My Sunshine

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cho anh, thành ra... thành ra chồng sắp cưới của cậu đã không qua khỏi. Trước khi bỏ lại cậu ở thế giới này, anh đã nhờ bác sĩ đưa lại cho cậu đôi nhẫn kia và lời nhắn.

<< Mong em đừng buồn và hãy tìm hạnh phúc mới cho em. Anh yêu em. >>

Gia Thụy chết lặng khi nhận đôi nhẫn cưới cùng lời nhắn cuối cùng của chồng cậu.

Kế đó cậu lại nhận được tin, vốn dĩ cậu và anh đã có thể trốn thoát khỏi nơi mà bọn bắt cóc giam giữ cậu nhưng lúc đó do cảnh sát bất ngờ ập đến nên bọn chúng mới tức giận và cho rằng anh là người đã báo cảnh sát đến bắt chúng nên chúng mới muốn trả thù bằng việc cố tình đuôii theo rồi tông thẳng vào xe mà cả hai đang ngồi.

"Vì sao cảnh sát lại đến đúng lúc như vậy? Không nhanh không chậm vừa khéo đến sau anh Lỗi đúng nữa giờ đồng hồ. Không thể nào là tình cờ, đây là có khai báo nên cảnh sát mới chuẩn xác mà đến nơi đó. Là ai đã khai báo với cảnh sát về địa điểm kia?" Cậu đỡ trán cố suy nghĩ xem là ai có khả năng khai báo cho cảnh sát.

Lúc này mẹ Điền mới vừa khóc vừa nói cho cậu nghe là ba cậu đã báo cho cảnh sát địa điểm mà bọn cướp đang giam giữ cậu. Ông chỉ muốn cảnh sát tóm hết bọn chúng để không ai phải lâm vào hoàn cảnh như gia đình ông chứ ông không cố ý chọc giận bọn cướp để rồi anh và cậu bị chúng trả thù như vậy.

Sau đó Gia Thụy giống như cái xác không hồn. Cậu im lặng nằm im ở trong phòng, không nói chuyện cùng bất cứ ai. Cậu không ăn không uống, cứ thế bỏ mẵc bản thân mình. Tầm hai tháng sau, cậu lại bất ngờ ngồi dậy rồi lôi ra toàn bộ đồ dùng đôi của cả hai ra, cậu nâng niu từng món rồi chăm chú nhìn ngắm chúng như thể thông qua chúng cậu sẽ nhìn thấy anh vậy.

Bạn bè và thầy cô đều đến nhà để khuyên cậu hãy tiếp tục học cho xong năm mấy năm đại học này. Họ nói anh rất yêu ngành quản trị kinh doanh này. Anh có hoài bão lớn lao là say khi học xong tiến sĩ sẽ đầu quân vào một công ty lớn có uy tín, sau đó sẽ tích góp kinh nghiệm cũng như tiền bạc để tự mở cho bản thân một công ty để mai sau anh lấy cậu về mới có thể cho cậu một mái nhà thật vững chắc để cậu có thể tự do làm theo những gì mà cậu thích.

Sau khi nghe thấy ước mơ của anh, cậu lại bằng một sức mạnh thần kì bắt đầu đi học lại rồi suốt mấy năm cắm đầu vào mớ bài tập và các luận văn cậu đã xuất sắc lấy được tấm bằng tiến sĩ loại ưu. Tiếp quản lại công ty của Điền gia, cậu liền thay anh lo cho em trai nhỏ của anh được tiếp tục đi học. Cứ thế cho đến khi cậu tình cờ gặp Tề Quốc Thái rồi mọi chuyện kéo dài cho đến hiện tại.

{End Blashback}

Ngồi trong chiếc xe của anh cậu chống tay phải lên cửa xe, thả cho tóc bay bay trong gió. Cậu đang chuẩn bị đi gặp anh. Sau bao nhiêu năm anh bỏ cậu bơ vơ một mình gánh vác mọi thứ mà không thèm đến gặp cậu lần nào thì giờ phút này cậu sẽ tự đến tìm anh. Cậu nhất định sẽ cho anh một bạt tai thật đau ngay khi nhìn thấy anh, đúng, chính là như vậy. Cậu phải đánh anh thật đau để cho anh nhớ rằng sau này không được phép để cậu một mình như vậy nữa. Cậu sẽ tủi thân lắm khi không có anh ở bên quan tâm chăm sóc và cưng chìu cậu. Điền Gia Thụy là bé ngoan, là em bé của Thừa Lỗi nên cậu cần phải có anh kề bên.

"Lâu rồi em không đến đây, từ lần đó em đã không dám đến đây mà không có anh. THỪA LỖI đồ xấu xa, sao anh lại để em bơ vơ thế này. Sao lại không tìm em dù chỉ một lần? Anh không thương em nữa sao? Đồ khốn, nếu anh đã không đi tìm em vậy giờ em sẽ đi tìm anh. Anh nhất định phải đón em đấy nhé. Không được bỏ rơi em nữa đâu. Nếu không em sẽ bỏ rơi anh mà đi tìm người khác rồi kết hôn cùng người đó đấy." Gió thổi nhè nhẹ như thay anh vỗ về cậu, rằng lần này anh sẽ không bỏ cậu một mình nữa, cậu và anh, cả hai sẽ hạnh phúc bên nhau cả đời.

"Em nhớ anh lắm chồng ơi, đợi em, em đang đến với anh đây." Đã lâu rồi cậu không cười nụ cười như lúc này, nụ cười tràn ngập hạnh phúc mỗi khi cậu ở gần anh.

《In another life
I would make you stay
So I don't have to say
You were the one that got away
The one that got away》
~•°•☆•°•~

ÙM...

Biển cả đang thay anh đón cậu đến bên anh, để hai trái tim lại có thể được hòa cùng một giai điệu với nhau. Giai điệu của tình yêu và hạnh phúc mãi mãi.

'Xin lỗi em vì đã đến muộn như thế này, từ giờ chúng ta sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau em nhé!'

Ngày anh đi anh đang ở độ tuổi tươi đẹp nhất, 27 tuổi.

Ngày cậu đi tìm anh để viết tiếp chuyện tình của cả hai cũng là khi độ tuổi cậu đẹp nhất, 27 tuổi.

Thật may vì cuối cùng anh và cậu đã được hạnh phúc bên nhau. Mong là lần này cả hai sẽ không để lỡ nhau nửa.

《 Làm sao em sống khi không thể quên anh được

Em nhớ từng phút giây có anh vỗ về âu yếm
Thì thôi hẹn anh ở nơi không có đớn đau
Mình sẽ bước tiếp từ nơi ta đã từng cách xa
Em không muốn nói lời chia tay
Giờ phải làm thế nào?
Now i just wanna say...I miss you! 》

~•°•☆•°•~
THE END

Mất hai ngày để làm cái shortfic này cho nhỏ em, cũng chả biết bản thân đã viết gì mà được những 9911 word 🤪

Nếu đọc xong có dở quá thì mọi người thông cảm cho mình với nha.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC