Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mời mọi người qua phòng họp, tôi đã tìm được manh mối mới về hắn rồi." Itano giữ trên môi nụ cười tự mãn. Để xem lần này hắn còn trốn được đi đâu. Bước chân vào đây là coi như đã tự chui đầu vào rọ, hắn sai lầm khi chọn một trợ thủ như vậy, Itano cảm thấy thương hại cho kẻ sát nhân kia. Cũng may sau ngày hôm nay cô không còn phải làm đồng đội của người đó nữa, nếu không rồi cũng sẽ có ngày chết vì cô ta.

Ánh mắt ai đó đọng lại trên nụ cười của Itano, sát ý bất chợt hiện ra rồi biến mất nhanh chóng. Tất cả chẳng kịp thoát khói ánh mắt Itano, nét cười trên mặt cô lại càng rõ hơn. Chờ mà xem, sắp tới là điều gì đang đợi cô sau cánh cửa phòng họp ấy.

"Được, chúng ta đi thôi." Takahashi vỗ nhẹ lên vai Minegishi, biểu cảm cô ấy như thể muốn ăn tươi nuốt sống Itano, lắc đầu. Bây giờ chắc chắn không phải lúc tức giận vì thù cá nhân, thứ chúng ta cần là nhìn xem cô ta đã tìm được cái gì. Họ đã điều tra rất lâu rồi, Itano chỉ mới về đây chưa đầy một tháng, Takahashi không tin rằng Itano tìm được chứng cứ nào trong thời gian ngắn như vậy. Nó quá vô lý.

Itano vẫn đang nhìn hành động của mọi người. Không bận tâm đến vẻ thù hằn của Minegishi và nét nghi ngờ ánh lên từ sâu đáy mắt Takahashi, cô rời khỏi phòng. Takahashi cũng kéo Minegishi đi theo, tay vỗ nhẹ lên lưng cô ấy. Còn Haruna và Atsuko cũng chỉ nhìn nhau rồi theo họ đến phòng họp.

Trong phòng họp có không ít người đang đợi sẵn. Một số là các thanh tra cảnh sát quen thuộc của sở phía nam Tokyo này, có cả viên cảnh sát thường báo cáo cho Takahashi kết quả khám nghiệm hiện trường, một tiền bối thất bại trong việc điều tra vụ án và cả ngài chánh thanh tra từ sở chính. Cả bốn người trong đội đều cảm thấy không ổn. Ngài chánh thanh tra đang ngồi kia, nếu chỉ là một chứng cớ nhỏ nhặt thì Itano quả nhiên muốn chơi lớn để dằn mặt bọn họ, vì ai mà chẳng biết cô ta là con cưng của ông ấy; còn nếu nó thực sự là chứng cớ lớn đủ để bọn họ tiến xa thêm một bước dài thì chắc chắn thực lực của cô ta không phải tầm thường, họ nên đề phòng nhiều hơn trong tương lai trước khi bị khai trừ khỏi đội. Nhìn đến người không ai ngờ tới ngồi bên cạnh ngài chánh thanh tra, mọi người đều không khỏi bất ngờ. Vì sao Kasai Tomomi cũng có mặt ở đây?

Rất nhiều cảnh sát đứng xung quanh phòng, thêm hai người canh giữ ngoài cửa. Vậy là đủ thấy Itano đã cẩn thận thế nào để tóm con chuột chui rúc trong hàng ngũ cảnh sát này. Phòng họp vốn rất rộng rãi, chứa từng này người bỗng trở nên chật chội bức bối. Không khí ở đây ép Takahashi nghẹt thở. Chậm rãi lách qua hàng cảnh sát đứng ngay ngắn sát tường để đi về chỗ của mình, sắc mặt Takahashi ngày càng nghiêm túc. Ba người còn lại theo sau cũng vậy. Chắc chắn là không ổn rồi, bình thường họp chỉ có thanh tra chứ không nhiều cảnh sát như vậy.

"Mọi người đều đã đến đông đủ, không làm mất thời gian nữa..." Khuôn mặt Itano tươi cười có phần ngạo mạn. Nụ cười vẫn ở đó, giọng nói Itano thản nhiên, nhẹ nhàng như thể điều muốn nói là thông báo cho mọi người hôm nay trời nắng đẹp. "Bắt lấy cô ta cho tôi."

Toàn bộ cảnh sát đứng phía sau đồng loạt xông lên vây lấy bốn người của đội đặc biệt. Haruna giật mình, nhưng không để nàng kịp nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra, một cảnh sát đã đè Minegishi xuống bàn bẻ quặt hai tay ra phía sau, còng lại. Chính Minegishi cũng không ngờ được chuyện này sẽ xảy ra. Cô bàng hoàng cảm nhận cái lạnh toát của kim loại ghì chặt lấy cổ tay mình, đoạn quay phắt đầu căm tức nhìn Itano.

"Chết tiệt! Cô muốn làm gì đây?" Minegishi vùng vẫy. Nhưng dù sao cô cũng chỉ là một cô gái, không thể đẩy hai cánh tay rắn như sắt thép phía sau ra khỏi người.

"Bắt chuột." Itano nhếch khóe môi. Không cho Minegishi thời gian để tiêu hóa lời cô vừa nói, Itano phát đoạn ghi âm đã mở sẵn trong laptop. Ván này cô thắng chắc rồi.

Cô muốn làm gì cô ta?

...

Tôi nghĩ cô nên giải quyết cô ta nhanh lên trước khi cô ta xử lý cả tôi và cô. Cô ta rất nguy hiểm, đây không phải lời nói đùa.

...

Itano mỉm cười đầy thách thức. Vẻ thách thức này hệt như Yuko, Haruna nhìn Itano thật kỹ, quên đi cả nội dung đoạn ghi âm vừa rồi. Chính là sự đắc thắng này, Haruna nhận ra nó, khi mà Yuko nhìn người đàn ông nâng bạn mình dậy, căm tức nhưng chẳng thể làm gì, chỉ biết cúi đầu khúm núm trước cô ấy.

"Có vẻ 'cô ta' trong lời nói của cô là tôi thì phải?" Itano nhìn thẳng vào mắt Minegishi vẫn bị ép trên mặt bàn, lời nói mỉa mai như muốn chọc tức. Minegishi nghiến răng, ánh mắt nhìn Itano hằn lên nỗi tức giận nén lại thành từng vệt đỏ. Itano ném trả lại chiếc bông tai giống hệt chiếc đeo trên tai Minegishi. Trợ lý của cô cũng lần lượt trả lại cho nhóm Haruna.

"Trả cho mọi người. Cảm ơn đã hợp tác."

Haruna tháo chiếc bông tai xuống, nét mặt cứng lại. Cái thứ này tồn tại trên người nàng từ bao giờ vậy?

"Khoan đã, không phải thế này là phạm pháp sao?" Atsuko giơ chiếc máy nghe lén được ngụy trang cẩn thận, nhìn về phía ngài chánh thanh tra ngồi yên lặng nãy giờ. Trong giọng nói của cô ẩn tức giận, chẳng ai thích việc bản thân mình bị kiểm soát thế này cả.

"Cấp trên đã cho phép rồi. Vả lại, tôi chỉ làm vì vụ án," Itano liếc nhìn Haruna, "tôi sẽ không quan tâm đến cuộc sống riêng tư của mọi người."

Haruna không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn Itano, nhìn không ra liệu có phải nàng đang tức giận hay không. Biểu cảm hiện tại của nàng khiến Itano có chút dè chừng. Trước đây cô chưa từng nhận ra được người này nguy hiểm như vậy. Dường như có gì đó từ nàng thay đổi. Itano rời tầm mắt khỏi Haruna, quay về nơi "con chuột" đã lọt bẫy.

"Đưa cô ta đi." Itano hất mặt. "Nếu cô chịu hợp tác, tôi có thể châm chước giảm nhẹ bản án cho cô. Còn nếu không, cô nên nhớ tôi được phép làm bất cứ điều gì để ép buộc tù nhân đưa ra lời khai chân thực. Đừng bức tôi phải làm vậy, bắt được cô rồi thì ngày tóm được hắn ta cũng không còn xa nữa đâu. Ngoan cố chỉ giết cô nhanh hơn thôi, tôi nghĩ cô đủ thông minh để lựa chọn cho đúng."

Minegishi quay mặt đi chỗ khác. Yuko có thể làm như vậy trong cả một khoảng thời gian dài, khẳng định là sau lưng cô ta có người hậu thuẫn. Cho dù không rõ người này là ai, nhưng ngay cả thông tin mật cũng mò ra được thì hẳn người đó cũng không phải tầm thường. Như vậy thì Minegishi còn phải lo gì nữa? Yuko và cái người bí ẩn kia nếu không muốn lộ thông tin hẳn sẽ tìm cách cứu cô ra khỏi đây sớm thôi. Chắc chắn họ biết rõ cách tra tấn tội phạm của cảnh sát bằng cả vật lý và tâm lý, cũng nên biết rằng Minegishi cô kém nhất là chịu đòn.

Nghĩ đến đó, Minegishi bình tĩnh lại. Ánh mắt cô như nhại lại động tác của Itano, cũng giương lên thách thức. "Để xem cô có thể giữ tôi ở đây đến bao giờ."

Itano nhìn sâu vào trong mắt Minegishi, phất tay. Hai cảnh sát áp giải Minegishi ra khỏi phòng.

Takahashi dường như chưa kịp tiếp nhận những việc vừa xảy ra, ngơ ngẩn suốt quãng đường trở về phòng làm việc. Không khí trong phòng trầm đến cực hạn. Chẳng ai muốn tin tưởng người đồng đội đã sát cánh bên mình suốt chừng ấy năm lại tiếp tay cho kẻ sát nhân sát hại thêm biết bao mạng người. Takahashi nhìn về phía bàn làm việc của Minegishi còn bừa bãi nào tài liệu, nào đồ ăn, hẳn cô ấy không lường trước được việc mình sẽ bị Itano tóm gọn nhanh đến thế. Dưới ánh đèn sáng rực chẳng thể xua tan sự tối tăm bao trùm lên trí óc từng người, Takahashi thảng thốt. Vậy ra đây là cái cách mà những đội điều tra đi trước bọn họ tan rã sao? Nhóm bốn người ban đầu giờ chỉ còn ba người và một kẻ từ bên ngoài đủ quyền lực để can thiệp vào. Rồi tiếp nữa sẽ là ai ngã xuống, Haruna, Atsuko hay sẽ là chính cô?

Ở bàn bên cạnh, Atsuko cũng lặng im nhìn bàn làm việc của Minegishi như một sự tưởng nhớ. Haruna ngơ ngẩn nhìn chăm chăm vào khoảng không trống rỗng trước mắt. Takahashi chẳng thể biết rõ họ đang nghĩ gì, nhưng có lẽ cũng giống như cô, họ đang lung lay ở ranh giới giữa bạn bè và kẻ phản bội. Họ chẳng biết phải gọi Minegishi thế nào. Chỉ có ba người bọn họ ôm nỗi niềm riêng của mình, Itano không trở về phòng mà đi cũng ngài chánh tranh tra. Chắc hản cô sẽ được khen thưởng cho chiến công đầu ở sở phía nam này.

---

Itano đã hành động quá nóng vội. Mọi người ai cũng bái phục Itano vì bắt được nội gián, các vị cảnh sát nhỏ cùng điều tra vụ án sát nhân hàng loạt này tâng bốc cô lên tận trời cao. Họ khen ngợi Itano hết lời vì cô làm được điều mà họ không thể, 'may mà Itano đã bắt được cô ta sớm trước khi cô ta giúp hắn gây án tiếp'. Chính Itano cũng nghĩ như vậy, vì bị Yuko khiêu khích mà Itano đã hành động quá vội vã với ý muốn cắt hết tay chân của kẻ sát nhân máu lạnh kia. Cô đã quá vội vàng tóm lấy Minegishi khi chưa kịp suy nghĩ sâu thêm một chút. Minegishi chỉ mới bắt đầu làm việc ở đây được ba năm. Quãng thời gian mười năm của Yuko cần phải dựa vào Minegishi để trốn tránh cảnh sát là không thể xảy ra, nó hoàn toàn bất khả thi. Ai là nội gián khi Minegishi chưa trở thành cảnh sát? Chỉ cần Itano trì hoãn buổi vạch mặt này thêm một khoảng thời gian, chỉ một tuần nữa, khẳng định cô có thể mò thêm rất nhiều manh mối từ chiếc máy nghe lén ấy.

Một nước cờ sai lầm này có thể khiến Itano phải trả giá bằng tính mạng.

Vậy nhưng Yuko lại chưa muốn giết Itano. Ít nhất là hiện tại cô vẫn còn muốn giữ Itano lại. Suốt thời gian qua cô đã quá nhàm chán với trò chơi cảnh sát tội phạm này, cô mong rằng Itano sẽ đủ trình độ để biến nó thành một ván rượt bắt. Nhưng là ai bắt ai thì chưa thể biết được.

Đêm đó, Itano trở về nhà sau buổi tiệc tùng với nét tự mãn trên mặt còn chưa tan hết.

"Này, Itano-san." Itano thả túi xách lên bàn, dự định sẽ đi tắm trước khi lên giường ngủ. Bỗng từ chiếc ghế sofa đặt cạnh cửa sổ cất tiếng nói bất chợt khiến Itano khẽ giật mình. Giọng nói hơi khàn khàn, bị chủ nhân của nó đè thấp xuống có chút quen thuộc. Itano quay đầu lại, cảnh giác nhìn vào khoảng tối đen trước mắt. Ánh đèn mờ mờ từ phòng tắm không thể soi rõ khuôn mặt người đang thảnh thơi ngồi trên sofa kia. Bộ dạng Yuko đầy vẻ thản nhiên cùng khinh địch, bắt chéo chân ngả người tựa hẳn vào lưng ghế. Itano từ từ đưa tay muốn mở đèn, ngay khi vừa chạm đến công tắc lập tức bị tiếng mở chốt an toàn từ phía Yuko buộc phải dừng động tác.

"Bỏ tay xuống và đừng làm gì cả, tôi đến đây hôm nay chỉ để nói chuyện với cô thôi, không cần phải gấp gáp." Nòng súng trong tay Yuko vẫn hướng về phía Itano, Dù chẳng thể nhìn thấy bất cứ thứ gì nhưng Itano cảm nhận được nó rất rõ ràng. Đâu đó trong phòng vương đầy mùi tử khí, có lẽ là từ trong họng súng của Yuko. Itano biết rằng cô ta không hề muốn đùa, chỉ cần cô có dị động thì ngay lập tức viên đạn của cô ta sẽ găm nát cổ họng cô. Dù chưa có gì xảy ra nhưng khung cảnh ấy lại hiện lên rõ nét trong đầu Itano. Không giống với Minegishi, Yuko là một kẻ nguy hiểm khó đối phó. "Chúng ta cần nói về chuyện công việc."

"Cảnh sát đã bắt được cô ta rồi, ngươi tốt nhất nên đưa tay chịu trói đi." Itano cảm nhận được cổ họng khẽ run, giọng nói phát ra cũng ẩn chứa run rẩy. Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống từ thái dương Itano.

Yuko nghe được sự sợ hãi trong cái run nhẹ nhẹ ở lời Itano nói. Cô bật cười. "Nếu không có cô ta, tôi có thể để mình bị bắt được? Nếu như vậy chắc chắn bây giờ đã không còn ở đây nói chuyện với cô nữa rồi. Cô nghĩ mười năm qua tôi đã sống như thế nào?" Yuko xoay xoay khẩu xúng trên tay. Nực cười thật, nếu cô ta quan trọng như thế thì Yuko đã chẳng để yên cho cảnh sát tóm dễ dàng như vậy.

Itano cẩn trọng thu tay khỏi công tắc đèn. "Từ cô ta có thể điều tra thêm rất nhiều thông tin. Đừng coi thường cảnh sát."

"Vậy... khi một 'đồng đội' của cô có thể sẽ làm lộ ra hành tung của cô với kẻ thù, quá vô dụng đến mức để bị bắt, cô sẽ xử lý thế nào, Itano-san?" Yuko nhấn mạnh hai từ 'đồng đội', ý cười trong lời nói mang thêm cả nhạo báng, khiêu khích nhìn Itano.

Itano chợt nhận ra điều gì đó. Khi quyết định làm như vậy, cô đã bỏ quên một điều rất quan trọng: Yuko không phải một người 'đồng đội' để Minegishi đặt niềm tin. Ánh mắt Itano lạnh xuống, nhìn thẳng vào khoảng không tối đen trước mắt, từng tiếng được gằn ra qua hàm răng nghiến chặt:

"Loại bỏ."

---

Trong phòng giam đặc biệt, Minegishi gục trên mặt bàn, bên cạnh là thức ăn vẫn còn nóng.

"Cô hết giá trị lợi dụng rồi, phụ tá ạ."

Yuko ánh nhìn lạnh băng xoáy sâu vào sâu tâm khảm Minegishi. Sự vô tình và khinh thường hiện rõ trong mắt Yuko khiến Minegishi chìm vào tuyệt vọng. Cô ôm lấy cổ họng, trước khi gục xuống còn kịp nhìn qua hộp cơm chỉ mới ăn được vài miếng.

"Vậy nên chết đi nhé. Dù sao cô cũng chỉ là quân tốt thí."

Yuko ngừng lại, nhìn Minegishi đã ngã gục trên mặt bàn. Cô kéo sụp mũ xuống, quay lưng bỏ đi.

Giống như tôi.

---

Đầu mối duy nhất bị cắt đứt, cuộc điều tra lại tiếp tục rơi vào bế tắc. Sau chiến công của Itano bọn họ đã nhảy vọt một bước dài, nhưng bước nhảy ấy lại đưa họ vào trong ngõ cụt.

Yuko cũng biến mất. Không còn vụ án nào xảy ra trong suốt hai tháng sau đó. Cả đội được nghỉ ngơi khá lâu, nhưng chẳng ai có tâm trạng để tận hưởng kỳ nghỉ ấy. Việc Minegishi là nội gián còn chưa kịp được chấp nhận thì cái chết của cô ấy lại tiếp tục làm mọi người sợ hãi.

Trong khoảng thời gian này Itano cũng không xuất hiện. Cô dẫn theo một vài cảnh sát tìm kiếm trong nhà Minegishi. Cửa không khóa, căn phòng không còn dấu vết gì, khẳng định đã có kẻ đến "dọn dẹp". Lật tung cả ngôi nhà lên, tìm kỹ từng ngóc ngách một nhưng chẳng có gì sót lại. Itano cũng ghé qua tất cả những nơi Minegishi thường đến, nhưng kết quả vẫn không thể tìm được bất cứ manh mối gì về kẻ sát nhân kia.

Trong cuốn sổ tay luôn theo sát bên người Itano vẫn chỉ dừng lại ở vài dòng ngắn ngủn.

Dáng người nhỏ con.

Theo giọng nói có thể thấy không phải đàn ông (?)

Là một kẻ cực kỳ nguy hiểm.

Itano phải thừa nhận mình sợ hãi sự bình tĩnh của Yuko, như thể tất cả mọi việc đều biết rõ. Hắn ta tựa như quân vua trên bàn cờ chỉ bình thản ngồi một chỗ, nhìn ngắm cảnh chiến tranh không phút nào ngừng lại, tận hưởng ngai vàng mà từng quân cờ phải ngã xuống ngã xuống để bảo vệ nó vì mình, hi sinh từng con tốt thí mạng để giữ an toàn cho bản thân. Hoặc cô ta cũng như kẻ chơi cờ, nắm giữ tất cả trong tay, trói buộc sinh mạng và vận mệnh của vị vua ở chính giữa và sống trong sự phục tùng quy thuận của tất cả con cờ, chỉ chực chờ nuốt lấy quân vương của đối thủ - một đế vương không mũ miện thao túng tất cả trong lòng bàn tay.

Yuko là ai? Là quân vua hay là kẻ điều khiển bàn cờ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kojiyuu