Chapter 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[06]

Sau lần đó, cảnh sát cũng không quay lại tìm Vương Nguyên nữa.

Đảo mắt đã tới Giáng sinh. Khí trời càng lúc càng lạnh, thỉnh thoảng có vài trận tuyết, nhưng cũng không dai dẳng như tuyết đầu mùa.

Vương Nguyên kéo kéo cổ áo, đi đến nhà hàng. Giáng sinh tựa hồ là lễ tình nhân trá hình, thế nhưng Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải, Thiên Tỉ đều là những con cẩu độc thân, chỉ có thể trải qua lễ giáng sinh cùng nhau.

Cậu mở cửa bước vào nhà hàng, lạnh đến run người.

"Không mang dù sao?" Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên, tuyết rơi trên vai bị hệ thống sưởi làm tan chảy thành nước, ướt một mảng áo.

"Cậu ấy nhất định cảm thấy bộ dáng một mình đi dưới trời tuyết có thể hấp dẫn ánh mắt mấy cô em gái." Thiên Tỉ mở một chai bia, trêu chọc, bộ dạng thất tình đã không còn, khôi phục dáng vẻ tươi cười hằng ngày, "Lẽ ra em đã có một lễ giáng sinh tình nhân rồi, thật là đáng tiếc."

Vương Nguyên liếc mắt nhìn cậu ta, cởi áo khoác ngồi xuống bên cạnh Vương Tuấn Khải, "Em quên mang mất."

"Đến đến đến, bạn thân của tớ, ngày hôm nay mà không say là có lỗi với trận tuyết giáng sinh này đó nha." Thiên Tỉ đưa một ly rượu cho cậu, Vương Nguyên cầm lấy, khuôn mặt ghét bỏ.

"Lần đó không phải vì cậu quá say, hại tớ bị người ta gây chuyện sao?"

Thiên Tỉ ha ha dựa tới, ôm bả vai cậu, "Vương Nguyên đại nhân, tiểu nhân biết sai rồi, cầu xin đại nhân rộng lượng, tha cho tiểu nhân lần này đi."

Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm tay Thiên Tỉ đặt ở trên vai Vương Nguyên, miệng cười cười, tự nhiên cầm tay Thiên Tỉ bỏ ra, "Em đừng quậy Vương Nguyên nữa. Ăn cái gì đã rồi hãy uống."

Thiên Tỉ hắc hắc hai tiếng, ngượng ngùng gãi đầu.

Vương Nguyên cười với Vương Tuấn Khải, trong ba người, hắn vĩnh viễn là người ôn nhu biết săn sóc nhất. Hắn ổn trọng, đáng tin cậy, vô luận là chuyện khó khăn như thế nào, hắn đều có thể giải quyết. Ngoại từ cha cậu, Vương Tuấn Khải là người Vương Nguyên tín nhiệm nhất.

Chìa khóa không mở được cửa nhà, gọi cho Vương Tuấn Khải. Dạ dày bị đau, Vương Tuấn Khải sẽ giám sát cậu ăn uống.

Vương Tuấn Khải giống như một vị thần hộ vệ, cậu luôn có thể dựa vào.

Vương Tuấn Khải là người cậu tin tưởng nhất.

Cơm nước no say, Thiên Tỉ đã hơi ngả nghiêng. Vương Nguyên uống không nhiều lắm, nhưng cũng có chút chóng mặt.

Cậu miễn cưỡng duy trì tỉnh táo, hai mắt mờ mịt. Vương Tuấn Khải vẫn là bộ dáng bình tĩnh hằng ngày.

Vương Nguyên muốn uống nước, ly nước ở trước mặt cậu biến thành hai cái, cậu dùng sức lắc đầu, ly nước lại biến thành ba.

"Vương Tuấn Khải." Cậu có chút ủy khuất nhìn Vương Tuấn Khải, ánh mắt trong suốt, mặt bị rượu làm cho đỏ bừng, "Nước."

Vương Tuấn Khải đưa cái ly cho cậu, nhìn cậu uống ừng ực, sờ sờ cái đầu nhỏ trước mặt, giọng nói cưng chiều, "Lần sau đừng uống rượu nữa. Thiên Tỉ làm hư em mất rồi." Nói xong liếc về phía Thiên Tỉ đang nằm trên ghế, có chút bất mãn.

"Vui mà." Vương Nguyên xoa miệng, giọng nói hàm hồ không rõ.

"Dựa vào anh nằm một chút đi." Vương Tuấn Khải ôm vai cậu, để cậu tựa vào người mình, ngón tay xoa trán cho cậu.

Vương Nguyên vô lực gục trên vai hắn, trong miệng lẩm bẩm, "Đau đầu quá." Có chút nũng nịu như một đứa trẻ.

Vương Tuấn Khải yên lặng giúp cậu xoa trán, nghe Vương Nguyên nhỏ giọng nói.

"Vương Tuấn Khải, thật kỳ nha, rõ ràng quen nhau mới có nửa năm, so với Thiên Tỉ em lại tin tưởng anh nhiều hơn. Anh rất ôn nhu a." Cậu lẩm bẩm, hơi bĩu môi, vùng lông mày nhíu lại, tựa hồ chính mình cũng cảm thấy kỳ lạ.

Vương Tuấn Khải kéo cậu sát vào người, môi tiến đến bên tai cậu, nói khẽ, "Bởi vì anh đối tốt với em, trên thế giới này chỉ đối tốt với một mình em. Em đau bụng anh sẽ nấu cháo, em không tìm được đường anh sẽ chở em đi, em mệt mỏi anh sẽ giúp em xoa bóp, em bị thương anh sẽ bôi thuốc cho em."

"Bởi vì," Hắn hạ giọng, "Anh yêu em."

"Nhưng mà..." Vương Tuấn Khải dừng động tác, Vương Nguyên lúc này đã không còn gượng nổi nữa, nhắm mắt ngủ say. Hắn hôn lên vầng trán trơn bóng của cậu, giúp cậu điều chỉnh tư thế thoải mái.

"Nhưng mà, anh cũng không muốn em thích người khác. Em là của anh, cũng chỉ có thể của một mình anh."

...

Giáng sinh đã qua, sau năm mới chính là lễ tốt nghiệp. Vương Nguyên năm nay đã là sinh viên năm cuối, đã phải bắt đầu chuẩn bị luận văn, tốt nghiệp xong thì đi tìm việc làm.

Vấn đề này thật khiến người ta đau đầu, Vương Nguyên xoay bút, ngáp một cái.

Một người bạn đi đến, nhìn quầng thâm trên mắt cậu, khoa trương hô to một tiếng, "Vương Nguyên, hôm qua đi trộm ở đâu?"

Vương Nguyên một tay đẩy cậu ta ra, dọn dẹp đồ đạc trên bàn, "Trộm cái đầu cậu. Lát nữa không có tiết, tớ về trước đây."

Người bạn kia tấm tắc hai tiếng, trêu ghẹo nói, "Nhất định là đi hẹn với bạn gái rồi, ngày hôm qua là lễ giáng sinh nha, cậu..." Cậu ta đang nói thì giống như nhớ ra cái gì đó, không lên tiếng nữa.

Vương Nguyên nhìn cậu ta một cái, không nói gì. Cậu biết người bạn kia nhớ đến chuyện của Tô San. Vụ tai tiếng của Tô San lần đó lan truyền khắp trường học, thái độ của mọi người đối với hoa khôi khoa âm nhạc từ ngưỡng mộ ước ao biến thành khinh bỉ xem thường, mà mỗi lần nhìn thấy Vương Nguyên sẽ bày ra một ánh mắt đồng tình. Cho dù sau này Tô San mất tích, chuyện này cũng không hề đi vào lãng quên, có thể ở đâu đó lại bị lôi ra làm trò cười.

Vương Nguyên bị chuyện này làm cho khó chịu, mỗi lần như thế Vương Tuấn Khải lại vỗ đầu cậu an ủi, nói mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Cậu suy nghĩ một chút liền thất thần, kết quả đụng trúng người khác.

"Xin lỗi, tôi không nhìn đường." Bị đụng là một cô gái thanh tú, cô vội vã cúi người, miệng nói xin lỗi.

Vương Nguyên ôi một tiếng, "Tôi đụng phải cô mà, cô xin lỗi cái gì."

Nữ sinh ngượng ngùng cười, di di đầu ngón chân.

Vương Nguyên xin lỗi một tiếng nữa, vội vã đi về nhà Vương Tuấn Khải. Ngày hôm nay Vương Tuấn Khải xuống bếp, cậu phải nhanh chân một chút, nếu không sẽ bị Thiên Tỉ ăn sạch, mặc dù lúc nào Vương Tuấn Khải cũng sẽ để phần cho cậu.

Nữ sinh đưa mắt nhìn bóng lưng cao ngất, ánh mắt không thể rời khỏi. Cô cắn môi, tim đập dồn dập.

Cô nhìn Vương Nguyên đang chạy ra cửa trường, cảm giác mình giống như đã sa vào lưới tình, trong khi rõ ràng bọn họ chỉ vừa mới quen nhau.

Nhưng nụ cười của cậu ấy rất ôn nhu, ánh mắt trong suốt, trên người còn có mùi vị tươi mát của cỏ cây, giống như nam chính trong mấy tiểu thuyết mà cô từng đọc qua.

Cô cúi đầu, đáng tiếc, tên của cậu là gì cô cũng không biết.

...

"Đi đường cẩn thận, muốn anh chở về không?" Vương Tuấn Khải tựa người vào khung cửa, hỏi Vương Nguyên đang mang giày.

Vương Nguyên lắc đầu, "Em phải về nhà viết luận văn đã. Nếu không tốt nghiệp được anh có nuôi nổi không?"

Vương Tuấn Khải cười cười, "Anh nuôi em."

Vương Nguyên mang giày xong nhún vai với hắn, "Thôi đi, nói mấy lời này với bạn gái anh á, cô ấy sẽ vui lắm." Cậu vẫy tay một cái, đi ra ngoài. Vương Nguyên rất thích vừa đi vừa nhảy, Thiên Tỉ thường trêu cậu giống hệt một con thỏ.

Vương Tuấn Khải nhìn cậu đi xa thì đóng cửa lại, sau đó ngồi vào ghế sa lon, lôi một vật từ trong túi ra.

Là một cái móc chìa khóa, mắc ở trên khóa kéo ba lô của Vương Nguyên, bị hắn lấy đi.

Trên móc khóa là một con thỏ màu hồng nhạt, thêu một cái tên, "Y Y".

Hắn đọc ra hai tiếng, sau đó trào phúng cười cười, ném cái móc vào thùng rác.

Hắn nhìn con thỏ lẳng lặng nằm im trong đó, đứng dậy duỗi người, đi lên lầu.

Không biết ngày mai nên nấu cái gì cho bữa tối nhỉ?

End chapter 6.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net