao, nhưng cảm thấy nó rất đặc biệt.

Vương Tuấn Khải đưa nước cho cậu, hai người trò chuyện một chút. Hắn tựa người bên cạnh cửa sổ, cũng không mở đèn, tầm mắt xuyên thấu qua màn trời đêm. "Không nghĩ đến mùa đông mà vẫn có thể thấy ánh trăng sáng tỏ như đêm nay."

Vương Nguyên uống một hớp nước, phụ họa một tiếng, "Đúng vậy, sao cũng nhiều nữa, thoạt nhìn thật đẹp a." Nói đến đó, cậu không nhịn được mà ngước nhìn bầu trời.

Không khí nhất thời trầm mặc, không ai nói gì. Vương Nguyên xoa xoa cái ly, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó. Cậu do dự một lát, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi, "Vương Tuấn Khải, lúc nãy anh đánh tên đó nặng như vậy, liệu có chuyện gì không? Em hơi lo."

Vương Tuấn Khải à một tiếng, quay đầu nhìn cậu, giọng nói điềm nhiên, "Không có gì đâu, cũng chưa đánh chết." Khóe miệng hắn cong lên, dù sao cũng sẽ chết, có chuyện gì được chứ.

Tươi cười của hắn bị bóng đêm che khuất, Vương Nguyên không nhìn thấy, cậu thở phào một hơi, "Vậy là tốt rồi. Em chỉ sợ có chuyện phiền toái."

Vương Tuấn Khải cầm lấy cái ly trong tay cậu, đặt lên bàn, dịu dàng nói, "Đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ sớm đi. Ngủ ngon."

Vương Nguyên gật đầu, "Anh cũng đừng thức khuya quá. Em đi ngủ trước."

Vương Tuấn Khải nhìn bóng lưng Vương Nguyên biến mất ở đầu cầu thang, quay người ra cửa sổ, cầm điện thoại gửi một tin nhắn.

Nhìn ánh trăng rực rỡ, ngực không khỏi thở dài. Bóng đêm thực sự rất đẹp, tội ác và những thứ thối nát đều được nó buông màn che dấu, kể cả những vũng máu đỏ tươi loang lổ.

...

Sáu giờ sáng, tiết trời rất lạnh. Một công nhân vệ sinh đứng dậm chân, mùa đông năm nay không biết vì sao lại rét buốt như vậy. Ông ngồi nghỉ một lát, cầm cái chổi chuẩn bị dọn dẹp trong hẻm. Không còn cách nào, vì người nhà phải nỗ lực làm việc.

Ngõ nhỏ này là thuộc khu vực ông phụ trách, bên trong chỉ có một hộ gia đình, rất ít rác thải. Ông thích nhất là quét dọn ở đây, mấy người đồng nghiệp đều nói nơi này vận khí rất tốt. Ông huýt sáo, đúng là cực tốt nha.

Ông vừa đi vào trong ngõ, liền kinh ngạc trừng lớn hai mắt, cây chổi đang nắm chặt trong tay, đùng một phát rơi xuống đất.

Ông há to miệng, sau đó xoay người bỏ chạy, không ngừng kêu to, "Có người chết có người chết!"

Tuyết bắt đầu rơi, một người đàn ông yên tĩnh nằm ở đó. Bên cạnh là vết máu đã khô, còn có một ít dịch thể màu trắng. Tay chân cứng ngắt, ngực đã không còn phập phồng. Tuyết rơi càng lúc càng dày. Trận tuyết đầu mùa đến làm người ta trở tay không kịp.

...

Vương Tuấn Khải đọc lướt qua tin nhắn, lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Vương Nguyên thấy được, tò mò hỏi cái gì thế. Thiên Tỉ say rượu còn đang nằm ngủ ở trong phòng, Vương Nguyên là một tên đầu bếp vô dụng, vì thế bữa sáng đều do một tay Vương Tuấn Khải lo liệu.

Vương Tuấn Khải cúi đầu cắn miếng bánh mì, "Không có gì. Buổi chiều em có tiết không?"

Vương Nguyên ăn một muỗng cháo, hàm hồ nói, "Có... ừm có tiết." Cậu không hiểu nhìn Vương Tuấn Khải, "Mà làm sao vậy?"

Vương Tuấn Khải nhìn cửa phòng đóng chặt của Thiên Tỉ, "Thiên Tỉ chắc đến trưa mới tỉnh. Chiều học xong em về nhà anh đi, anh nấu cho hai đứa một bữa, phải làm tiệc chúc mừng chứ."

"Chúc mừng?" Vương Nguyên dừng động tác, "Chúc mừng cái gì?"

Vương Tuấn Khải cười cười, ưu nhã xoay ly nước, "Tất nhiên là chúc mừng trận tuyết đầu mùa."

Tuyết rơi rất lớn ngoài dự kiến, Vương Nguyên lạch bạch chạy đến cửa sổ, hưng phấn nhìn một mảng trắng xóa bên ngoài, vui vẻ nói, "Vương Tuấn Khải, anh biết không, em thích nhất là tuyết rơi, nhưng cũng ghét nhất là tuyết rơi."

"Vì sao?"

Vương Nguyên bày ra một bộ mặt đương nhiên, "Thích là bởi vì tuyết rơi rất đẹp, không thích là vì tuyết rơi sẽ lạnh lắm."

Vương Tuấn Khải cưng chiều cười cười, "Anh cũng thích tuyết rơi, em đoán thử là vì sao?"

Vương Nguyên trầm tư một lúc, "Không phải là vì rất đẹp sao?"

Vương Tuấn Khải lắc đầu, bí hiểm nói, "Bởi vì tuyết có thể che giấu rất nhiều thứ, kể cả đống phân chó trước cửa nhà anh."

Vương Nguyên bị chọc cười ra tiếng, nhìn đồng hồ, quàng khăn lên cổ, "Em về nhà một chuyến đã. Tan học sẽ đến tìm anh."

"Được rồi."

Đang mở cửa, trên mặt cậu lại tỏ vẻ tức giận, "Đợi Thiên Tỉ tỉnh dậy, anh nhớ nói cậu ấy một tiếng." Vương Nguyên giơ giơ nắm tay, "Tối hôm qua em chịu một cú đá kia, chiều sẽ cho cậu ta lãnh đủ." Bộ dạng tỏ vẻ hung ác lại có chút phụng phịu thật sự rất dễ thương, Vương Tuấn Khải không kìm được tiếu ý nơi khóe miệng mà gật đầu với cậu.

Chờ Vương Nguyên đóng cửa lại, hắn đến bên cửa sổ nhìn thân ảnh đang đi xa, bước chân in dấu trên tuyết. Đến khi bóng lưng đã khuất hẳn tầm mắt, hắn lẩm bẩm trong miệng, "Tuyết này đến bao giờ mới ngừng đây?"

...

Qua chừng mấy ngày nữa, tuyết mới có thể tan hoàn toàn. Vương Nguyên quấn mình thành một con gấu lớn, tâm tình không vui vẻ chút nào, mặc dù mấy ngày trước đã được tài nấu nướng của Vương Tuấn Khải an ủi cái bụng đang đau nhức.

Thật sự là lạnh quá đi. Cậu chuẩn bị vào lớp thì bị giáo viên chủ nhiệm gọi lại.

Cô giáo nói cậu, "Vương Nguyên, em đi với cô một lát, có người cần gặp."

Vương Nguyên theo ra ngoài, lại thấy hai người mặc đồng phục cảnh sát, một già một trẻ.

Vị cảnh sát trung niên nhìn Vương Nguyên từ trên xuống dưới vài lần, hỏi, "Cậu là Vương Nguyên?"

Vương Nguyên không hiểu gì nhìn hai người, ừ một tiếng.

Cảnh sát rút ra một tấm hình, "Cậu quen anh ta không?"

Vương Nguyên đến gần nhìn, ảnh chụp một người đàn ông mang tây trang, lửa giận mấy ngày không có chỗ phát tiết liền bùng lên, "Tôi biết hắn ta, mấy ngày trước còn đánh nhau một trận."

Người cảnh sát trẻ tuổi nghe thế liền ngẩng đầu lên, giọng nói cứng nhắc, "Nguyên nhân?"

Vương Nguyên cười lạnh một tiếng, "Tôi với hắn có một chút tranh chấp ở quán bar." Vương Nguyên nói xong thì cảm giác đau nhức ở bụng như tăng thêm vài phần.

"Vì sao xảy ra tranh chấp?"

Vương Nguyên thoáng đen mặt, cau mày, trong giọng nói đều là chán ghét, "Hắn nói muốn bao nuôi tôi, tôi liền đánh hắn."

Cậu nói đến đây thì dừng một chút, "Nhưng mà vì sao hai người lại hỏi tôi về hắn?"

Người cảnh sát trẻ tuổi dừng động tác ghi chép, nói với cậu một câu, "Hắn đã chết, vào ba ngày trước."

Vương Nguyên trợn to hai mắt, trên mặt lộ vẻ không thể tin, "Đã chết? Làm sao có thể!"

Vị cảnh sát lớn tuổi nói, "Đầu bị một ống sắt to đập nát, vỡ sọ não."

Vương Nguyên che miệng, dạ dày dâng lên một trận buồn nôn, trên mặt toàn là sững sờ. Làm sao có thể?

Người cảnh sát trẻ nhìn thoáng qua ánh mắt của cậu, "Đã làm phiền rồi, chúng tôi đi trước." Nói xong, hai người rời đi.

Vương Nguyên dựa vào tường, thân thể chậm rãi trượt xuống, cậu tưởng tượng hình ảnh kia ở trong đầu, cảm thấy ghê tởm.

Làm sao lại như vậy? Làm sao có thể nói chết liền chết?

End chapter 5.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net