Ngoại truyện 4: Cạm bẫy chết người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Ngoại truyện 4] Cạm bẫy chết người

Vương Tuấn Khải, tất cả của anh đều là của em, anh chỉ có thể điên cuồng vì một mình em. Anh có hiểu không? Đây cũng là tình yêu.

Quán bar này là nơi không có quan hệ gì với Vương Nguyên, nhưng lại là nơi mà Roy quen thuộc nhất. Tiếng động huyên náo ồn ào tựa hồ không tiến được vào lỗ tai của cậu. Roy đứng bên cửa sổ trong quán bar, chăm chú nhìn thiếu niên đang lẩn trốn.

Roy thay vào một bộ đồ ngủ ấu trĩ, quay qua gương nở một nụ cười rực rỡ.

"Ông xã, ở đây không có, anh qua bên kia, em đi bên này."

"Roy không thèm nói một tiếng đã chạy ra ngoài rồi, không lẽ muốn làm quán bar đóng cửa sao."

"Đừng nói nữa, đi tìm đi."

Roy chậm rãi theo dõi thiếu niên mặc áo ngắn tay, sau đó đến một ghế ở công viên ngồi xuống. Thiếu niên kia hình như phát hiện ra cậu, tiến tới bên cạnh.

Cậu cười một cái với hắn. Có rất nhiều người bị nụ cười này làm cho mờ mắt. Nụ cười của Roy thật sự hấp dẫn chết người. Mà đó cũng là cái bẫy mở sẵn chờ Vương Tuấn Khải nhảy vào.

Qua vài câu đối thoại, Roy phát hiện con mồi của mình đang sắp chạy khỏi tầm mắt. Cậu âm thầm thở dài, ma xui quỷ khiến thế nào lại cởi sợi dây đỏ đưa cho hắn.

Phải trở về thôi, sự đơn thuần ngây ngô này không thuộc về Roy.

"Roy, cậu về rồi à. Hù chết tụi này mất."

"Đừng nói nhảm nữa, nhiệm vụ hôm nay là gì?"

"Roy, sợi dây quý hơn vàng của cậu đâu rồi?"

"Mất rồi, đừng hỏi nữa. Làm một cái mới đi, khắc tên Roy."

...

Một lần nữa gặp Vương Tuấn Khải, là thông qua sự giới thiệu của Dịch Dương Thiên Tỉ. Vương Nguyên nghiêng đầu đánh giá. Thật tốt, con mồi vài năm không gặp, đã đẹp trai đến thế này rồi.

Vương Nguyên đứng dậy, vươn một tay ra, ngón tay thon dài trắng nõn: "Anh là Vương Tuấn Khải? Thiên Tỉ rất hay nhắc đến anh, nói anh là một học bá đó."

Vương Tuấn Khải khẽ cười một tiếng, ánh mắt dừng lại ở bàn tay đang vươn ra, sau đó nhìn đôi mắt đang mỉm cười của Vương Nguyên, lông mi dài bị ánh mặt trời chiếu xuống, tựa hồ như đang phát sáng, mặc một thân áo trắng, thoạt nhìn không khác gì một thiên sứ nhỏ. Vương Tuấn Khải đưa tay phải nắm lấy tay Vương Nguyên, hai bàn tay kết hợp chặt chẽ.

"Chào em, Vương Nguyên. Thiên Tỉ cũng nhắc đến em rất nhiều, nói em đã từng thi mười sáu lần mới qua môn số học." Giọng nói đứng đắn cực kỳ, lại phát ra mấy lời nói trêu ghẹo. Vương Nguyên ngượng ngùng rút tay ra, sờ sờ mái tóc, xấu hổ cười.

Sau đó liếc về phía Thiên Tỉ, nhỏ giọng oán trách: "Thiên Tỉ, cậu được lắm! Dám làm ô uế thanh danh tớ." Thiên Tỉ ha ha cười, đặt tay lên vai Vương Tuấn Khải, tay kia ôm lấy cổ Vương Nguyên, kéo hai người đến gần mình: "Hai người là bạn thân nhất của tớ, cuối cùng hôm nay cũng có thể gặp mặt, đêm nay phải chơi một trận cho đã, không say không về!"

Vương Nguyên liếc mắt nhìn cánh tay Thiên Tỉ đang quàng lên vai Vương Tuấn Khải. Hừ, thật muốn chặt tay cậu ta.

...

Quán bar lúc sáng sớm, là một nơi rất yên tĩnh.

"Roy, mị lực của cậu thật không nhỏ ha. Một đám người đâm đầu vào mà theo đuổi cậu. Nhưng mà lần này không giống tác phong của cậu lắm nha. Con mồi đã đưa tới trước cửa rồi vẫn còn giả bộ thỏ con. Còn đứa con gái tên Tô San là chuyện gì nữa?" Bartender đứng một bên dùng khăn mềm xoa mấy cái ly thủy tinh bảo bối của cậu ta, một bên nghiêng đầu nói chuyện điện thoại.

"Liên quan gì tới anh, lo làm tốt chuyện của mình đi. Làm cô ta biến mất khỏi thế giới này."

"Tuân mệnh, Boss."

...

Mùa đông, gió thổi mạnh, táp vào mặt giống như lưỡi dao bén nhọn. Vương Nguyên đứng trước cửa quán rượu, nhìn cảnh tượng xa hoa trụy lạc, nghe thấy âm nhạc điếc óc ở bên trong, vùi mặt trong khăn quàng cổ, hít sâu một hơi rồi đi vào.

Thiên Tỉ uống rượu, không biết vì ba mẹ cãi nhau hay vì bạn gái đòi chia tay mà đau buồn như vậy. Vương Nguyên mỉm cười, cũng biết chọn chỗ đấy. Đây là nơi mà hiện nay cậu không muốn đến nhất.

"Mời em một ly?" Vương Nguyên nghe được âm thanh thì quay đầu, thấy một người đàn ông trung niên mặc tây trang mang giày da, bưng một ly rượu, ý cười đầy mặt hỏi cậu.

"Có ai đã từng nói trông em rất giống Roy không, người vô cùng nổi tiếng ở đây?"

Vương Nguyên hơi nhíu mày: "Không cần." Sau đó nhìn về phía Thiên Tỉ, tính toán thời gian một chút, Vương Tuấn Khải chắc là sắp đến rồi, cậu không muốn ở lại đây thêm chút nào.

Vương Nguyên đang nóng lòng đi về, tên kia nói muốn bao dưỡng làm cậu nổi giận.

Một đấm đánh tới. Con mẹ nó mày tưởng muốn nuôi là nuôi sao? Đương nhiên thỏ nhỏ Vương Nguyên sẽ không nói ra lời này.

Người đàn ông đè Vương Nguyên trên quầy bar, kéo khăn quàng cổ xuống, nhìn gương mặt lộ ra của cậu, nụ cười càng thêm dâm dục.

"Quả là mỹ nhân. Ngày hôm nay tao sẽ thượng mày chỗ này, để coi có ai giúp mày hay không." Nói xong liền đưa tay muốn cởi áo khoác của cậu.

Vương Nguyên sức lực không lớn, bị hắn đè trên quầy bar không thể động đậy, eo và hông đập vào cạnh bàn, mặc dù mùa đông mặc quần áo khá dày, nhưng vẫn cảm thấy đau đớn.

Vương Nguyên nhìn đám người đang điên cuồng nhảy múa, mấy tên say rượu bét nhè, cùng với nhân viên phục vụ vẻ mặt lạnh lùng, bỏ qua chuyện cầu cứu.

Cậu cố gắng với lấy cái chai rượu Thiên Tỉ đã uống xong, đập vào đầu tên đàn ông đang cố sức lột áo của cậu.

Hắn ta bị đập, trán sưng to, chửi thề một tiếng, hai mắt đỏ ngầu, đưa chân đá Vương Nguyên một cái. Đáy mắt Vương Nguyên nhìn thấy bóng dáng Vương Tuấn Khải, lộ ra một nụ cười mơ hồ.

Vương Nguyên xoay người, nhưng cũng bị đá trúng vào bụng. Cú đá này không nhẹ, chắc chắn đã bị bầm một mảng lớn. Tên kia còn muốn đánh cậu, cậu liền nghiêng người tránh sang một bên.

"Bang!" Mảnh vụn thủy tinh rơi xuống, cái gáy của tên kia bị đập trúng, máu hòa vào rượu nhỏ trên mặt đất.

Vương Tuấn Khải cầm cái chai đã bị đập nát, gương mặt vô cảm nhìn tên đàn ông đang bưng gáy kêu đau, ánh mắt như dao sắc đến dọa người.

Hắn nắm tóc tên đàn ông, kéo đầu tên kia đến cây cột bên cạnh quầy bar, sau đó hung hăng đập vào.

Máu tươi ào ào chảy xuống, tên đàn ông nằm rạp trên mặt đất. Người phụ nữ ở bên cạnh hét to một tiếng. Mấy người trong quán bar không dám nhúc nhích lộ ra vẻ mặt khiếp đảm, không ai dám đến khuyên. Vương Tuấn Khải lúc này quá mức đáng sợ, giống như quỷ tu la bước ra từ địa ngục đẫm máu.

Vương Tuấn Khải thả tay, đẩy tên đàn ông ngã trên mặt đất, đạp mấy cái lên sống lưng hắn. Hắn ta bị đánh đến không thể phản kháng, ngọ nguậy muốn bò dậy. Vương Tuấn Khải chuẩn bị kéo tên kia đứng dậy, thì bị Vương Nguyên ôm eo ngăn lại.

Vương Nguyên siết chặt hông của hắn, sắc mặt trắng bệnh, "Anh đừng đánh nữa." Vương Tuấn Khải ngừng động tác, không nói gì, trên mặt vẫn một dạng vô biểu tình, phẫn nộ cuộn trào mãnh liệt nơi đáy mắt thoáng bình tĩnh một chút.

Vương Tuấn Khải liếc mắt nhìn tên kia, ngồi xuống lấy ví tiền của hắn ta rút tấm danh thiếp bỏ vào túi áo.

Sau đó hắn đi đến quầy bar, mấy nhân viên nhìn thấy hắn, khiếp đảm lui về sau mấy bước. Vương Tuấn Khải cũng không quan tâm, hắn rút một xấp tiền mặt đặt trên quầy, sau đó nâng Thiên Tỉ dậy, đi đến trước mặt Vương Nguyên, kéo cổ tay của cậu, đưa hai người ra khỏi quán rượu.

Những người còn lại nhìn cây cột và mặt đất đầy máu, không ai dám mở miệng ngăn cản.

Sau khi bôi thuốc, Vương Nguyên giả bộ đi ngủ, lôi điện thoai ra gọi cho một người tên Đường Vũ.

"Gửi cho tôi."

"Cái gì?"

"Tiền của Vương Tuấn Khải để lại, gửi vào tài khoản của tôi. Ngày mai tôi muốn nhìn thấy."

"Tôi đi gửi đây. Boss, cậu hãm hại thuộc hạ quá nha. Tôi diễn vất vả như vậy còn không thưởng chút thù lao được sao?"

"Đó là tiền thuốc men của tôi, bị anh đạp một cú còn chưa truy cứu giờ còn dám đòi thù lao?"

"Boss! Trời đất chứng dám cậu cố tình nằm dưới để tôi đạp trúng. Vương Tuấn Khải nhìn không ra nhưng tôi thấy rõ ràng nha."

"Lo làm đi, ngày mai tôi sẽ kiểm tra tài khoản."

Đường Vũ mang bao tay trắng vào, oán giận nói: "Đi là được chứ gì. Yêu đương gì đó thì cũng đừng liên lụy người vô tội chứ."

Vài ngày sau, Vương Nguyên chuẩn bị vào lớp thì bị giáo viên chủ nhiệm gọi lại.

Cô giáo nói cậu: "Vương Nguyên, em đi với cô một lát, có người cần gặp."

Vương Nguyên theo ra ngoài, lại thấy hai người mặc đồng phục cảnh sát, một già một trẻ.

Vị cảnh sát trung niên nhìn Vương Nguyên từ trên xuống dưới vài lần, hỏi: "Cậu là Vương Nguyên?"

Vương Nguyên không hiểu gì nhìn hai người, ừ một tiếng.

Cảnh sát rút ra một tấm hình: "Cậu quen anh ta không?"

Vương Nguyên đến gần nhìn, ảnh chụp một người đàn ông mang tây trang, lửa giận mấy ngày không có chỗ phát tiết liền bùng lên: "Tôi biết hắn ta, mấy ngày trước còn đánh nhau một trận."

Người cảnh sát trẻ tuổi nghe thế liền ngẩng đầu lên, giọng nói cứng nhắc: "Nguyên nhân?"

Vương Nguyên cười lạnh một tiếng: "Tôi với hắn có một chút tranh chấp ở quán bar." Vương Nguyên nói xong thì cảm giác đau nhức ở bụng như tăng thêm vài phần.

"Vì sao xảy ra tranh chấp?"

Vương Nguyên thoáng đen mặt, cau mày, trong giọng nói đều là chán ghét: "Hắn nói muốn bao nuôi tôi, tôi liền đánh hắn."

Cậu nói đến đây thì dừng một chút: "Nhưng mà vì sao hai người lại hỏi tôi về hắn?"

Người cảnh sát trẻ tuổi dừng động tác ghi chép, nói với cậu một câu: "Hắn đã chết, vào ba ngày trước."

Vương Nguyên trợn to hai mắt, trên mặt lộ vẻ không thể tin: "Đã chết? Làm sao có thể!"

Vị cảnh sát lớn tuổi nói: "Đầu bị một ống sắt to đập nát, vỡ sọ não."

Vương Nguyên che miệng, dạ dày dâng lên một trận buồn nôn, trên mặt toàn là sững sờ. Làm sao có thể?

Người cảnh sát trẻ nhìn thoáng qua ánh mắt của cậu: "Đã làm phiền rồi, chúng tôi đi trước." Nói xong, hai người rời đi.

"Anh học được kỹ năng dùng ống thép đập bể não người ta ở đâu vậy?" Vương Nguyên nhịn cơn buồn nôn, gọi điện cho Đường Vũ.

"Thề có trời lần này tôi không có nhúng tay. Cái loại giết người không có chút nghệ thuật này làm sao mà do người của chúng ta làm được. Nếu không phải tôi đụng tay phía sau, bên cảnh sát đã sớm tra ra Vương Tuấn Khải tìm người làm rồi."

"Giải quyết sạch sẽ."

Sau lần đó, cảnh sát cũng không quay lại tìm Vương Nguyên nữa.

...

Giáng sinh đến, bầu không khí vô cùng tốt. Vương Tuấn Khải lại mời Thiên Tỉ cùng nhau ăn cơm. Thiên Tỉ, cậu làm bóng đèn cũng quá chói mắt rồi.

Cơm nước no say, Thiên Tỉ đã hơi ngả nghiêng. Vương Nguyên uống không nhiều lắm, nhưng cũng có chút chóng mặt.

Cậu miễn cưỡng duy trì tỉnh táo, hai mắt mờ mịt. Vương Tuấn Khải vẫn là bộ dáng bình tĩnh hằng ngày.

Vương Nguyên muốn uống nước, ly nước ở trước mặt cậu biến thành hai cái, cậu dùng sức lắc đầu, ly nước lại biến thành ba.

"Vương Tuấn Khải." Cậu có chút ủy khuất nhìn Vương Tuấn Khải, ánh mắt trong suốt, mặt bị rượu làm cho đỏ bừng: "Nước."

Vương Tuấn Khải đưa cái ly cho cậu, nhìn cậu uống ừng ực, sờ sờ cái đầu nhỏ trước mặt, giọng nói cưng chiều: "Lần sau đừng uống rượu nữa. Thiên Tỉ làm hư em mất rồi." Nói xong liếc về phía Thiên Tỉ đang nằm trên ghế, có chút bất mãn.

"Vui mà." Vương Nguyên xoa miệng, giọng nói hàm hồ không rõ.

"Dựa vào anh nằm một chút đi." Vương Tuấn Khải ôm vai cậu, để cậu tựa vào người mình, ngón tay xoa trán cho cậu.;

Vương Nguyên vô lực gục trên vai hắn, trong miệng lẩm bẩm: "Đau đầu quá." Có chút nũng nịu như một đứa trẻ.

Vương Tuấn Khải yên lặng giúp cậu xoa trán, nghe Vương Nguyên nhỏ giọng nói.

"Vương Tuấn Khải, thật kỳ nha, rõ ràng quen nhau mới có nửa năm, so với Thiên Tỉ em lại tin tưởng anh nhiều hơn. Anh rất ôn nhu a." Cậu lẩm bẩm, hơi bĩu môi, vùng lông mày nhíu lại, tựa hồ chính mình cũng cảm thấy kỳ lạ.

Vương Tuấn Khải kéo cậu sát vào người, môi tiến đến bên tai cậu, nói khẽ: "Bởi vì anh đối tốt với em, trên thế giới này chỉ đối tốt với một mình em. Em đau bụng anh sẽ nấu cháo, em không tìm được đường anh sẽ chở em đi, em mệt mỏi anh sẽ giúp em xoa bóp, em bị thương anh sẽ bôi thuốc cho em."

"Bởi vì," Hắn hạ giọng. "Anh yêu em."

"Nhưng mà..." Vương Tuấn Khải dừng động tác, Vương Nguyên lúc này đã không còn gượng nổi nữa, nhắm mắt ngủ say. Hắn hôn lên vầng trán trơn bóng của cậu, giúp cậu điều chỉnh tư thế thoải mái.

"Nhưng mà, anh cũng không muốn em thích người khác. Em là của anh, cũng chỉ có thể của một mình anh."

Roy mở mắt ra, nhìn Vương Tuấn Khải đã ngủ say từ lúc nào, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn. "Anh chỉ được phép sống vì em. Em không thuộc về anh, em và anh đều là của em."

...

Y Y, nữ sinh chưa từng tồn tại trong tâm trí của Vương Nguyên. Cậu yên lặng nhìn cô gái như thiêu thân lao đầu vào lửa mà hướng về phía mình.

"Em, em thiếu chút nữa là bị... bị..." Ngọn đèn không đủ sáng che dấu quả đấm nắm chặt của Vương Nguyên.

"Không sao chứ?" Vương Nguyên đẩy cô ra, nhìn một chút, ngoại trừ quần áo mất trật tự, cũng không có gì nghiêm trọng.

Y Y giơ tay lau nước mắt: "Không sao cả, bị người đi đường thấy được. Thế nhưng..." Thanh âm lại run: "Em sợ..."

Vương Tuấn Khải, anh mềm lòng sao? Roy lộ ra một nụ cười mỉm. Được lắm, tình yêu của anh chỉ có như vậy.

"Học trưởng, anh thực sự, không thế tiếp nhận em sao?" Giọng nói có chút khẩn cầu, thanh âm nhỏ dần.

"Xin lỗi, tôi... tôi không thích cô."

"Là vì Vương Tuấn Khải sao?" Cô ngẩng đầu, nhìn chằm chằm hai mắt Vương Nguyên.

"Ánh mắt của Vương Tuấn Khải nhìn anh, không phải là dành cho bạn bè, bên trong chứa dục vọng, hơn nữa hắn cũng không hề che giấu, chỉ có anh là nhìn không ra." Cô đến gần Vương Nguyên, giọng nói có chút quá phận.

Thật là phiền phức. Vương Tuấn Khải, vì sao anh còn chưa cho cô ta biến mất đi?

Gặp lại Y Y lần nữa thì cũng đã qua một thời gian. Vương Nguyên đến điểm hẹn trên sân thượng, mặc quần áo và mũ đều là màu đen.

Y Y đứng ở lan can, mặc chiếc đầm màu xanh nhạt mà Vương Nguyên rất thích, kết hợp với đường máu thịt mờ nhạt trên mặt nhìn rất đẹp. Cô ta dùng khuôn mặt đầy sẹo nhìn Vương Nguyên. Xinh đẹp đến mức khiến người ta muốn ói.

"Học trưởng, đẹp không? Đây là Vương Tuấn Khải sai người làm đấy. Nếu như, anh không chấp nhận ở cùng với em, vậy em sẽ chết sau đó giá họa cho Vương Tuấn Khải. Anh thấy thế nào?"

Vương Nguyên dùng ánh mắt quan tâm nhìn mấy vết dao cắt trên mặt Y Y, môi nhẹ nhàng phun ra mấy chữ: "Vậy chết đi."

Y Y mở to hai mắt không thể tin nổi nhìn Vương Nguyên, giây tiếp theo bị đẩy vào không trung rơi xuống.

...

Khí trời mùa xuân ấm áp, vạn vật một lần nữa được hồi sinh, tươi tốt trở lại.

Mà trong xuân cảnh hữu tình này, bướm nhỏ xinh đẹp cuối cùng cũng đã sa lưới.

Vương Tuấn Khải hừ cười, ly rượu trong tay xoay tròn. Bartender nhìn động tác của hắn, đùa giỡn với Vương Tuấn Khải: "Lần sau nhớ dẫn dê béo theo nha."

Vương Tuấn Khải không nói gì, nhìn đồng hồ một chút, đã hai giờ chiều. Hắn duỗi người, đặt ly rượu xuống: "Tôi phải đi đây."

Bartender nhận cái ly, gọi với theo: "Nhớ dê béo đó."

"Là Thiên Vũ Văn phải không?" Vương Nguyên ở bốt điện thoại công cộng gọi một dãy số xa lạ.

"Đúng. Có chuyện gì sao?"

"Giúp tôi xử lý Đường Vũ và Dịch Dương Thiên Tỉ."

"Bằng hữu và thuộc hạ của cậu? Vì sao? Tôi sẽ nhận được gì?"

"Bởi vì bọn họ phản bội tôi. Sau khi xong việc, cậu chính là Roy. Tất cả đều là của cậu, tôi muốn rời đi."

"Nghe rất hấp dẫn."

...

Bươm nhỏ sa lưới sao? Đối với bướm mà nói, giãy thoát khỏi lưới là chuyện vô cùng dễ dàng. Thế nhưng nó không muốn trốn. Vì thế bươm bướm dụng tâm vì mình mà bện một chiếc lưới thật đẹp.

Đêm xuống, Thiên Vũ Văn cầm cây súng ngắn yêu thích nhất của mình ngồi ở một nơi không thể xác định. Họng súng chỉ vào Đường Vũ và Thiên Tỉ đang đứng nói chuyện với nhau.

"Là anh hẹn tôi ra ngoài?" Thiên Tỉ nhìn bartender quen thuộc trước mặt.

"Không phải." Đường Vũ nhíu mày, trực giác của sát thủ khiến hắn cảm thấy có gì đó không ổn.

Thiên Vũ Văn nhìn hai người, bóp cò.

"Cẩn thận." Đường Vũ thân thủ nhanh nhẹn ôm Thiên Tỉ vào trong lòng.

"Đi mau, không cần lo cho tôi. Dùng xe của tôi, chìa khóa ở bên trong."

Thiên Tỉ gật đầu với Đường Vũ, cấp tốc rời khỏi tầm ngắm của Thiên Vũ Văn.

Đường Vũ ôm vết thương tựa ở góc tường, không nhớ nổi là mình đã phạm phải điều cấm kỵ gì của Vương Nguyên.

Từ năm bảy tuổi Vương Nguyên đã bắt đầu huấn luyện để trở thành sát thủ.

Đối với Y Y mềm lòng sao? Hay là bởi vì Vương Tuấn Khải?

Đường Vũ nghĩ không ra. Hắn nhìn Vương Nguyên đang đứng trước mặt mình, dùng tất cả khí lực hỏi một câu: "Vì sao?"

"Cậu đã biết quá nhiều. Những thứ này tôi không muốn để người khác biết, nhất là Vương Tuấn Khải."

Giây phút trước khi Đường Vũ nhắm mắt, hắn nghĩ đến tình yêu, quả nhiên là thứ làm cho người ta điên cuồng. Đặc biệt đối với con người đó, nó lại càng khủng khiếp hơn.

Morpho Helena (*) sở dĩ mỹ lệ là bởi vì con người không biết đến độc tính của nó.

(*) : loài bướm được công nhận là xinh đẹp nhất hiện nay, còn gọi là bướm thiểm Helena , là quốc điệp của Peru, sinh sống ở Peru Nam Mỹ và lưu vực sông Amazon.

"Vì sao nương tay với Thiên Tỉ?"

"Giữ hắn lại rất thú vị, không phải sao?"

"Nhiệm vụ chỉ hoàn thành một nửa, phần thưởng cũng chỉ có một nửa. Nếu cậu giết Thiên Tỉ, nửa còn lại sẽ là của cậu."

Thiên Vũ Văn có động thủ không? Không biết được. Bởi tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, vẫn còn là bí ẩn.

...

Thiên Tỉ cầm tờ giấy Đường Vũ cho cậu. Trực giác của sát thủ khiến hắn ghi chép lại tất cả bí mật của Vương Nguyên.

Roy – bảy tuổi bắt đầu tham gia huấn luyện sát thủ. Tên tiếng trung của y là Vương Nguyên. Trên cổ tay có đeo một sợi dây đỏ. Là của cha mẹ đã chết đem cho y.

Roy – mười tuổi bắt đầu nhiệm vụ đầu tiên. Mục tiêu là một người đàn ông hơn hai mươi tuổi cơ bắp vạm vỡ. Xóa bỏ mọi nghi ngờ.

Roy – mười ba tuổi bắt đầu lật đổ chiếc ghế thủ lĩnh. Kết quả thành công mĩ mãn.

Roy – mười lăm tuổi thành lập một tổ chức sát thủ. Bí danh R. Một quán bar bình thường nhưng thật ra chính là trụ sở của tổ chức.

Roy – mười tám tuổi yêu một người tên là Vương Tuấn Khải, vì hắn mà làm ra một loạt sự tình. Cha mẹ Vương Nguyên là một đôi sát thủ. Sau khi Vương Tuấn Khải ra nước ngoài, họ lại không cẩn thận mà xuất hiện trước mặt hắn, bị giết chết. Tổ chức cũng bắt đầu xung đột.

Roy có bệnh nhân cách phân liệt, thế nhưng những nhân cách đó đều bị y nắm trong tay. Chuyện đáng sợ nhất là đây không phải bệnh, mà là một loại hứng thú của y.

Bởi vì y yêu Vương Tuấn Khải, vì thế giả trang con thỏ để bắt hổ, khiến Vương Tuấn Khải trở thành một tên biến thái cuồng yêu. Có thể nói, bệnh của Vương Tuấn Khải đều do một tay Vương Nguyên tạo ra.

Thiên Tỉ khép lại cuốn nhật ký của Đường Vũ, lôi bật lửa ra đốt trụi.

Không thể nói cho Vương Tuấn Khải, đó là ý niệm duy nhất của Thiên Tỉ. Nếu Vương Tuấn Khải biết, Vương Nguyên, cái người điên có lẽ sẽ giết chết hắn.

Vương Tuấn Khải cởi cái tạp dề con gấu hoạt hình ngu ngốc kia ra, vén cổ tay áo lên, lộ ra một cái dây đỏ, có vẻ rất cũ rồi.

Vương Tuấn Khải tháo sợi dây, đưa cho Vương Nguyên: "Chắc chắn em không nhớ cái này."

Vương Nguyên cảm thấy rất quen mắt, cầm lấy sợi dây, mặt gỗ đã có tuổi, bởi vì thường đeo trên tay, bị mài đến hơi mòn. Vương Nguyên vuốt nhẹ, ở trên là tên của cậu, đã nhìn không rõ nữa.

Vương Nguyên kinh ngạc nhìn Vương Tuấn Khải: "Làm sao anh lại có cái này?"

Vương Tuấn Khải đi đến bên cạnh cậu, ngón tay vuốt nhẹ hai má, ôn nhu cười: "Anh biết là em không nhớ mà. Cái này là em cho anh, muốn nó có thể phù hộ cho anh. Từ lúc đó, anh đã thích em rồi. Sau khi về nước, nhìn thấy em anh liền nhận ra, em lại đem anh quên sạch

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net