Ngoại truyện 3: Hai người đàn ông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Ngoại truyện 3] Hai người đàn ông (*)

(*) tựa đề do editor đặt

Tôi được sinh ra trên mảnh đất Lệ Giang (thành phố thuộc tỉnh Vân Nam, Trung Quốc). Nhà tôi là một khách sạn bình dân nhỏ, làm ăn cũng không tệ lắm, đặc biệt là vào mùa xuân, khách du lịch rất nhiều, lúc nào cũng đông nghịt.

Hai tay ôm má nhìn bầu trời, tôi nhớ đến ngày hôm qua, có hai vị khách kì lạ mới đến.

Gọi là kì lạ, bởi vì người đến đây thường là một nhóm các cô gái đi chơi cùng nhau, không thì cũng là mấy đôi tình nhân nhỏ dính như sam, thế mà bọn họ lại là hai người đàn ông đi cùng với nhau, hơn nữa còn đặc biệt đẹp trai, giống như mấy ngôi sao ca sĩ tôi thường xem trên ti vi.

Tôi đổi tư thế, nghẹo đầu nằm sấp trên bàn đếm kiếm.

"Thằng Sa, mau đèm đồ lên phòng số 2 cho khách." Đó là mẹ của tôi, giọng nói phi thường to, mỗi lần rống lên có thể làm rừng núi rung chuyển. Tôi giật mình một cái, vội vã trả lời.

Tôi lấy khăn rửa mặt và một ít đồ dùng đem lên phòng số 2. Khăn mặt của khách sạn nhà chúng tôi đều do mẹ tôi một tay may hết, trên đó có thêu một bông hoa mẫu đơn lớn, rất đẹp. Tôi lén lút lấy một cái về dùng, cuối cùng bị mẹ tôi phát hiện, hung dữ đánh mông tôi mấy cái.

Nghĩ đến đó, tôi bĩu môi, tại sao lại bất công như vậy. Tôi khẳng định chắc chắn mình không phải là con ruột của mẹ, không phải mấy bộ phim hay có cảnh này sao, có lẽ là tôi được nhặt ở đâu đó về nuôi chẳng hạn.

Cửa phòng 2 không khóa, có một khe hở nhỏ, tôi chuẩn bị mở cửa ra, thì lại nghe thấy một tiếng thở dốc. Tôi che miệng lại ngăn mình kêu lên, chẳng lẽ, bọn họ đang đánh nhau? Tôi lặng lẽ lui về sau một bước, đưa mắt qua khe cửa nhìn một chút.

Mẹ ơi! Khăn mặt trên tay rơi xuống mặt đất, may là tôi giữ kịp những thứ còn lại. Nhưng mà, chuyện đáng sợ là, hai vị khách kia. Đàn ông và đàn ông. Bọn họ đang hôn nhau!!!

Người có vóc dáng thấp hơn bị người đàn ông cao to ôm vô cùng chặt, tôi khoa trương hút một ngụm khí. Loại chuyện này, thì ra nam với nam cũng có thể làm sao?

Có nên gõ cửa hay không đây? Tôi ngồi chồm hổm nhặt khăn xong, tựa lưng ở trên tường, mặt có chút đỏ.

Cửa mở ra, người đàn ông cao hơn dựa người trên khung cửa, không nói lời nào, cúi đầu nhìn tôi. Hắn trong rất điển trai, so với nam chính trong mấy bộ phim truyền hình ưa thích của mẹ tôi còn đẹp hơn vài phần, đuôi mắt hơi xếch lên, lông mi thật dài.

Tôi len lén quan sát hắn, qua khoảng trống nhìn vào trong phòng, người đàn ông thấp hơn đang cúi thấp đầu, chỉ có thể nhìn lấy bóng râm đổ trên mặt, hơn nữa hai má còn rất đỏ, y hệt một quả táo.

Người đàn ông đứng ở cửa liếc mắt trừng tôi, tôi lại hoảng hơn, đem đồ nhét vào trong ngực hắn, sau đó quay đầu bỏ chạy.

Tôi chạy được vài mét, đến chỗ khúc quanh thì nhìn về căn phòng kia, cửa đã đóng lại.

Mẹ tôi đang nấu ăn, tôi nhìn bóng lưng bận rộn của bà, tò mò hỏi: "Mẹ, hai người đàn ông cũng có thể ở cùng nhau sao?"

Bà quay đầu, cái muôi trong tay quơ quơ, làm bộ muốn đánh. Tôi sợ đến kêu to lên, nhanh chóng chạy ra khỏi nhà bếp. Bà ở phía sau mắng theo: "Mi ít xem ti vi lại đi, không thấy mẹ đang bận sao, lo làm việc mau!"

Tôi hừ một tiếng, ngồi trên tảng đá ngoài khách sạn, việc cần làm đã xong từ lâu. Lại nghĩ, hai người đàn ông, thực sự có thể hôn môi sao? Chắc chắn sẽ không mang thai rồi.

Tôi gật đầu, nhếch môi cười, cảm giác mình thật thông minh.

"Này."

Tôi quay người lại, là người đó, người đàn ông thấp hơn, bộ dạng vô cùng... ừm... xinh đẹp.

Da anh ta rất trắng, tôi liếc nhìn cánh tay của mình, đen đến bóng loáng. Tôi xấu hổ rụt hai tay ra sau lưng.

Anh ta nhìn động tác của tôi thì nở nụ cười, hàm răng so với da tay còn trắng sáng hơn. Anh ta móc túi, lấy hai viên kẹo cho tôi.

Tôi lắc đầu. Mẹ đã dặn không được tự ý nhận đồ của người khác. Anh ta thấy tôi không nhận, sờ sờ đầu của tôi, sau đó ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu đờ người ra cùng tôi.

Tôi len lén liếc, thấy gương mặt nghiêng của anh ta, cằm thật nhọn. Tôi chớp chớp mắt, lông mi cũng thật dài.

"Này." Tôi kêu anh ta một tiếng: "Hai người đàn ông cũng có thể ở cùng nhau sao? Trong phim chưa từng thấy bao giờ, chẳng lẽ ti vi nhà chúng tôi không bắt đủ kênh?"

Anh ta nghe tôi hỏi thì bật cười. Tôi đen mặt, có gì buồn cười đâu chứ.

Anh ta lại móc kẹo ra, đặt trong lòng bàn tay. Tôi do dự một lát, vứt cành cây đi, cầm lấy một viên.

Anh ta mở viên kẹo còn lại, bỏ vào trong miệng, giọng nói có chút mơ hồ không rõ: "Ai biết được. Chắc là có thể ha, thực tế bọn tôi cũng đã ở bên nhau rồi."

Tôi cắn kẹo, nghe rắc rắc hai tiếng: "Thì ra anh cũng không biết."

Anh ta liếc tôi một cái: "Không phải là tôi không biết, chỉ là không rõ... Ai, mà cũng không đúng, Trước đây tôi không thích đàn ông, sau này cũng không."

Tôi ồ một tiếng, từ trên tảng đá nhảy xuống: "Anh trước đây? Vì sao lại nói như vậy?"

Anh ta nháy mắt với tôi, vẫy vẫy tay: "Lại nghe tôi kể chuyện không?"

Kể chuyện? Tôi thích nghe nhất là cái này nha. Tôi ngồi xổm xuống trước mặt anh, ngước đầu há mỏ nghe anh ta kể.

"Trước đây tôi từng có hai người bạn gái, bất quá đều chia tay. Hắn là một người bạn rất thân của tôi. Chúng tôi đã quen nhau vài năm rồi."

"Không đúng." Anh ta lắc đầu. "Lần đầu tiên tôi và hắn gặp nhau chắc là hơn mười năm trước rồi."

Tôi nuốt cục kẹo xuống, không hiểu gì cả.

Anh ta nói tiếp: "Người bạn gái thứ hai của tôi, là sau khi quen hắn mới bắt đầu qua lại đấy, chỉ là cùng nhau chưa tới một tháng thì bị mất tích, tìm thế nào cũng không được." Anh ta nói đến đây, giọng nói đã thấp hơn mấy phần.

"Sau đó có một nữ sinh thích tôi, theo đuổi rất lâu... Này, không cần trợn mắt đâu, tôi nói thật."

"Sau đó là hắn, cái người cao cao hay đi cùng tôi ấy, tỏ tình với tôi. Tôi mới phái hiện thì ra hắn đã biết tôi lâu như vậy."

"Dù sao thì bọn tôi cứ vậy mà ở với nhau thôi. Tôi cũng không biết hai người đàn ông có thể ở bên nhau hay không, bởi chính tôi cũng không rõ ràng."

"À." Tôi gật đầu: "Vậy cô gái theo đuổi anh thì sao?"

Anh ta vo giấy gói kẹo thành một cục, tâng lên tâng xuống: "Không biết. Không liên lạc được nữa."

"A." Tôi vỗ tay một cái. "Nhất định là do người cao kia làm, mấy bộ phim đều là như vậy đấy." Tôi huơ chân múa tay. "Nam chính thích nữ chính, thế nhưng có rất nhiều người theo đuổi nữ chính, sau đó nam chính giết sạch mấy người đó." Tôi nói đến đây, rùng mình một cái. "Mẹ không cho tôi xem mấy phim như thế, nói là làm hư trẻ con, tôi phải chạy qua nhà hàng xóm coi trộm."

Anh ta cười cười, vỗ đầu của tôi: "Làm sao có thể. Mấy bộ phim đều là..."

Nói chưa xong, sắc mặt anh ta vốn trắng nay càng trắng hơn. Khuôn mặt bừng tỉnh, có không thể tin còn có tức giận.

Đừng nói tôi là con nít thì làm sao nhìn ra được, biểu hiện quá rõ ràng mà. Mẹ nói tâm trạng con người vốn không thể che giấu.

Anh ta đứng dậy, giấy gói kẹo trong tay rơi xuống đất.

"Tôi biết rồi, không được, tôi phải đi hỏi một chút."

"Gì chứ? Anh đi hỏi cái gì?" Tôi gọi vài tiếng, thế nhưng anh ta không để ý đến tôi, chạy vào trong khách sạn.

"Đồ kỳ lạ." Tôi lại ngồi xếp bằng trên tảng đá. "Cuối cùng vẫn chưa nói tôi biết hai người đàn ông có thể ở cùng nhau hay không."

Tôi nhìn anh ta đã đi xa, ngồi ngây người một chỗ trong chốc lát, nhìn đám mây trên trời nhẹ nhàng bay bay, giống như mấy cây kẹo bông gòn.

Tôi lầm bầm một tiếng, cũng đi vào nhà.

Mẹ giúp tôi phủi bụi trên mông, một bên than thở: "Làm sao tôi lại sinh ra một đứa con nghịch ngợm như vậy?" Mẹ chỉ qua nhà hàng xóm: "Xem thằng nhóc Tiểu Mộc ở bên kia kìa, ngoan ngoãn biết bao."

Tôi làm mặt quỷ với mẹ, chạy lên lầu.

"Đem khăn mặt cho phòng 3."

"Dạ... biết... rồi..."

Phòng 3 ở ngay bên cạnh phòng 2, là một đôi vợ chồng mới đến sáng nay. Tôi đưa khăn xong, nhìn cửa căn phòng số 2 đang đóng chặt có chút tò mò.

Tôi nhìn xung quanh một chút, lén lút đưa dán lỗ tai lên tường.

Nhưng mà cái gì cũng không nghe được. Mẹ tôi rất tự hào với chuyện khách sạn nhà chúng tôi cách âm tốt hơn rất nhiều so với những nơi khác. Tôi thở dài một hơi, thổi phù phù tóc mái, thì ra không phải là gạt người.

Tôi bỏ cuộc, chuẩn bị ra ngoài chơi. Còn chưa được hai bước thì cánh cửa mở. Người cho tôi kẹo không nói lời nào đi ra khỏi phòng, trên mặt biểu tình rất phức tạp, bởi vì tôi không thể nhìn ra được anh ta đang nghĩ gì, cứ biết rất phức tạp là được rồi.

Anh ta đi rất nhanh, lúc đi ngang qua tôi còn tạo ra một trận gió.

Tôi gãi gãi mặt, nhìn vào trong phòng. Người cao kia đang ngồi trên ghế, nghiêng đầu, tay nắm rất chặt.

Trên tay hắn đang nắm một sợi giây màu đỏ, còn có treo thêm mảnh gì đó. Tôi rướn cổ cố nhìn, kết quả người đàn ông kia xoay đầu lại, trên mặt một mảng xanh xanh tím tím, trừng mắt với tôi.

Tôi sợ quá, nhanh chóng bỏ chạy.

Trên đường qua nhà Tiểu Mộc, tôi vẫn không hiểu được, thì ra đàn ông và đàn ông ở cùng nhau cũng sẽ cãi nhau. Thế nhưng, tôi và Tiểu Mộc hình như chưa cãi nhau bao giờ.

Nhà Tiểu Mộc cũng là khách sạn, ở ngay bên cạnh nhà tôi, đi một chút liền đến. Tiểu Mộc đang ở trong sân làm bài tập, viết rất chậm, nhưng vô cùng chăm chú.

Tôi đi đến, thấy cậu ta đang làm toán, tôi nhàm chán nghịch tóc. Toán là môn tôi ghét nhất.

Tiểu Mộc ngẩng đầu nhìn tôi, cho tôi một viên kẹo hoa quả. Tôi bỏ vào miệng, thoáng chốc một vị vừa chua vừa ngọt tràn ra.

"Tiểu Mộc, cậu nói thử, đàn ông và đàn ông cũng có thể ở bên nhau sao? Tớ chưa thấy trên phim bao giờ."

Tôi đụng đụng tay cậu ta. Tiểu Mộc dừng viết, liếc mắt nhìn tôi, thanh âm trầm thấp: "Không biết."

"Thì ra cậu cũng không biết à." Tôi nghĩ một chút, ngoắc Tiểu Mộc, nói: "Cậu qua đây, dẫn cậu đi xem cái này, rất hay."

Sáng hôm nay tôi phát hiện một tổ trứng chim trong rừng cây, tôi muốn dùng mấy cành cây để cho bọn chúng làm tổ, thế nhưng tay chân vụng về làm mãi cũng không được.

Tôi dắt Tiểu Mộc vào rừng, lại phát hiện trong rừng cây có người. Tôi nhìn qua, đó không phải là hai người kia sao?

Tôi kéo Tiểu Mộc ra phía sau một thân cây. Cậu ta nghi hoặc nhìn tôi. Tôi đưa tay bảo cậu ta đừng lên tiếng, bởi vì hai người đó đang cãi nhau, không đúng, tôi thấy bọn họ muốn đánh nhau cũng nên.

"Vương Tuấn Khải, đừng có kéo tôi." Giọng của người thấp hơi run, tay bị người cao kéo giãy mãi không ra.

"Em đừng có mơ, anh vĩnh viễn không buông tha cho em." Người cao cuối cùng cũng nói chuyện rồi. Đây là lần đầu tiên tôi nghe giọng của hắn, thanh âm rất êm tai, đặc biệt trầm thấp. Tôi sờ sờ cổ họng của mình, chờ tôi lớn lên chút nữa, giọng nói nhất định cũng sẽ dễ nghe như vậy.

Tôi nhếch môi, Tiểu Mộc liếc nhìn tôi, sau đó tiếp tục nhìn hai người cãi nhau.

Không phải cãi nhau nữa, mà là động tay động chân rồi. Người thấp đạp người cao một cái, tôi nhìn cũng thấy đau. Người cao không lên tiếng, im lặng nắm tay người thấp.

Thật chán quá đi, tôi liếc mắt, đánh nhau a, đấm móc trái, đấm móc phải, lên gối, hất vai.

Tôi tự nghĩ cũng thấy hưng phấn. Tình hình bên kia lại có diễn biến mới. Người cao ngồi xổm xuống nhặt lên một vật, mắt tôi rất tinh, phát hiện đó là sợi dây màu đỏ, còn treo một mảnh gỗ nhỏ.

Người thấp đoạt lấy sợi dây từ tay người cao, giọng nói hơi khàn: "Trả cái này cho tôi. Vương Tuấn Khải, tha cho tôi đi."

Người cao nở nụ cười, lộ hai cái răng hổ, rất nhọn, tôi cảm thấy giống như răng của ma cà rồng.

Người cao vuốt mặt người thấp, có vẻ đặc biệt hài lòng: "Anh nói rồi, không có khả năng."

Hắn ta vừa cười vừa nói, tôi lại rùng mình. Tôi liếc mắt nhìn Tiểu Mộc, thấy cậu ta không có phản ứng gì, tôi sờ sờ trán, chẳng lẽ lại bị cảm?

Một lúc lâu, hai người kia không nói chuyện nữa. Tôi xoa xoa hai chân đã hơi tê của mình.

"Chuyện của Tô San và Y Y, tôi không quên được. Đều là vì tôi, là tôi hại bọn họ." Người thấp nhắm mắt lại, lui về phía sau. Tôi nghe được giọng nức nở, thế nhưng mẹ tôi nói, khóc chính là đang làm nũng, vì vậy bình thường tôi rất ít khi như vậy.

Người cao cười cười: "Tốt quá rồi, chúng ta đều là người có tội."

Tôi lại nổi da gà, cảm thấy mấy lời này rất đáng sợ.

"Chán quá." Tiểu Mộc nhẹ giọng nói một câu, kéo áo của tôi: "Cậu muốn dẫn tớ đi xem cái gì?"

Tôi nhìn hai người đang giằng co, cũng cảm thấy hơi mệt, vì thế tôi và Tiểu Mộc lén lén lút lút chạy đi. Lúc nhìn thấy trứng chim Tiểu Mộc có chút không vui, còn nói sẽ không bao giờ cho tôi chép bài nữa.

Bạn bè cái kiểu gì thế không biết, tôi vừa đi vừa ném mấy hòn đá. Mẹ gọi về ăn cơm, tôi vất hết đá xuống đất, chạy vào nhà.

Nguyên một buổi tối hôm ấy tôi không hề nhìn thấy hai người đó nữa. Mỗi lần đi đưa đồ cho khách tôi đều đi ngang qua phòng số 2 để nhìn thử, thế nhưng cửa mở, lại không có người ở trong.

Tôi làu bàu mấy tiếng, giúp họ đóng cửa lại. Lỡ như bị trộm đồ, lại phải tìm đến mẹ tôi, thật không biết suy nghĩ. May mà vẫn còn một đứa bé thông minh như tôi.

Sáng ngày hôm sau tôi mới nhìn thấy hai người đó, họ quyết định trả phòng. Tôi ngáp một cái, hai mắt đầy nước nhìn họ. Người cao mang một cái vali to, người thấp đeo ba lô trên lưng.

Bầu không khí giữa hai người rất quỷ dị, giống như đang chiến tranh lạnh.

Tôi mặc đồ ngủ đứng sau lưng bọn họ. Người thấp nhìn thấy tôi, miễn cưỡng cười cười, sau đó mò ba lô lôi ra một hộp socola.

Socola đó nha, tôi mở to hai mắt, thật muốn ăn quá. Thế nhưng... tôi ngó mẹ một chút, hai tay rụt lại đưa ra đừng sau.

"Cầm đi, phải học thật giỏi nhé." Anh ta cười nói, đem socola nhét vào lòng tôi. Tôi nhìn mẹ, thấy mẹ gật đầu, vì vậy vui vẻ nhận lấy socola. "Cảm ơn ca ca." Tôi ôm socola, trong lòng vui mừng, Tiểu Mộc chắc chắn sẽ rất thích.

Anh ta định xoa đầu của tôi, lại bị người cao kéo lên. Lúc hai người ra khỏi khách sạn, người cao lại liếc mắt nhìn tôi. Tôi ở phía sau cánh cửa rụt cổ, làm mặt quỷ với bóng lưng của hắn.

Thế là tôi nhìn thấy, người cao đưa tay muốn nắm lấy tay của người thấp, thế nhưng bị anh ta tránh ra. Tôi hi hi hai tiếng, hai biểu trừng người ta, đáng đời.

Socola được tôi với Tiểu Mộc chia nhau ăn. Hộp rất đẹp, tôi giữ lại để đựng bi ve.

Mỗi năm, người đến đây rất nhiều, bộ dáng hai người đàn ông đó cũng dần phai nhạt trong tâm trí tôi.

Thế nhưng mỗi lần nhìn thấy hộp socola, tôi lại nghĩ đến, liệu người thấp có chịu để người cao nắm tay hay không?

Tôi nằm ở trên giường nhắm mắt lại. Hai người đàn ông đã cho tôi biết được rằng, thì ra, nam và nam cũng có thể ở bên nhau.

End extra 3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net