Chương 5: Sự Kiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Sự Kiện

Ánh tịch dương dịu dàng hé mở, vạt nắng xuyên qua từng tán cây khô kéo theo những vệt bóng dài in trên nền đất.

Sân vận động trường Bát Trung lúc này sớm đã chật nít người, tiếng reo hò vang vọng khắp nơi. Hôm nay ngoài học sinh của trường có mặt, thì còn có rất nhiều học sinh từ những trường khác đến cổ vũ, không khí náo nhiệt vô cùng.

"Chúng mày nghĩ hôm nay trường nào sẽ thắng? Tao cược trường Bát Trung.”

"Tao cũng chọn Bát Trung.”

"Bọn bây đúng là không biết gì, trường Bát Trung năm nay hết thời rồi, chắc chắn trường Nam Khai sẽ lên ngôi thôi.”

“…"

“…"

Rất nhiều lời bàn tán ra vào, ngươi một câu, ta một câu mãi không dứt…

Vương Tuấn Khải hôm nay cũng có mặt, anh đã gác tất cả công việc lại để đến đây xem nhóc con thi đấu. Tuy chỉ đến trường vài lần, nhưng anh cũng đã được nghe đến danh "lớp trưởng hấp dẫn nhất khối mười một" của Vương Nguyên. Nói sao nhỉ, thật sự là rất thú vị.

Vương Nguyên từ nhỏ đã là một đứa trẻ hiếu động, bản thân cậu có niềm đam mê đặc biệt với bóng rổ, cứ hễ tham gia vào chơi là cậu lại chẳng buồn để ý đến những thứ xung quanh. Vương Tuấn Khải còn nhớ rất rõ, có một lần Vương Nguyên mãi ham chơi đến mức quên luôn cả hẹn với anh. Lần đó, anh đã phạt cậu không nhẹ.

"Nhộn nhịp thật, thật đúng là nhộn nhịp luôn! Lão Khải, bảo bối nhà cậu hôm nay sẽ thi đấu đúng chứ?" - Dịch Dương Thiên Tỉ sáng nay vừa nghe đến Vương Tuấn Khải bỏ bê công việc để đi xem con thỏ nhỏ của cậu ta thi đấu, anh không nói một lời liền tức tốc phi thẳng đến đây.

Lão Khải? Khóe mắt Vương Tuấn Khải giật giật, thằng nhóc chết tiệt này dám cư nhiên gọi anh bằng cái tên "buồn nôn" đó trước mặt thiên hạ?

Dịch Dương Thiên Tỉ thấy Vương Tuấn Khải dùng ánh mắt "cậu mà còn dám gọi thêm tiếng nào nữa thì đừng có trách tôi không nể tình" nhìn mình liền biết điều câm mồm luôn.

Giờ thi đấu sắp diễn ra, bầu không khí trong sân vận động dần ổn định lại. Khán giả ngồi ở hàng ghế trên chăm chú quan sát viễn cảnh bên dưới.

Trước mặt bọn họ là sân thi đấu tiêu chuẩn dài 28m rộng 15m, hai bên dành do huấn luyện viên cùng đội chăm sóc đã có mặt đầy đủ. Chỗ ngồi của bình luận viên được bố trí ở bục phía trên cao, để tiện cho việc quan sát trận đấu.

Tiếng còi đầu tiên được hú lên.

Hai đội từ phía trong bước ra, hai màu sắc đối lập nhau tựa như hai cá tính trái ngược. Theo thông lệ của luật thi đấu bóng rổ, đội chủ nhà sẽ thường mặc đồng phục có màu sáng, còn đội khách mặc đồ tối màu, đây cũng có lẽ là một cách thức để phân biệt.

Trường Bát Trung là đội chủ nhà nên hôm nay họ chọn đồng phục màu trắng, trên áo có in logo trường cùng tên của các thành viên. Đội khách thì diện đồng phục màu xanh thẫm, trông vô cùng rắn rỏi và cao lớn.

Khi tiếng còi đầu tiên vang lên, sân vận động như bùng nổ, phía trên khán đài học sinh trường Bát Trung phát huy khả năng của chủ nhà, hò hét tên Vương Nguyên vô cùng lớn, dường như muốn át luôn cả tiếng bình luận viên. 

Bên dưới sân lúc này lại hoàn toàn trái ngược với bầu không khí hỗn loạn trên kia. Vương Nguyên im lặng đứng đó, gương mặt vì mất máu mà trở nên tái nhợt, đôi mắt to tròn có chút ảm đạm.

Việc bị thương cậu không hề nói với bất kì ai kể cả huấn luyện viên, nếu để họ biết được việc cậu bị thương chắc chắn sẽ hủy đi tư cách thi đấu. Thân là đội trưởng, cậu không thể để các thành viên trong đội mất tinh thần, nếu không sẽ ảnh hưởng đến kết quả, danh dự của trường còn biết để vào đâu?

Tuy vậy, nhưng không ai biết rằng, hôm nay để đứng trên sân Vương Nguyên đã phải uống không biết bao nhiêu thuốc giảm đau, bác sĩ đã dặn cậu không được vận động mạnh nếu không vết thương sẽ ngày càng nghiêm trọng, có thể sẽ nhiễm trùng. Nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác, đành phải liều thôi. 

Sáng nay cậu cũng đã cố ý mang tất dài để che đi vết thương.

"Nguyên Nguyên, trông cậu... không được ổn, có vấn đề gì sao?" - Lưu Chí Hoành đứng bên cạnh, ghé sát vào tai Vương Nguyên thì thầm. Sắc mặt của cậu ấy không phải là quá tệ đi?

Vương Nguyên nở nụ cười vương chút mệt mỏi đáp - "Không có gì, tối qua chỉ là thức hơi khuya một chút.”

"Vậy thì tốt! Cố lên." - Lưu Chí Hoành có chút ngờ vực, mặc dù có chút không tin nhưng sắp bắt đầu nên cũng không hỏi nữa.

Giờ thi đấu đã đến, tiếng còi dài báo hiệu trận đấu chính thức bắt đầu vang lên, trọng tài đứng giữa sân tung bóng lên không trung.

Cả hai bên đồng thời nhún người đón bóng, bóng rơi vào tay trường Nam Khai, cậu ta nhanh đập bóng tiến về phía thành rổ, chuẩn bị tư thế ném đi, nhưng bóng còn chưa kịp tung lên đã bị Vương Nguyên cướp lấy, cậu nhanh như chớp vượt qua đối thủ phía đội bạn, chuẩn xác ném một đường parabol vào rổ.

Ba điểm đầu tiên cho trường Bát Trung.

Nhà thi đấu lúc này như sắp nổ tung, tiếng gào thét cổ vũ vang vọng khắp nơi…

Bóng tiếp tục di chuyển, hai bên không ai chịu tỏ ra yếu thế, ra sức tranh nhau đoạt bóng.

Vương Nguyên quả đúng như lời đồn, cậu không ngừng tiến lên đoạt bóng áp đảo đối phương. Đôi mắt đen chăm chú quan sát xung quanh và tiếp sau đó là hàng loạt những bước di chuyển mềm dẻo, thuận lợi vượt mặt đối thủ hết lần này đến lần khác chuẩn xác ném bóng vào rổ. 

Đã 5 phút trôi qua, mỗi trận được chia thành bốn hiệp. Mỗi hiệp khoảng mười phút.

Số điểm hiện tại của hai đội là 21-6 nghiêng về phía trường Bát Trung. Vương Nguyên cố gắng vượt qua đối thủ và truyền bóng cho đồng đội. Cậu phải cố gắng ghi được càng nhiều điểm càng tốt khi sức lực còn trong mức ổn định. Vết thương bên dưới lại bắt đầu rỉ máu, mỗi lần di chuyển là dường như cậu cảm nhận được vết thương đang từng chút, từng chút một rách ra, đau đớn cùng cực. Vương Nguyên phát hiện, cho dù bản thân có uống bao nhiêu thuốc giảm đau cũng vô dụng, cậu sợ rằng mình sẽ không thể cầm cự được mất.

Khoảng nghỉ ngơi giữa hai hiệp hai và ba là mười lăm phút, Vương Nguyên cắn răng bước vào nơi dành cho huấn luyện viên cùng đội chăm sóc. Cậu nhận chai nước từ tay Lưu Chí Hoành, trán ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt tái mét.

"Vương Nguyên, hôm nay chơi cừ lắm!"- Lưu Trác mở miệng khen thưởng.

"Đúng vậy, nếu cứ tiếp tục phát huy bọn mình nắm chắc phần thắng." - Một người khác chen vào.

“…"

“…"

Ở trên khán đài, Vương Tuấn Khải nhíu mày chăm chú quan sát vẻ mặt của Vương Nguyên phía dưới. Rõ ràng nhóc con có cái gì đó không ổn, lúc nãy khi di chuyển có mấy lần suýt nữa đã ngã nhào, bước chân lảo đảo không vững. 

Anh không phải chưa từng chứng kiến qua Vương Nguyên chơi bóng, lúc cậu đập bóng đôi mắt đen mang mộ thứ ánh sáng lạ thường, khi bóng vào rổ vẻ mặt cậu đặc biệt rất thỏa mãn. Nhưng hôm nay anh bắt gặp ở Vương Nguyên có cái gì đó... đè nén.

Hai hàng mày Vương Tuấn Khải cau lại thật chặt, đôi mắt sâu cố gắng không bỏ sót một chi tiết nào trên mặt Vương Nguyên.

Trận đấu lại được tiếp tục, hai đội sẽ đổi sân.

Vương Nguyên hiện tại chỉ biết chú tâm vào vết thương đang ngày càng chảy nhiều máu, nên không để ý phía bên kia sân có một đôi mắt nham hiểm đang  chiếu về phía cậu, trên môi người đó nở nụ cười gian ác đến rợn người.

Hai đội nhanh chóng di chuyển đến phần sân của mình, bóng một lần nữa được trọng tài tung lên không trung.

Tiếng bóng đập trên nền gỗ nghe vô cùng chói tai, trường Nam Khai bắt đầu đổi chiến thuật mới, từ phòng bị chuyển sang tấn công dồn dập khiến các cậu không kịp trở tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng hết lần này đến lần khác bị đưa vào rổ. Vương Nguyên cắn răng đứng tại chỗ quan sát tình hình, sau đó không nói một lời liền vượt lên cướp bóng từ trong tay đội trưởng phía đội bạn, nhưng tiếc là bóng còn chưa chạm vào tay liền bị tên đó xoay người huýt một cú thật mạnh vào người cậu. Vương Nguyên ngã nhào, miệng rên rỉ đau đớn.

Tên đó hốt hoảng tiến lại phía cậu hỏi han - "Xin lỗi! Cậu có sao không?”

Vương Nguyên khó khăn đứng dậy, gương mặt không vui nói - "Tôi không sao!”

"Vậy tốt rồi!" - Tên đó nở nụ cười. Đáy mắt hắn như có như không hiện lên một tia khinh thường thoáng qua, rất nhanh, nhưng Vương Nguyên vẫn thấy được, cậu hơi nhíu mày.

Thời gian phút chốc trôi qua thật nhanh, bây giờ đã là hiệp cuối cùng của trận đấu, tỉ số hiện tại là 39-39 đều. Đây cũng là hiệp đấu quyết định sự thắng thua của cả hai đội.

Còn hai phút nữa trận đấu thứ tư sẽ bắt đầu.

Sau ba hiệp đầu, các thành viên của hai bên đều đã thấm mệt. Sức khỏe của Vương Nguyên vốn dĩ đã không tốt nay càng trở nên tồi tệ, cậu chống hai tay lên eo cúi đầu khó khăn thở dốc, gương mặt trắng bệch đến dọa người. Dưới lớp tất dày, một mảng màu hồng nhạt đang dần lan ra.

"Nguyên Nguyên, sắc mặt cậu sao thế này?" - Lưu Chí Hoành nhìn sắc mặt tái xanh của Vương Nguyên liền hốt hoảng chạy đến đỡ cậu.

"Nhị, Nhị Hoành, chân tớ hiện tại có chút không ổn, một lát nữa cậu chạy lên trên, tớ sẽ truyền bóng cho cậu! Nhớ nhé."- Vương Nguyên ho khan vài tiếng, cổ họng khô khốc vô cùng khó chịu.

Lúc này Lưu Chí Hoành mới chú ý đến chân Vương Nguyên, một chất lỏng màu đỏ men theo lớp vải dày đang từng chút một lan ra.

Lưu Chí Hoành nhất thời chết sững, cậu trợn mắt nhìn Vương Nguyên đang tựa vào mình để đứng vững - "Cậu, chân cậu...bị thương, làm sao bị thương đến nông nổi này?”

"Không sao, mười phút của hiệp cuối phải cố gắng...khụ khụ, còn nữa, đừng...đừng cho ai biết, nếu không, mọi người sẽ lo lắng." - Vương Nguyên cố gắng ổn định hơi thở, tầm mắt dần trở nên mờ đi.

Không được.

Tuyệt đối không được bỏ cuộc.

"Cậu điên rồi sao? Vạn nhất có chuyện gì xảy ra thì biết phải làm thế nào?"- Lưu Chí Hoành vừa tức vừa lo. Thằng nhóc này có phải là điên rồi không? Đi còn không vững thì tiếp tục kiểu quái gì?

"Tớ chắc chắn...chỉ mười phút thôi, cậu cũng biết hiện tại chúng ta không có người để thay thế cơ mà.”- Vương Nguyên ra sức thuyết phục.

“Cùng lắm thì thua, chân cậu thế này thì làm sao thi đấu được nữa? Không được, tớ phải đi nói với huấn luyện viên.” - Lưu Chí Hoành vô cùng kiên quyết, cậu đưa tay kéo Vương Nguyên đi.

Vương Nguyên đau suýt chút nữa cắn lưỡi, cậu thấp giọng quát - “Để chuẩn bị cho buổi thi đấu này mọi người đã vất vả như thế nào đâu phải cậu không biết, đâu thể nói bỏ là bỏ. Chỉ còn một trận cuối thôi, tin tớ đi được không?"

Nhìn đôi mắt khẩn cầu của Vương Nguyên, Lưu Chí Hoành cắn răng. Cậu đưa mắt liếc nhìn những thành viên khác trong đội, đấu tranh một lúc rất lâu mới khó khăn gật đầu.

"Nhưng khi kết thúc trận đấu cậu phải nhanh chóng đến bệnh viện ngay lập tức, hiểu chứ?"- Lưu Chí Hoành bực bội cào cào tóc.

"Được! Tớ hứa."- Vương Nguyên liền đáp ứng. Không đi bệnh viện thì cậu chết chắc a.

Mười phút của hiệp đấu cuối cùng bắt đầu. Tốc độ cùng khả năng phòng bị của hai bên được đẩy đến mức cao nhất, vì sức lực đã cạn kiệt nên Vương Nguyên chỉ có thể cướp bóng rồi truyền đi cho đồng đội, mặc cho huấn luyện viên tức đến mặt mũi vặn vẹo. Lưu Chí Hoành chỉ biết tận lực đứng phía trên, để kịp thời đón bóng từ Vương Nguyên.

"Này Tiểu Khải, cậu có thấy con thỏ kia có điểm lạ hay không?" - Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi bên trên khán đài quan sát cảm thấy có chút kì lạ.

Hai hiệp đầu Vương Nguyên dâng lên tấn công rất dữ dội, nhân mọi thời cơ để cướp bóng ném vào rổ trong thời gian tích tắc, tranh thủ mọi cơ hội để ghi được điểm. Nhưng đến hiệp ba tần số ghi bàn của cậu lại ít đi rất nhiều, trận thứ tư thì...cứ như chơi bóng chuyền bãi biển, hết truyền rồi lại truyền. Thằng nhóc đó chẳng lẽ không biết đội bóng đang bị dẫn trước rất xa?

"Cậu cũng cảm thấy kì lạ?" - Người điên còn thấy được Vương Nguyên đang cố chơi bóng bằng một chân, huống hồ là Vương Tuấn Khải.

Dịch Dương Thiên Tỉ đang định trả lời thì bị tiếng thét kinh thiên động địa xung quanh khán đài làm cho giật bắn mình, suýt nữa ngã nhào. Đồng thời anh cũng cảm nhận được luồng sát khí từ người Vương Tuấn Khải đang tỏa ra, đôi con ngươi kia âm u như muốn giết người, từ sâu trong đáy mắt cậu ta bao phủ một lớp màng băng lạnh lẽo cùng cực.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhất thời không biết chuyện gì đang xảy ra, khi quay đầu xuống xem liền bắt gặp Vương Nguyên gương mặt tái nhợt, đau đớn nằm lăn lộn dưới sân. Anh thu lại vẻ mặt bất cần, nhanh chóng chạy theo Vương Tuấn Khải đang chạy như bay xuống sân.

Trên khán đài lúc này vô cùng loạn, mọi người sau khi thấy Vương Nguyên ngã xuống sân liền ùng ùng kéo xuống xem chuyện gì xảy ra.

"Trương Lâm Thạc, con mẹ nó ngươi cũng đủ đê tiện rồi đấy? Dám giở trò dơ bẩn này với bọn ta?"- Lưu Chí Hoành tức giận gầm lên, xông lên muốn đánh người liền bị bạn học ngăn lại.

"Cậu còn kêu tôi thôi, nó rõ ràng là cố ý.”

Vương Nguyên mơ hồ nằm đó thở từng hơi khó nhọc, đầu óc choáng váng nặng nề, cả cơ thể dần trở nên tê liệt. Ý thức mong manh ngày càng rời xa, trước khi rơi vào hôn mê, cậu nghe thấy xung quanh rất ồn ào, có tiếng la hét, có tiếng khóc lóc. Và rồi, cậu cảm nhận được cơ thể bị ai đó bế bổng lên.

Vương Nguyên cố gắng mở mắt để xem người đó là ai, trong một khoảnh khắc, cậu bắt gặp đôi mắt đỏ ngầu đầy lo lắng của anh.

Lo lắng sao, Vương Tuấn Khải?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net