Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 3

_Đô Đô, đừng chạy loạn !

Vương Nguyên đang cột dây giày xoay đầu liền thấy Đô Đô chạy mất, cậu vội vã chạy theo nó. Phía trước là một trung tâm thương mại xa hoa, toàn bộ cửa xung quanh đều làm bằng kính trong suốt. Đô Đô cứ thế một mạch chạy tới va đầu vào tấm kính. Vương Nguyên vừa đau lòng, vừa buồn cười cúi người ôm lấy nó mà cười đến run rẩy. Bỗng dưng một thanh âm vang lên phía sau khiến cậu giật mình, chỉ chút nữa là đem Đô Đô quăng xuống đất.

_Chưa từng thấy con chó nào ngốc như vậy.

Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải ở phía đối diện đi đến. Hắn hơi nghiêng người xoa đầu Đô Đô mỉm cười.

_Nó tên gì vậy ?

_Đô Đô !

_Ngốc quá !

_Chắc tại bị dầm mưa đến khờ rồi

Vương Nguyên khanh khách cười đưa tay xoa đầu đó, Vương Tuấn Khải nhìn cậu đến ngẩn người. Cũng đã hai năm từ sau ngày hôm đó. Nhưng nụ cười yêu thương của cậu đối với chú cún con kia vẫn như vậy. Đôi mắt vẫn trong veo như chứa cả dải ngân hà. Vương Tuấn Khải dời đi tầm mắt, vừa cúi đầu liền nhìn thấy dây giày của cậu vẫn chưa cột chặt. Không chút nghĩ ngợi, hắn cúi người đem dây giày của cậu cột lại. Vương Nguyên thoáng ngây người nhìn hành động hết sức tự nhiên của hắn.

_Không cột chặt dây giày sẽ làm cậu té đó !

_Nguyên Nguyên

Tiếng Thiên Tỉ vang lên phía sau. Vương Nguyên quay đầu vẫy tay với cậu ấy. Thiên Tỉ đi đến, ánh mắt không chút thiện cảm lướt qua người Vương Tuấn Khải. Hắn ngại ngùng gãi đầu

_Vô tình gặp thôi ! Hai người có hẹn à ?

_À, chỉ là hẹn dẫn Đô Đô đi dạo thôi

Vương Nguyên trả lời, ánh mắt đặt trên người Thiên Tỉ. Nhìn thấy tóc của anh bị rẻ mái liền mím môi nhịn cười.

_Trung phân ca, thật sự là hại mắt người khác quá.

Dứt lời cậu liền bị anh cốc vào đầu. Nhìn hành động thân mật của cả hai, Vương Tuấn Khải đanh mặt đút tay vào túi quần.

_Nếu đã gặp rồi, không bằng cùng đi đi !

Vương Nguyên vui vẻ đáp ứng, chỉ có Thiên Tỉ âm thầm khó chịu. Cả ba cùng nhau đi dạo công viên, sau đó còn cùng nhau đi dạo trong trung tâm mua sắm một vòng. Cuối cùng đi đến một quán ăn lề đường cùng ăn thịt xiên que nướng.

_Tuấn Khải, nhà cậu ở đâu nhỉ ? Cũng trong khu này à ?

_Không có, là khu bên cạnh !

Thiên Tỉ khẽ liếc nhìn hắn, sau đó lại im lặng ăn nghe hai người họ nói chuyện.

_Khu bên cạnh nhà rất lớn nha. Ở trong căn nhà lớn như vậy chắc phải thích lắm.

_Ở một mình nên thật ra cũng chẳng vui vẻ gì

Không khí đột nhiên trở nên ngưng trọng. Vương Nguyên nghĩ mình nói sai lời, có lẽ nhà của Vương Tuấn Khải xảy ra chuyện. Có thể là ba mẹ ly thân, nên hắn phải ở một mình. Cảm giác tội lỗi cứ thế dâng lên trong lòng. Cậu cúi đầu cắn đầu đũa không biết nên nói tiếp thế nào cho phải. Vương Tuấn Khải nhận ra cậu đang tự trách liền cười, đưa tay xoa đầu cậu.

_Không sao, là do ba mẹ tớ đi làm suốt nên thường xuyên ở nhà một mình thôi. Cuối tuần thỉnh thoảng cũng cùng họ ở chung.

_Ra là vậy

Vương Nguyên gật gật đầu, vui vẻ trở lại

_Thế thì nếu rãnh có thể cùng tôi và Thiên Thiên đi dạo. Hoặc là giúp cậu ấy kèm tôi môn toán cũng được đấy.

Vương Nguyên gian xảo liếc nhìn hai người. Thiên Thiên bật cười, lắc đầu nói

_Cậu chỉ giỏi lợi dụng người tốt

_Cậu mà tốt, chỉ tớ có mấy bài thôi mà. Cậu cũng đâu có làm hộ đâu mà tự nhận người tốt gì chứ.

_Không làm giúp cậu mới là người tốt đấy !

Thiên Thiên nhìn cậu đầy cưng chiều, Vương Nguyên nhăn mày lẩm bẩm bực tức rồi quay sang Tuấn Khải, ánh mắt đầy chờ mong.

_Được thôi ! Dù sao toán tôi học cũng không kém.

_Hảo hán, trượng nghĩa.

Vương Nguyên giơ ngón trỏ với hai người, sau đó lại cắm cúi ăn đống thịt xiên nướng. Xung quanh cũng là những học sinh cấp ba như bọn họ đang vui vẻ quây quần bên nhau. Tháng ngày thanh xuân chính là đẹp đẽ như thế. Một bàn ăn không đến 100 đồng, hương vị cũng không phải hảo hạng, nhưng mùi vị thanh xuân, lại đẹp đẽ ngon lành đến lạ.

...

Trời dần tối, mặt trăng hé lộ, màn đêm như mực trải tràn khắp con phố nhỏ. Bóng lưng của ba người dạo bước trên con đường nhỏ về phía nhà của Vương Nguyên.

_Thật sự hai người có thể về trước, tôi cũng không phải con gái mà cần tiễn đâu.

_Không sao, coi như tập thể dục thôi mà

_Nhà tôi ở gần nhà cậu, không tính là tiễn đâu nhé.

Thiên Tỉ nhướn mày chọc cậu, Vương Nguyên bặm môi trừng mắt nhìn cậu ấy. Đi cũng không lâu liền đến nhà của Thiên Tỉ. Cậu ấy rất muốn đưa cậu về nhà, nhưng lời đến bên môi lại nuốt xuống, vẫy tay chào cậu rồi dẫn xe vào nhà. Ánh mắt lại kiềm không được dõi theo cậu và hắn.

Vương Nguyên ngại ngùng đi cùng Tuấn Khải. Cả hai cứ im lặng đi bên cạnh nhau như thế, Đô Đô thì ngoan ngoãn nằm trong tay cậu. Đến trước cửa nhà, cậu liền xoay người vẫy tay tạm biệt với hắn, vừa quay người đi vào liền bị hắn bắt lấy tay áo.

_Có thể cho tôi wechat được không ?

Vương Nguyên hơi ngẩn người vì lời đề nghị này, nhưng rất nhanh trở lại bình thường đưa điện thoại cho hắn.

_Cậu nhập tài khoản của cậu vào đi

Tuấn Khải liếc nhìn avatar của cậu, là ảnh chụp cậu với Đô Đô. Khóe môi lại nâng lên nụ cười yêu thương. Nhanh chóng nhập vào tài khoản của mình, sau đó lại tiện tay lưu số điện thoại của mình vào máy cậu.

_Cảm ơn cậu ngày hôm nay cho tôi đi cùng

_Ngại gì chứ, bạn bè, bạn bè cả mà !

Vương Nguyên mỉm cười lấy lại điện thoại. Vương Tuấn Khải đột nhiên đưa tay chạm vào má cậu, Vương Nguyên rùng mình lùi lại một chút. Vương Tuấn Khải vô cùng tự nhiên nói

_Trên mặt cậu dính gì đó thôi

_À ! Cảm ơn. Ngày mai gặp !

_Ngày mai gặp !

Vương Nguyên vẫy tay chào hắn rồi nhanh chóng đi vào nhà, chạy nhanh lên lầu nhìn xuống phía cổng nhà. Vương Tuấn Khải vẫn tĩnh lặng đứng trước cửa nhà cậu rất lâu, sau đó mới xoay người rời đi. Cậu nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng như có ngàn con kiến nhỏ cứ bò qua bò lại, mãi cho đến khi bóng lưng hắn khuất hẳn cậu mới trở về giường. Ánh đèn đường dần trở nên sáng tỏ trong đêm, cậu thở dài nằm trên giường. Tiếng tin nhắn vang lên, cậu vội vàng mở ra xem. Là Thiên Tỉ

_Về rồi phải không ? Ngủ ngon, ngày mai tôi lại chở cậu đi học, ra về chờ tôi. Dạy kèm !

Vương Nguyên mỉm cười, mắng mỏ tên cao lãnh họ Dịch này, ăn nói cộc lốc như thế.

_Đã biết phân trung ca, ngủ ngon.

Vừa nhắn xong lại có tin nhắn đến. Cậu mở ra, là Vương Tuấn Khải. Vương Nguyên vui vẻ nhìn tin nhắn đầu tiên giữa hai người.

_Ngủ ngon !

Cậu cũng nhanh chóng nhắn lại

_Ngủ ngon !

Đặt điện thoại ở bên tủ đầu giường, Vương Nguyên vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc đắp lại chăn rồi chìm vào giấc ngủ. Tháng ngày phân không rõ đâu là tình yêu, đâu là tình bạn giản đơn như thế. Chỉ cần một tin nhắn, một cử chỉ nhỏ nhặt cũng đủ làm bản thân vui vẻ. Tiếc là cả đời này cũng không thể cứ mơ mơ hồ hồ bất phân tình cảm như thế mãi.

Hoàn chương 3


-Lâm Duệ Nghi-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net