Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Itano không dùng cảnh sát từ sở phía nam, cô báo cáo kết quả tìm được lên ngài chánh thanh tra và điều động quân của mình từ sở chính. Đúng bảy giờ sáng, cảnh sát theo lệnh Itano có mặt, xếp hàng ngay ngắn dưới sảnh chính sở phía nam Tokyo dưới con mắt tò mò cũng có, tức giận cũng có và cả bất mãn cũng không ít. Itano làm được rất nhiều việc, không một ai của sở phía nam phủ nhận công lao của cô, vậy nhưng sự kiêu ngạo và coi thường của Itano lại khiến họ bực bội và thất vọng. Thậm chí có cả những người mong rằng Itano sẽ không bắt được sát nhân Hamaya, nặng nề hơn thì mong rằng cô sẽ bị hắn tiêu diệt.

Không để những biểu cảm của những người đó vào trong mắt, quân của Itano cũng kiêu ngạo như sếp của họ, tất cả cảnh sát từ sở chính đều đang ở trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Itano suy nghĩ một lúc, cân nhắc thật kỹ rồi mới yêu cầu một cảnh sát thông báo cho ba người còn lại trong đội. Cô sợ rằng họ sẽ cản đường cô trong lần truy bắt này. Itano dặn viên cảnh sát chỉ gọi Takahashi và Atsuko đến đây, còn với Haruna thì nói nàng ở nhà và khóa kín cửa, chỉ cần ở nhà thôi.

Nói đến đây, Itano chợt nhớ ra điều gì đó. Cô chỉ tay vào một nhóm nhỏ. "Các anh đến nhà Kojima, cô ta có thể gặp nguy hiểm nếu Oshima Yuko chạy thoát. Những người còn lại đi theo tôi."

Tất cả cảnh sát đồng loạt hô rõ, theo chân Itano rời khỏi sảnh chính. Không gian chật ních người trong phút chốc đã không còn một ai. Từng hàng người nối đuôi nhau đi bắt nghi phạm. Điều động từng ấy người chỉ để bắt một Yuko nhỏ bé, Itano biết rằng cô đang tự đặt bản thân vào thế yếu hơn.

Takahashi và Atsuko cũng không làm chậm trễ dự định của Itano. Hai người nhanh chóng có mặt ngay khi nhận được tin báo, cũng lên xe theo sau xe của Itano.

Ngày hôm nay lại là một bước nhảy vọt lớn, Takahashi vẫn chưa hết bàng hoàng trước diễn biến xảy ra quá nhanh khi mà cô vẫn còn quanh quẩn trong cái ngõ cụt mà Itano dắt cả đội vào khi trước. Bước nhảy này xa hơn cả khi bắt gọn Minegishi, Itano đưa tất cả bọn họ đến trước vạch đích. Vậy nhưng bước cuối cùng này cũng không phải nhẹ nhàng đơn giản như nhích một bước chân. Takahashi tìm hiểu rất kỹ về người bọn họ cần phải bắt. Tên sát nhân Hamaya không phải chỉ là một câu chuyện đùa dựng lên để dọa người khác. Hắn ta rất đáng sợ là điều tất cả mọi người ai cũng hiểu rõ, không biết vì sao trong lòng Takahashi dấy lên nỗi bất an họ sẽ để lọt mất hắn trong lần truy bắt này. Phía trước là hàng loạt xe cảnh sát, Itano dùng lần này vào khoảng ba mươi cảnh sát lão luyện, như vậy là đủ để Takahashi biết rằng Itano cũng sợ và hành động hết sức cẩn thận như cô hiện tại. Atsuko ngồi bên cạnh cô vẫn còn hồi hộp, hai tay đan vào nhau hơi run rẩy, bồn chồn không yên.

Một đoàn xe vây lấy nhà Yuko. Một vài người đi trước dò xét xung quanh nhà, kiểm tra kỹ lưỡng để chắc chắn rằng ở đây không có mai phục. Itano ngày càng cẩn thận hơn. Một tốp sau khi nhận được tín hiệu từ nhóm tiên phong tiến lên trước phá cửa xông vào trong nhà. Cánh cửa gỗ hết sức bình thường, có một chút yếu đuối mục nát, nó không hề được gia cố, chỉ sau một cú đẩy mạnh đã bật mở toang.

Bên trong nhà tối om, không có lấy một chút ánh sáng. Không khí lạnh chực chờ sẵn nơi đây ùa ra vây Itano vào giữa, lướt nhẹ qua gò má, qua mang tai rồi quấn lấy khiến Itano phải rùng mình. Rèm cửa dày cộp sẫm màu kéo kín cửa sổ, như dựng thêm một bức tường nặng trịch ngăn cách khoảng không đen kịt lạnh lẽo nơi đây với thế giới bên ngoài.

Itano nuốt nước bọt. Cô với tay dò tìm công tắc điện ở bức tường ngay cạnh cửa. Bật công tắc lên, nhưng ánh đèn chỉ lóe lên trong thoáng chốc rồi tắt phụt đi. Căn nhà lại tối đen như lúc ban đầu. Có vẻ như điện bị chập, hoặc do đèn ở đây đã lâu lắm rồi chưa được mở.

Hít sâu một hơi, những gì theo hơi thở lọt vào tận cuống phổi Itano chỉ có hơi lạnh lẽo đến phát run của nơi này khiến cô phải ho khan một tiếng. Itano cẩn trọng bước từng bước nhỏ vào bên trong nhà. Nhóm cảnh sát đi theo phía sau cô, tìm kiếm quanh tầng một. Nói là tìm kiếm, thực ra những gì họ làm chỉ có soi đèn xung quanh để chắc chắn rằng không có ai trốn ở đây. Lục soát nhanh đến mức Itano cảm thấy kỳ lạ. Tầng một chẳng có gì ngoài bộ sofa cùng vài bức tranh treo trên tường. Chủ nhân ngôi nhà này chắc hẳn là một người không có mắt thẩm mỹ, Itano thầm nghĩ. Mà tội phạm thì cần gì mắt thẩm mỹ chứ?

Ngôi nhà chỉ vỏn vẹn có hai tầng. Sau khi kiểm tra xong tầng một, Itano bước lên cầu thang bằng gỗ. Tiếng cọt kẹt của gỗ mục phát ra theo từng bước chân, vang vọng lại trong khoảng không chật hẹp chỉ đủ cho từng người một đi lên. Mỗi bước đi, Itano đều có cảm tưởng âm thanh ấy như vang dội trong đầu cô, va đập mạnh vào từng ngóc ngách trong tâm trí, làm gián đoạn dòng suy nghĩ và sự tự tin đến kiêu ngạo thường ngày. Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống mà cô không hề hay biết. Thần kinh Itano hiện tại căng như dây đàn, cô ép bản thân phải tập trung cảm nhận nỗi bức bách cùng sát khí quẩn quanh ngay trên chiếc cầu thang này, ở tại nơi mà ánh đèn pin trên tay cô không thể chiếu tới. Căn nhà này đánh vào điểm yếu duy nhất của cô, làm cô lần nữa cảm nhận được cảm xúc sợ hãi cùng bất an dâng lên trong cổ họng. Chiếc cầu thang cũ kỹ mục nát vẫn vang vọng tiếng kêu đều đều như thể sắp sụp xuống dưới sức nặng của từng ấy cảnh sát.

Itano phát bực với những cảm xúc của chính mình. Đã bao lâu rồi cô không còn cảm thấy sợ hãi? Nỗi sợ hãi đối với Itano của hiện tại thật mới mẻ và bất ngờ. Nó như một làn khói đen xuyên qua thính giác và thị giác rồi phủ kín lấy bộ não cô, làm cho cả cơ thể cô cứng lại, mỗi bước chân đều không tránh được run nhẹ. Itano chẳng hề muốn bước tiếp. Việc kéo lê đôi chân nặng nhọc này lên từng bậc cầu thang dường như hút cạn toàn bộ sức lực của Itano.

Tại sao lại sợ hãi? Chính Itano cũng không biết rõ. Thứ mà Itano sợ là bóng tối trước mặt đây, hay là cái chết vẫn đang ẩn nấp đâu đó trong căn nhà này chỉ chờ cơ hội sẽ nhảy ra nuốt trọn lấy cô?

Đặt chân lên khỏi bậc thang cuối cùng, Itano nhanh tay lia đèn qua hai bên hành lang như sợ rằng một bàn tay sẽ kéo cô vào trong bóng tối nếu cô chậm hơn nó một bước. Cả hai bên đều không có gì cả. Itano thầm thở phào nhẹ nhõm, đứng sang một bên phân công từng người đi lục soát khắp các phòng. Cô tựa người vào bức tường gồ ghề loang lổ đã bong tróc lớp sơn, hít thở sâu để nhịp thở không còn hỗn loạn, tim cũng không đập quá nhanh trong hồi hộp và lo sợ nữa. Chân tay cô không ngừng run lên khi cái lạnh lẽo quét qua. Itano vẫn đang sợ hãi dù rằng bản thân đang đứng ở nơi an toàn. Itano luôn cảnh giác với mọi tiếng động xung quanh, nhưng hiện tại nơi đây im lặng đến bất thường, chỉ có tiếng mở cửa và bước chân nhẹ nhàng của cảnh sát. Sự tĩnh lặng ấy dễ dàng nhấn chìm cô trong những nhịp thở của bất an và sợ hãi; dường như Itano nghe được tiếng thì thào trong sự im lặng này vọng lại. Đâu đó trong Itano mong, thực sự mong rằng Yuko không có mặt ở đây.

"Itano-san, phòng này bị khóa!" Một cảnh sát nói lớn, kéo Itano khỏi dòng suy nghĩ. Cô dựng bản thân đứng thẳng dậy, lảo đảo bước về phía anh ta. Căn phòng bị khóa ấy nằm ở cuối hành lang với cánh cửa cũng bằng gỗ nhưng vững hơn tất cả cánh cửa trong nhà, mang một màu đen tuyền láng bóng.

"Cẩn thận cửa sổ ở bên trái tầng hai." Itano nói qua bộ đàm. Hai người trong số các cảnh sát đang canh giữ bên ngoài bước về phía cửa sổ căn phòng đó, quan sát xung quanh.

"Không có gì bất thường thưa sếp."

"Hai anh đứng ở đấy, nếu có gì lạ báo cho tôi. Nếu cô ta trèo ra từ cửa sổ các anh có thể bắn."

Những cảnh sát đi cùng Itano lần này đều là những người không hiểu rõ về Yuko và sự tàn bạo của Hamaya. Hai người liếc nhìn nhau, thầm nói nhỏ rằng Itano hôm nay cẩn thận quá rồi. Chỉ có một tên tội phạm, cả một đội bọn họ tận ba mươi người, vậy mà sếp còn sợ không bắt được hắn. Họ chủ quan đứng tại vị trí nhưng chẳng ai quá tập trung làm cho tốt việc của mình, cả hai đều không để ý thấy cánh cửa từ từ hé ra một khe hở nhỏ,  sau khe hở ấy là một ánh mắt lạnh toát nhìn lướt qua họ, rồi họng súng đen có gắn giảm thanh từ từ đưa ra. Lúc này lưỡi hái tử thần đã kề lên cổ mỗi người.

Itano yêu cầu phá cửa. Cánh cửa gỗ dù chắc chắn nhưng sau vài lần bị đẩy mạnh cũng vang lên một tiếng gãy giòn tan, rời khỏi bản lề rồi đổ mạnh xuống mặt đất. Bóng dáng nhỏ bé nhảy lên trên cửa sổ, lao ra ngoài. Itano rút súng như một phản xạ tự nhiên, cô bóp cò, viên đạn găm thẳng vào mạng sườn Yuko.

"Chết tiệt..." Yuko khẽ rít qua kẽ răng, bám lấy cành cây ở đối diện cửa sổ, văng mình qua bức tường đá bên ngoài.

"Đuổi theo!" Không chần chừ, Itano nói to vào trong bộ đàm. Cô quay người chạy xuống cầu thang. Vừa ra khỏi nhà, chào đón Itano là bầu không khí nhẹ bẫng hẳn đi khiến cô thư thái phần nào, và cả người đang dựa lưng vào xe cảnh sát làm Itano phải sửng sốt.

"Thế nào rồi?" Haruna nhìn vẻ mặt gấp gáp của Itano, cũng chạy theo bên cạnh cô.

"Cô ta chạy rồi, nhưng đã bị trúng đạn." Itano chạy song song với Haruna, hai người dẫn đầu đoàn cảnh sát đuổi theo vết máu của Yuko rơi đứt quãng trên đường. "Tôi đã cho người đến nhà bảo vệ cô, tại sao cô lại qua đây?"

"Đừng quên tôi cũng là thành viên của đội." Haruna nhẹ nhàng nói một câu. Itano tăng tốc độ, nàng cũng chạy nhanh hơn không để bản thân tụt lại đằng sau.

Không ai nghĩ tới việc Haruna có thể chạy được với tốc độ như vậy. Atsuko cùng Takahashi ngạc nhiên nhìn theo nàng, nhưng trong tình huống này chẳng ai đủ rảnh rỗi để tra cứu. Hai người chỉ im lặng theo sau.

Itano khi nãy đã bị nỗi sợ dày vò tinh thần mệt mỏi đến không chịu nổi, lại phải chạy thêm một đoạn dài truy bắt Yuko khiến cô hụt hơi, cảm tưởng như đã sắp gục ngã. Bất chợt Itano bắt gặp bóng dáng Yuko trượt theo bờ dốc xuống dòng sông cắt ngang đoạn đường trước mặt.

Hiển nhiên Haruna và mọi người cũng đều nhìn thấy. Tốc độ của Yuko bị vết thương ảnh hưởng không ít, vậy nên mới dễ bị bắt kịp như vậy.

"Đứng yên!" Itano giương súng. Cô cứ nghĩ rằng đây sẽ là dấu chấm hết cho vụ án này khi nhìn Yuko đã chạy đến sát mép sông, ôm vết thương đau đớn cắn chặt răng. Itano đang cười. Thế là hết rồi, Oshima Yuko. Nụ cười của Itano ngày một kiêu ngạo điên cuồng. Vậy là Itano Tomomi cô đã bắt được tên tội phạm khét tiếng suốt mười năm qua. Tiếng cười thoát ra khỏi khóe môi Itano, dù rất nhỏ nhưng Haruna ở bên cạnh nghe được rõ ràng.

Đột ngột, Yuko nghiêng người nhảy xuống sông. Cô lặn sâu xuống dòng nước lặng, không còn thấy bóng dáng. Tiếng cười của Itano im bặt đi, giật mình nhìn Yuko đã mất hút dưới mặt sông. Hàng chục cảnh sát cũng nhảy xuống theo sau Yuko. Máu của cô hòa với nước sông loãng dần rồi tan biến như chẳng hề tồn tại. Dấu vết cuối cùng dẫn lối bọn họ cũng đã bị Yuko cắt đứt.

Nét cười trên mặt Itano tan đi sạch sẽ như máu đỏ tan trong nước, thay thế bằng cơn thịnh nộ dâng lên ngùn ngụt. Sự hưng phấn thoáng chốc của Itano bị Yuko đổ thêm dầu khiến nó cháy bùng lên trong tích tắc. Rõ ràng chiến thắng chỉ còn cách cô chỉ một bước chân, một sải tay nữa thôi, vậy mà cô lại để nó vuột mất vào con sông trong xanh kia.

Haruna lặng lẽ quan sát mặt sông. Yuko biến mất dưới mặt nước, tưởng như đã tan biến hẳn.

Takahashi và Atsuko cũng theo phía sau, sững người lại khi Yuko nhảy xuống nước. Takahashi đứng ngây dại một bên, nhìn theo bóng Yuko biến mất dưới mặt sông. Cảnh sát từ đằng sau chạy lướt qua người Takahashi. Cô ở ngay phía sau, khi nhìn thấy Itano bắn trúng Yuko, Takahashi đã vui đến nghẹt thở. Vậy là xong rồi sao? Nó đơn giản đến đáng nghi ngờ, nhưng Takahashi nhanh chóng gạt phăng nỗi nghi hoặc đột ngột bật lên trong đầu ấy ra khỏi niềm vui của mình. Khi cô đuổi theo vết máu chạy dài trên mặt đất, cô cứ ngỡ rằng tất cả đều đã ở trong tầm tay của bọn họ. Đáng ra Yuko đã bị bắt. Đáng ra Yuko đã phải khai ra đồng bọn và cùng chờ đợi án tử hình. Đáng ra cả đội đã có thể nghỉ ngơi sau chừng ấy ngày mệt nhọc. Đáng ra tất cả đều đã chấm dứt và không còn ai phải chết nữa. Có rất nhiều điều đáng ra, vậy nhưng giờ đây nó thật xa vời huyễn hoặc. Từng suy tính về tương lai mà Takahashi nghĩ đến trong khoảnh khắc Yuko trúng đạn cứ thế vỡ ra từng mảnh như mặt nước nơi Yuko nhảy xuống. Takahashi thẫn thờ nhìn dòng sông vỡ tan vì những cảnh sát tìm kiếm Yuko, nắng chiếu vào mắt Takahashi nhưng cô chẳng hề hay biết.

"Tìm bằng được cô ta cho tôi! Bị thương như thế không thể chạy xa được!" Itano quát to. Đây là lần đầu tiên trong vòng ba năm trở lại đây có người làm cho Itano tức giận đến vậy. Áp chế lại sự kích động cuồn cuộn trong lòng như thủy triều ngày một cao, Itano quay về phía ba người còn lại của đội mà đôi khi cô vô tình bỏ quên họ lại sau lưng mình: "Ba người có thể về được rồi, việc ở đây để tôi giải quyết nốt cũng được."

Haruna nhìn thẳng vào Itano như đang cân nhắc rồi gật đầu, trở về xe của nàng và rời khỏi nơi này. Thái độ bình thản của Haruna hẳn là sẽ khiến Itano nghi ngờ, vậy nhưng cô nhìn được trong đáy mắt nàng là bối rối lẫn lộn ẩn dưới sự lạnh nhạt thường ngày.

Itano cũng quá coi thường Yuko. Sau khi nhảy xuống sông, Yuko lặn một hơi sang đến tận bờ bên kia, sau đó cô tiếp tục bơi theo dòng chảy xuôi thêm một đoạn dài, mặc kệ vết thương bên hông đã mất cảm giác từ lâu vì đau đớn. Yuko leo lên bờ, nhìn xung quanh không còn thấy cảnh sát nữa mới dám thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cô nhanh chóng rời khỏi bờ sông, lẩn vào trong thành phố đông người.

Haruna không về thẳng nhà, nàng vòng qua sở cảnh sát nhìn xem trong những ngày nàng được nghỉ đã có chuyện gì xảy ra. Cầm tập tài liệu đặt trên bàn có ghi tên mình, Haruna xem qua một hồi rồi vò nát nó, ném vào trong thùng rác.

Vừa về đến nhà, Haruna bắt gặp Yuko nằm úp sấp dưới sàn ngay sau khi mở cửa. Chạy một đoạn dài và cả việc lặn dưới sông, cộng thêm vết thương không được xử lý làm Yuko kiệt sức. Cả người cô ướt sũng nước, máu vẫn không ngừng chảy ra, hòa lẫn nước sông thành thứ màu nhàn nhạt loang trên sàn nhà. Yuko nặng nhọc thở dốc, mắt nhắm nghiền, thì thào nói một tiếng đứt quãng khi nghe được cửa mở và có gió lùa vào trong nơi cô đang nằm. "Ha... Haruna..."

"Im miệng." Nàng không bất ngờ với sự xuất hiện của Yuko ở đây, hoặc có thể nói rằng nàng biết chắc Yuko sẽ đến. Haruna khóa cửa, nâng Yuko dậy, dìu vào trong phòng. Yuko lảo đảo dựa sát vào người Haruna, gần như rơi vào trạng thái mất ý thức.

Haruna lau khô người cho Yuko, sơ cứu vết thương rồi thay cho Yuko bộ đồ mới, đặt cô nằm ngay ngắn trên giường. Sau khi tất cả đã gọn gàng, nàng mở điện thoại và gửi một tin nhắn.

---

"Đại tiểu thư này, tôi đã nghĩ cô ghét công việc của chúng tôi. Không ngờ hôm nay lại được cô nhờ vả thế này, thật vinh hạnh quá." Một cô gái tóc ngắn, khoác áo blouse nhưng dáng vẻ không hề mang phong vị bác sĩ xem xét vết thương của Yuko, nháy mắt với Haruna. Lời nói cô ta cợt nhả, nhìn thế nào cũng không hợp với bộ đồ cô ta mặc trên người.

"Tôi cho cô mười phút." Haruna lạnh nhạt liếc nhìn điệu cười chọc ghẹo của cô ta. Nàng bỏ lại một câu, rời khỏi phòng.

"Đại tiểu thư, công chúa, nữ vương của tôi, đây là vết đạn, nó là một vết đạn đấy. Mười phút? Cô nghĩ tôi là thần y chắc?" Nụ cười của vị bác sĩ kia cứng đơ lại trên mặt. Cô ta nói với theo Haruna đã rời phòng, cố gắng mặc cả thời gian. Đùa gì vậy, mười phút là quá ngắn.

"Mười lăm phút." Haruna nói nhẹ nhàng từ bên ngoài, tiếng nói rất nhỏ nhưng đủ khiến 'bác sĩ' đây nổi da gà. "Nếu không làm được thì cứ chờ đấy, tôi sẽ nói ba cho cô nghỉ ngơi dài hạn để có thời gian học thêm kỹ năng cứu người."

Đúng mười lăm phút sau, cô gái tóc ngắn ra khỏi phòng, cởi đôi găng tay cao su dính máu. Cô đưa cho Haruna viên đạn được lấy ra khỏi người Yuko đã rửa sạch và bọc trong chiếc khăn tay trắng. "Đạn cỡ .32 ACP, cùng loại với đạn cho khẩu Squer P230 của cảnh sát. Gì đây, giờ đại tiểu thư của chúng ta còn chứa chấp cả tội phạm bị cảnh sát truy nã, ngày hôm nay quả thật là nhiều bất ngờ."

Ánh mắt cảnh cáo của Haruna quét qua, nhưng cô gái kia dường như chẳng nhận thấy, tiếp tục nói. "Hmm, đại tiểu thư cô không nghe lời ông ấy, cứ như vậy bỏ nhà đi làm cảnh sát. Anh em trong nhà đều tưởng rằng cô sẽ thành người lương thiện. Nào ngờ..."

Haruna mở cửa, lạnh lùng nhìn cô, ý đuổi khách hiện rõ trên mặt.

"Đại tiểu thư này, cô lợi dụng người ta xong là đuổi đi như vậy sao, đúng là đồ máu lạnh..." lời nói từ cợt nhả chuyển thành bất mãn, vậy nhưng cô gái tóc ngắn vẫn vui vẻ bước ra ngoài. Nhìn cánh cửa đóng sập lại ngay trước mắt, cô thu lại nụ cười rồi khẽ thở dài. Đại tiểu thư, Kojima Haruna, đến tận bây giờ cô vẫn không biết tại sao đột nhiên nàng lại muốn làm cảnh sát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kojiyuu