Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yuko bị cơn đau âm ỉ ở hông đánh thức khi thuốc tê đã hết tác dụng. Ánh nắng từ bên ngoài xuyên qua ô cửa kính không kéo rèm chói vào mắt khiến cô khẽ nhíu mi. Yuko nhận ra nơi này không phải nhà mình, vậy nhưng mùi hương quen thuộc phảng phất trong không khí xung quanh là đủ để làm cô yên tâm phần nào.

Yuko chống tay xuống giường, thử nhấc người ngồi dậy. Toàn thân cô đều mỏi nhừ, dường như toàn bộ cơ thể đều bị rút cạn hết sức lực qua vết thương ở hông. Đầu cô đau âm ỉ, hai mắt cũng hoa lên khi cố gượng dậy khỏi giường. Vết thương ở hông đau nhói khiến Yuko tưởng như không thể nhúc nhích được. Đây là lần đầu tiên Yuko bị bắn, cảm giác khi miếng kim loại nóng rực ấy xuyên qua da thịt của mình rồi mắc lại bên trong quả thật chẳng hề dễ chịu chút nào.

Yuko đang sốt. Cả người cô nóng hầm hập như đang ngồi trong lò thiêu. Có thể do vết thương nhiễm trùng, hoặc có thể do Yuko đã lặn quá lâu dưới dòng nước sông lạnh băng trong thời tiết này.

Nhìn một vòng quanh nơi mình đang nằm, Yuko vẫn biết nó là căn phòng quen thuộc mà cô đã ghé qua không biết bao nhiêu đêm và thức dậy bao nhiêu buổi sáng. Trong phòng chẳng có ai ngoài Yuko và nắng nhạt xuyên qua tấm rèm mỏng nhảy múa trên tấm thảm lông trắng muốt.

Haruna đâu rồi?

---

Người mà Yuko đang nhớ đến thực sự không có ở nhà, cũng không đến sở cảnh sát.

Haruna bước vào một ngôi nhà rộng lớn theo phong cách Nhật Bản nằm trên con phố vắng người qua. Bóng cây che rợp quãng đường trước mắt, nắng nhẹ lách qua kẽ lá rơi xuống mái tóc Haruna. Một người đàn ông trẻ mặc yukata xắn cao tay áo, thoạt nhìn có chút xộc xệch bất cẩn đón Haruna ở cửa và dẫn nàng vào bên trong. Haruna đưa mắt nhìn quanh sân vườn rộng lớn, có cây, có hoa, có hồ nước, có hòn non bộ và có cả gió mơn man khuôn mặt nàng. Người đàn ông dẫn nàng đi qua hành lang dài như không có điểm kết thúc, y dừng bước trước một căn phòng tatami nhìn ra hồ cá. Căn phòng rộng tám chiếu, trên tường treo vài bức tranh thủy mặc cùng với thư pháp, bút pháp không tệ, giữa phòng đặt một chiếc bàn thấp dài cùng bốn đệm ngồi dọc hai bên. Haruna ngồi xuống một bên, nàng quay lưng lại với nắng sớm lấp lánh trên mặt hồ. Hôm nay trời rất đẹp. Một người phụ nữ trung niên dáng người khá nhỏ nhắn mặc kimono màu xanh nhạt bưng vào hai ly trà Ngọc Lộ nàng thích nhất. Một ly là của cô, một ly đặt ở nơi đối diện trên bàn. Hơi nước từ trà nóng bốc lên, tựa màn sương nhỏ mờ ảo, lan trong tầm nhìn trước mắt Haruna rồi tan ra, biến mất trong không khí.

"Cảm ơn." Haruna cúi nhẹ đầu. Người phụ nữ mỉm cười, lui ra ngoài, khép hờ cánh cửa. Ánh nắng len qua khe hở, để lại một vệt dài lên sắc chiếu xanh.

Nàng lặng yên thưởng thức ly trà của mình, chờ đợi một người. Bên ngoài gió lướt qua mặt hồ, chạm vào từng tán cây như muốn đi tìm Haruna. Xào xạc, xào xạc, xào xạc.

Haruna nhận ra tiếng bước chân xen giữa bản nhạc nhịp nhàng của gió. Bước chân nhẹ nhưng có lực, nhịp từng tiếng đều đều trên sàn gỗ vững chắc. Bước chân quen thuộc này nàng đã nghe hơn hai mươi năm.

Tiếng chân người dừng lại sau lưng Haruna. Cửa bị kéo mở ra, rơi trên nền đất âm thanh kẽo kẹt khô cứng. Một người đàn ông tóc đã điểm vài sợi bạc bước vào phòng, ngồi tại nơi mà ly trà đặt sẵn đối diện với Haruna. Ông mặc yukata màu xám nhạt ngay ngắn không có lấy một nếp nhăn. Khuôn mặt ông nghiêm nghị, hơi chút đáng sợ, lại pha lẫn cả nét hiền từ khi đối mặt Haruna. Nét mặt ấy thật mâu thuẫn, vậy nhưng nó lại là biểu cảm riêng đối với Haruna mà nàng đã quá quen thuộc đến mức nếu thay đổi một phần nàng nghĩ rằng sẽ không nhận ra ông nữa. Phía đuôi mắt ông là vết sẹo nhỏ kéo xuống từ trên lông mày. Mái tóc cắt ngắn được chải gọn gàng. Ông mỉm cười. Nụ cười ấy giống Haruna đến tám chín phần.

"Con có việc cần tìm ba?"

---

Ông Kojima nhìn theo bóng người đã đi khuất trên hành lang, tựa vào cột nhà. Rồi ông chuyển dần tầm mắt xuống hồ cá. Lặng thinh.

Hồ cá này khi xưa do chính tay ông và Haruna đào và xây nên. Haruna khi ấy mới chỉ năm tuổi - cái tuổi mà nàng thích thú với mọi thứ người cha mang đến cho mình và cũng là cái tuổi nàng đã biết cách ghi nhớ.

Rồi thời gian dần chảy qua kẽ hở của đồng hồ cát nhanh đến mông lung. Cả ngôi nhà cứ mở rộng dần, rộng dần. Mọi thứ đều được thay đổi trong mỗi một lần nhà rộng thêm, chỉ riêng hồ cá này là không ai được phép dịch chuyển nó dù chỉ một li. Ông biết, Haruna coi nơi này như một thế giới của bản thân mình, là góc nhỏ ẩn sâu bên trong nhưng chẳng bao giờ bị lớp bụi thời gian che phủ. Nó vẫn luôn hiện hữu ngay tại nơi đó, được cất vào tủ kính để trân trọng qua những tháng ngày, dành cho nàng cái ôm an ủi khi bất chợt vấp phải những khó khăn. Con gái ông là một người mạnh mẽ. Mạnh mẽ đến mức nàng luôn muốn tự dựa vào bản thân mình dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Ông Kojima là một ông trùm yakuza có tiếng. Gần hai mươi năm trước ông chỉ là một người đàn ông làm công sở bình thường, vì món nợ tiền không có khả năng chi trả mà ông tự ép mình dấn thân vào thế giới ngầm chỉ có chém giết và lừa lọc lẫn nhau này. Từ một viên chức hiền lành, ông từ từ thay đổi từng chút một chậm rãi đến mức ông chẳng thể nhận ra. Bước từng bước chân leo lên bậc thang quyền lực, ông giữ cho mình một vị trí đẹp đẽ ngắm nhìn thế giới - vị trí chỉ ở dưới một người nhưng lại trên cả trăm người. Nội chiến xảy ra khi ông trùm bị ám sát, bang phái mạnh nhất khi ấy tách ra làm hai phe, một phe theo em trai ông trùm, một phe theo phó bang - cũng chính là ông. Nhà Kojima ngày càng lớn mạnh dưới quyền cai quản của ông, rồi đến một ngày nó đủ lớn để thôn tính nửa còn lại, tự chiếm cho mình một chỗ đứng vững chắc trong thế giới ngầm.

Ông đã bỏ ra từng ấy năm để biến bản thân thành "kẻ mạnh", đổi lại ông mất đi tình yêu của con gái mình.

Kojima Haruna rất giống ông. Nàng luôn muốn bản thân trở thành một người mà không ai có thể đe dọa được, một người không phải cúi đầu và nghe theo sự điều khiển của bất cứ ai.

Nhưng nàng không bao giờ muốn đi theo con đường của ông Kojima. Đối với Haruna, kẻ mạnh luôn luôn là người tốt, là nhân vật chính diện. Tựa như trong những bộ phim hoạt hình cha con nàng thường xem trên chiếc TV cũ khi xưa, kẻ mạnh là anh hùng, là công lý.

Những kỷ niệm từ xa xưa luôn ở trong tâm trí Haruna như thể gieo vào đó một mầm cây, rồi mầm cây ấy lớn lên theo nàng trở thành đại thụ. Gốc rễ của nó bám chặt vào tiềm thức nàng khó có thể thay đổi.

Tình cảm của nàng với ông Kojima xuất hiện một vết nứt nho nhỏ khi ông bắt đầu gia nhập yakuza, nó vỡ ra rồi lớn dần theo thời gian Haruna trưởng thành và quá trình ông Kojima ngồi lên ngai vàng của mình.

Haruna đã đủ lông đủ cánh. Nàng lựa chọn trở thành cảnh sát, mua nhà riêng ở nơi cách ông một nửa Tokyo rồi chẳng còn trở về nhà nữa. Mỗi năm Haruna chỉ về một lần vào ngày giỗ mẹ nàng, sau đó rời đi rất nhanh không để ông kịp nhìn nàng thật kỹ.

Haruna nói rằng nàng không ghét việc ông đang làm, nhưng nàng không thể chấp nhận được nó. Đã vài năm rồi nàng không còn nhờ ông giúp đỡ việc gì, ngay cả cho bản thân nàng đi chăng nữa. Nếu nàng cần, ông có thể đưa nàng ngồi lên chiếc ghế tổng thanh tra nhẹ nhàng như không; vậy mà Haruna lại thờ ơ với quyền lực của ông. Nhưng hiện tại, cách lúc này chưa đầy ba mươi phút đồng hồ, Haruna ở trước mặt ông sẵn sàng hạ cái tôi của mình xuống và xin ông bảo vệ một cô gái khỏi vòng truy đuổi của cảnh sát.

Con gái ông yêu một cô gái.

Kojima Haruna yêu một cô gái hơn cả lý tưởng sống của mình.

Nàng yêu một cô gái tội phạm số một trong tầm ngắm của cảnh sát đến mức gạt bỏ đi cả trách nhiệm của bản thân.

Khi Haruna nói ra điều ấy, ông chẳng hề ngạc nhiên như nàng đã nghĩ, lại càng không kích động như những gì nàng lo ngại. Suốt mấy chục năm lăn lộn trong thế giới ngầm, ông đã gặp qua đủ loại chuyện. Có những thứ tình yêu khiến người ta phải sợ hãi và phải ghê tởm nó, chút vấn đề cỏn con này của Haruna làm sao có thể ảnh hưởng nhiều đến ông?

Haruna rời khỏi nhà Kojima, đáy mắt tựa mặt hồ phẳng lặng không chút gợn sóng. Nàng bắt taxi trở lại nhà của mình. Đã lâu rồi Haruna không còn coi nơi này là nhà nữa. Nhà của nàng khi xưa dù nhỏ nhưng luôn ấm áp với tiếng kể chuyện trầm trầm nhẹ nhàng của cha và tiếng cười đùa của nàng vọng khắp mọi nơi, tình thương yêu khi ấy tràn lan ở mọi ngóc ngách ngôi nhà. Còn bây giờ, nơi này được mở rộng gấp chục lần so với trước, và cha nàng chẳng kể thêm cho nàng câu chuyện nào cả. Ngay từ suy nghĩ, hai cha con Haruna cũng bất đồng với nhau.

Haruna đối với mọi thứ đều lạnh nhạt, đây là một phần di truyền từ ông Kojima. Dường như tất cả mọi thứ đều không thể làm cho Haruna quá mức bận tâm đến, ngoại trừ Yuko.

Nàng thường cho rằng bản thân thật khó hiểu.

Yuko là một kẻ kỳ lạ sống theo cách kỳ lạ của cô ấy. Takahashi là một người bình thường, sống theo cách hết sức bình thường. Itano là một người bình thường, thay đổi bản thân bằng cách sống theo hướng kỳ lạ. Còn Haruna vốn là một kẻ kỳ lạ, vậy nhưng luôn cố ép bản thân sống như một người bình thường.

Rút cục là nàng kỳ lạ, hay thế giới này mới là thứ bất bình thường?

---

Yuko đỡ bản thân đứng dậy, gắng kéo bước chân ra đến cửa sổ. Tiếng chuông cửa vang vọng trong ngôi nhà trống không rộng lớn. Thuốc hạ sốt Haruna để sẵn trên bàn cho Yuko có cả tác dụng an thần, người cô lung lay như sắp đổ gục xuống đất. Cố kéo bản thân ra cửa sổ, Yuko ép cơ thể sát vào tường,  nhẹ tay vén một góc màn lên rồi nhìn xuống phía cửa ra vào. Phòng ngủ của Haruna nằm ở tầng hai, một mặt tường toàn bộ được lắp kính, phủ thêm một lớp rèm trắng mỏng tang chẳng cản hết được ánh sáng từ bên ngoài lọt vào trong nhà. Haruna nói rằng khu này không có nhà cao tầng, buổi tối có thể ngắm sao qua bức tường bằng kính rộng lớn này. Lớp rèm mỏng manh không đủ che giấu bóng người, nếu Yuko đứng sát gần vào cửa kính thì bên ngoài hoàn toàn có thể nhìn ra bóng dáng mờ mờ, chắc chắn khi ấy những người đang nhấn chuông có ánh mắt cú vọ bên dưới kia sẽ nhìn thấy cô.

Yuko nhìn xuống qua góc màn. Người nhấn chuông chính là Itano cùng với Atsuko và Takahashi. Sắc mặt Yuko thoáng chốc trầm xuống. Nhìn cánh cửa vẫn còn đang khóa chặt, Yuko thở ra một hơi dài. Một rắc rối ở trên người cô chưa qua đi, rắc rối tiếp theo đã lại tìm đến tận cửa.

Yuko định buông rèm cửa, đi vào bên trong tìm điện thoại gọi cho Haruna. Điện thoại của cô hẳn là đã hỏng khi nhảy xuống nước. Đầu Yuko đau như búa bổ, ngay cả nhìn còn không rõ chứ đừng nói đến nghĩ đối sách. Itano là một cục rắc rối to đùng, đây là lần đầu tiên Yuko hối hận vì đêm ấy đã không giết quách cô ta đi cho xong chuyện. Đúng lúc ấy, một chiếc taxi dừng lại bên kia đường.

Là ai ngoài Haruna chứ?

Yuko nhìn thấy Haruna bước ra từ trong taxi. Cô cảm thấy gánh nặng vừa ập xuống đầu mình đã được dọn đi sạch sẽ. Yuko quay lại giường, ngồi xuống và nhắm mắt lắng nghe mọi chuyển động của những con người vừa bước vào cửa. Yuko nghe được Haruna mời những người kia vào trong nhà. Mọi người cùng di chuyển lên phòng khách tầng hai, cách căn phòng nơi Yuko đang ở khoảng vài mét đường đi. Một trong số họ rời khỏi phòng khách, bước về hướng phòng ngủ - cũng chính là nơi này.

Ba bước. Hai bước. Một bước. Dừng lại.

"Haruna." Yuko nói bằng khẩu hình miệng với người vừa mở cửa.

Haruna đặt ngón trỏ lên môi, đóng cánh cửa lại. Nàng đẩy Yuko nằm xuống giường, kéo chăn đắp kín người cô sau đó áp bàn tay lên trán. Yuko vẫn còn sốt.

"Nằm yên ở đây, một lúc nữa tôi sẽ đuổi bọn họ đi. Không được tạo ra tiếng động." Nàng nói nhỏ. Chờ đến khi nhận được cái gật đầu của Yuko, Haruna mới yên tâm thay quần áo. Nàng thay chiếc áo sơ mi mà nàng thường mặc đi làm bằng bộ quần áo đơn giản bình thường. Trước khi mở cửa, nàng liếc nhìn Yuko đã nằm im trên giường rồi trở lại phòng khách. Yuko dõi mắt nhìn theo nàng đến khi cửa đóng lại rồi cô mới cụp mi xuống.

Khi ấy Yuko đã tự đánh cược với bản thân mình. Cô có hai lựa chọn, đến Midnight chờ người đó cứu, hoặc đi tìm Haruna. Lựa chọn nào cũng nguy hiểm. Có thể người đó sẽ không đến Midnight vì có sự cản trở từ Itano. Có thể Haruna sẽ nộp Yuko cho cảnh sát vì cô đã không nói cho nàng sự thật. Nhưng chắc chắn phương án một khả năng Yuko sống sót sẽ cao hơn, vì hiện tại là khoảng thời gian ông chủ nơi đó chưa rời khỏi Tokyo và anh ta sẽ không bỏ mặc Yuko đến chết vì mất máu được. Vậy nhưng Yuko đặt cược vào cửa dưới. Cô chạy đến nhà Haruna, thứ gì đó bên trong Yuko nói rằng cô phải làm vậy. Yuko không tin vào thứ tình yêu lãng mạn mà những người yêu nhau phải tin tưởng nhau, chỉ là Yuko cho rằng cô cần phải làm như vậy. Ít nhất trước khi bị bắt cũng phải nói với nàng lời xin lỗi. Yuko đặt cược bằng tính mạng của mình.

Và rồi Haruna cứu cô, che giấu cô giữa vòng vây bắt của cảnh sát.

.

"Cô chắc chắn không biết Oshima Yuko ở đâu?" Itano đặt câu hỏi ngay khi Haruna vừa ngồi xuống sofa đối diện cô.

Nàng chỉ khẽ lắc đầu. Haruna khá an tâm với cách làm việc của Yuko, chắc hẳn không có ai biết được cô ấy đã chạy đến đây trốn. Yuko chạy theo đường vòng để tránh camera an ninh trên đường đến nhà nàng, trèo vào từ cửa sau ngoài vườn để không bị bảo vệ thường đứng đầu phố nhìn thấy... Tất cả kể từ khi Yuko nhảy xuống sông chỉ vỏn vẹn mười lăm phút. Sáng nay Haruna đi kiểm tra để triệt tiêu những bằng chứng liên quan đến sự tồn tại của Yuko ở đây trước khi Itano tìm ra trước và nàng không tìm được gì cả, chỉ có vết máu nhạt trên cửa sau khi Yuko leo vào bất cẩn để lại. Vết máu nhỏ ấy chỉ cần Haruna lau nhẹ qua là biến mất không dấu vết. Tác phong làm việc của Yuko khiến Haruna phải gật gù tán thưởng. Quả nhiên Yuko không làm nàng thất vọng.

"Cô ta như bốc hơi khỏi thế giới vậy." Takahashi cảm thán, trong đôi mắt nhanh nhạy thường ngày của cô vẫn còn chút thất lạc. "Sau khi cô ta nhảy xuống sông, cảnh sát đã phong tỏa quanh khu vực đó trong mười phút, vậy mà cô ta vẫn biến mất. Ngay dưới sông."

Tự tin của Itano đã biến mất sạch sau màn truy đuổi thất bại chiều qua. Itano nhìn Haruna, dường như nàng thấy trong mắt cô có cả cầu xin đợi sẵn, như mong chờ một hy vọng từ Haruna. "Cô không biết cô ta thường trốn ở đâu thật sao?"

"Không." Haruna đảo mắt. Đã lâu lắm rồi nàng không nói dối. "Chúng tôi là tình nhân, không phải người yêu. Cô nghĩ cô ta sẽ nói cho một-cảnh-sát biết cô ta sẽ trốn ở đâu khi bị truy nã sao?"

Itano cụp mắt xuống, sự thất vọng bao phủ lấy cô như tấm chăn nặng nề quấn chặt. Haruna nói không sai. Cô đã cho người tìm kiếm ở tất cả những nơi Yuko thường đến theo tài liệu điều tra được, thậm chí đã tìm được cả tầng ngầm bí mật của quán bar cô ta từng làm việc và bắt được trong đó một tên tội phạm buôn bán ma túy đã bị truy nã từ lâu. Cô tìm, tìm như điên dại, tìm ở khắp mọi nơi suốt cả đêm qua vậy nhưng vẫn không thấy tăm hơi Yuko. Đúng như lời Takahashi đã nói, Yuko như bốc hơi khỏi thế giới này trong khoảnh khắc cô ta nhảy xuống sông.

Không rõ nếu Itano biết Yuko chỉ đang ở cách cô một bức tường, phản ứng của cô sẽ thế nào? Haruna rất muốn xem thử, nhưng nàng không nghĩ bản thân nên làm vậy.

"Cô đã tìm ở quê cô ta, Togichi chưa?" Haruna nói với Itano. Nàng hiểu rõ, với tình trạng của Itano hiện tại, chỉ cần nàng vẽ cho cô ta một con đường khả thi và có lập luận xác đáng, cô ta sẽ đi theo chỉ dẫn của nàng đến cùng. "Nơi đó có một người họ hàng xa của cô ta, gia đình đó cũng không phải loại người tốt đẹp gì. Có thể cô ta đang trốn ở đó chăng?"

Atsuko và Takahashi ánh mắt sáng lên. Vậy là có thêm hy vọng. "Đúng rồi ha! Cảnh sát chỉ mới tìm kiếm ở Tokyo, có thể cô ta đã kịp chạy trốn đến đó!"

Itano vẫn im lặng, nhưng trong mắt hiện lên vẻ cân nhắc và cả hy vọng. Không phải Itano không nghĩ đến trường hợp này, chỉ là vết thương ở hông của Yuko nếu không được sơ cứu thì chắc chắn sẽ nhiễm trùng. Liệu cô ta có liều đến mức bỏ trốn trong tình trạng đó không?

Haruna nhìn được hết cân nhắc của Itano cất sâu trong đáy mắt. Nàng biết rằng Itano không dễ mắc lừa, dù gì cô ta cũng là cảnh sát ưu tú của sở chính. Vậy nhưng hiện tại nàng đã thành công một nửa rồi. Ở thời điểm hiện tại, có lẽ nhà Kojima là nơi an toàn nhất, cảnh sát cũng phải nể sợ danh tiếng ông Kojima, sẽ không đột nhiên khám nhà. Nàng phải tìm cơ hội thích hợp đưa Yuko về đó, và cơ hội này không phải lúc nào khác ngoài khoảng thời gian Itano rời khỏi Tokyo để tìm Yuko ở Togichi.

Nói thêm vài câu, ba người cảnh sát chui vào tròng rồi rời khỏi nhà Haruna.

Vụ án lại một lần nữa lâm vào cục diện bế tắc, ai cũng không có tâm trạng nói cười vui vẻ như lúc đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kojiyuu